Thấy nàng đứng ở một bên muốn nói lại thôi, Tổ An lại nghĩ lầm, cầm khăn tay lên đưa cho nàng:
- Cái này trả lại cho ngươi, ngươi xem giặt xong còn có thể dùng hay không.
Nhìn vết bẩn xanh vàng sắc trên khăn, tản ra trận trận hôi thối, Kỷ Tiểu Hi:
- ...
Đến từ Kỷ Tiểu Hi, điểm nộ khí +1!
Tổ An vui vẻ, tính tình của tiểu nha đầu này thật tốt, cho dù tức giận, điểm nộ khí cũng chỉ có 1, có phải nàng chưa hề tức giận với ai hay không.
- Ngươi ném đi đi, ta không cần.
Kỷ Tiểu Hi miễn cưỡng cười cười, thấy đối phương thành khẩn nhìn nàng, nói lời lại có chút ôn nhu xuống.
Tổ An tiện tay ném khăn tay qua một bên:
- Lần sau ta sẽ mua cho ngươi cái mới.
Hắn cũng không vụng trộm lưu khăn tay này lại, không nói đến giặt sạch xong người ta có cần hay không, chỉ nói hành vi đã có chút biến thái.
Kỷ Tiểu Hi ừ một tiếng, hiển nhiên cũng không quá để ý, nhìn xung quanh nằm đầy thi thể của Cương Liệt Hắc Sài, nói :
- Mau nhìn xem có Cẩu Bảo hay không, vạn nhất lát nữa bầy chó trở về sẽ phiền toái.
- Yên tâm đi, những Cương Liệt Hắc Sài kia bị dọa, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không dám trở về.
Tổ An cười nói, kỳ thật hắn làm sao biết, những Cương Liệt Hắc Sài chạy trốn kia, bị chuyện vừa rồi làm cho hoài nghi nhân sinh, về sau trong vòng mấy tháng không dám công kích hoa cúc của mục tiêu, xém chút chết đói diệt tộc.
Dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Tổ An không dám chậm trể, nhanh chóng mổ bụng thi thể, tăng thêm viên trước đó, cuối cùng thu tập được 12 viên Cẩu Bảo.
Đáng tiếc không có đồ vật như ma hạch ma tinh, Tổ An có chút tiếc nuối, kiếp trước xem nhiều tiểu thuyết như vậy, làm cho hắn rất chờ mong được thu hoạch gì khác, lật qua lật lại thi thể của thủ lĩnh Cương Liệt Hắc Sài tìm vô số lần, kết quả cái gì cũng không có.
- Ngươi thật lợi hại, một người lại giết chết nhiều Cương Liệt Hắc Sài như vậy.
Kỷ Tiểu Hi sợ hãi thán phục nói.
- Ha ha, quá khen quá khen.
Mặc dù ngoài miệng Tổ An khiêm tốn, nhưng trên mặt lại có chút đắc ý.
Thấy hắn thu thập lại Cẩu Bảo, Kỷ Tiểu Hi có chút do dự, một lúc lâu sau mới nói:
- Cái kia, ta có một yêu cầu quá đáng, không biết ngươi có ngại hay không.
Tổ An sững sờ, thấy nàng ngượng ngùng như thế, không khỏi có chút hiếu kỳ:
- Ngươi cứ nói đừng ngại, chúng ta cũng coi như cùng qua hoạn nạn, cùng nhau tắm... Khụ khụ, câu tiếp theo không tính, ý của ta là chúng ta là bằng hữu, có cái gì cứ việc nói.
Kỷ Tiểu Hi thu hồi nắm tay nhỏ muốn đánh người, lúc này mới ngượng ngùng nói:
- Cái kia, gần đây phụ thân ta luyện chế một loại thuốc, cần Cẩu Bảo của Cương Liệt Hắc Sài làm vật liệu, ngươi cũng biết, trải qua sự tình hôm nay, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không có Cương Liệt Hắc Sài lộ diện, đến lúc đó muốn tìm vị dược liệu này sẽ rất khó, không biết ngươi có thể bán cho ta hay không?
Tổ An nghĩ thầm, nếu ngươi biết ta thu những thứ này vốn là cầm đi tặng cho cha ngươi, không biết ngươi sẽ có phản ứng gì, bất quá miệng của hắn lại phản ứng nhanh hơn não:
- Ngươi chuẩn bị trả bao nhiêu tiền?
Kỷ Tiểu Hi đáp:
- Cẩu Bảo bình thường cũng không đắt lắm, bất quá giá thị trường của Cẩu Bảo Cương Liệt Hắc Sài chừng 10 lượng bạc một viên.
Tổ An giật nảy mình, cái đồ chơi này bán đắt như thế? Bất quá nghĩ lại cũng thoải mái, phải biết Cương Liệt Hắc Sài trời sinh hung mãnh, hơn nữa mười con cũng chưa chắc có một viên, muốn thu thập Cẩu Bảo, là lấy mạng ra đánh cược, hơi không lưu ý sẽ hài cốt không còn.
Nhãn châu của hắn xoay động, nói:
- Tính như vậy không đúng, trước mắt ở Minh Nguyệt Thành, cái đồ chơi này là có tiền mà không mua được.
Nếu trong thành có bán, Kỷ thần y đã sớm mua, đâu cần tuyên bố nhiệm vụ này.
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Hơn nữa vừa rồi ngươi cũng nói, thời gian ngắn trong Sài Lang Cốc sẽ không có Cương Liệt Hắc Sài, như vậy giá cả của thứ này sẽ tăng vọt.
Kỷ Tiểu Hi nháy nháy mắt, vô ý thức gật đầu nói:
- Không sai không sai, ngươi nói có đạo lý, là ta không nghĩ tới điểm ấy, thật xin lỗi.
Tổ An trợn tròn mắt, lúc đầu chỉ muốn thăm dò nàng một chút, nào biết nàng lại chủ động xin lỗi, tính cách của tiểu nha đầu này thật quá đơn thuần. Nghĩ đến bộ dáng của Kỷ thần y, hắn không khỏi hoài nghi, thật là con ruột sao?
- Như vậy đi, ta lấy mười ba... Ách, không đúng, mười lăm lượng bạc mua, ngươi thấy được không?
Kỷ Tiểu Hi đầy cõi lòng mong đợi nhìn hắn.
- Ta chỉ có chút tiền ấy.
Thấy bộ dáng thận trọng của nàng, Tổ An không khỏi đồng tình thay Kỷ thần y, hắn liều mạng vơ vét của cải như vậy có làm được gì, nữ nhi tính cách như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ tiện nghi con rể.
- Được rồi, ngươi muốn mua bao nhiêu?
Tổ An đáp.
- Cám ơn ngươi!
Trong mắt Kỷ Tiểu Hi lóe lên vẻ kinh hỉ.
- Ta muốn mua mười viên, có nhiều lắm hay không?
- Không nhiều không nhiều, cho ngươi hết.
Tổ An cười ha ha, đưa mười hai viên Cẩu Bảo tới, dù sao cái đồ chơi này là lấy ra thay tiền xem bệnh, nhiều cũng vô dụng.
Bây giờ mười lăm lượng bạc một viên, tổng cộng 150 lượng, trừ phí đăng ký 100 lượng, dư 50 lượng, không biết họ Kỷ biết có thể tức phun máu hay không?
Kỷ Tiểu Hi vội vàng khoát tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên:
- Không được không được, ta không có nhiều tiền như vậy.
- Nhiều hai viên không cần tiền, đều cho ngươi.
Tổ An vỗ vai nàng, tùy tiện nói.
- Chúng ta là bằng hữu!
- Thật sao?
Kỷ Tiểu Hi kinh hỉ, nhịn không được nói.
- Ngươi thật là người tốt!
- Thẻ người tốt không nên tùy tiện phát.