Mai Hoa Thập Nhị nghĩ thầm ngươi lừa gạt quỷ đi, mới ngắn ngủi hai ngày, ngươi ăn nem công chả phượng cũng không thể lớn nhanh như vậy, bất quá hắn cũng không nghĩ ra, đối phương sẽ ở trong một đêm trở thành tu luyện giả:
- Đúng rồi, ngươi đi làm gì thế.
- A, ta dự định ra khỏi thành một chuyến.
Tổ An lập lờ nước đôi nói.
Hai mắt Mai Hoa Thập Nhị tỏa sáng:
- Vừa vặn, ta cũng muốn ra khỏi thành, mọi người đồng hành đi.
Tổ An cười như không cười nhìn hắn:
- Tốt, không biết Thập Nhị huynh muốn đi đâu?
Con mắt của Mai Hoa Thập Nhị xoay chuyển:
- Huynh đệ ngươi đi đâu?
- Ta đi Sài Lang Cốc.
Tổ An trực tiếp đáp.
- Thật khéo, ta cũng đi chỗ ấy.
Trong lòng Mai Hoa Thập Nhị thầm vui, gia hỏa này vẫn ngu xuẩn giống như trước đây, một chút đề phòng người khác cũng không có.
A, chờ một chút, gia hỏa này đi Sài Lang Cốc làm gì?
Được rồi, quản hắn đi làm gì, nơi đó đúng lúc là bảo địa giết người cướp của, giết hắn ném vào trong Sài Lang Cốc, cam đoan hài cốt không còn, Sở gia cũng không tra được đến hắn.
Nhiệm vụ lần trước thất bại, không nghĩ tới hắn bị sét đánh còn có thể sống, làm hại mình bị bang chủ trách phạt một trận, lần này quả nhiên là Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa lại xông tới.
Tổ An cũng cười:
- Có Thập Nhị huynh ở trên đường chiếu ứng, vậy thì không thể tốt hơn.
Hiện tại hắn đã xác định gia hỏa này khẳng định là lòng mang ý đồ xấu, vừa vặn thừa cơ tra đến cùng là ai muốn hại hắn.
Hai người cứ như vậy mỗi người đều có mục đích riêng đi ra khỏi thành, cho tới hôm nay Tổ An mới biết ngày thứ nhất may mắn dường nào, ban đầu ở ngoại ô tỉnh lại, kỳ thật nghiêm chỉnh mà nói còn không tính vùng ngoại thành, bởi vì vùng kia là khu hoạt động của nhân tộc, có binh sĩ, tu luyện giả bảo hộ ở biên giới, phòng ngừa hung thú tiến vào đả thương người, bên ngoài ngoại ô, đó mới là dã ngoại chân chính, phụ cận Minh Nguyệt Thành có Long Ẩn Sơn liên miên bất tuyệt, bên trong không biết có bao nhiêu hung thú.
Ngoại vi thỉnh thoảng có chút hung thú ra đả thương người, cho nên giữa dã ngoại chính thức và ngoại ô có binh sĩ thành lập trạm gác, một mặt là cảnh giới, một mặt là khuyên người bình thường không biết trời cao đất rộng trở lại.
May mắn có Mai Hoa Thập Nhị đồng hành, bằng không một mình Tổ An chỉ sợ ngay cả trạm gác cũng không ra được, lúc ấy Mai Hoa Thập Nhị lấy ra một đồ vật giống như giấy thông hành, đồng thời còn phô bày tu vi của mình, người ở trạm gác mới thả hai người ra ngoài.
Sau khi rời trạm gác, Tổ An giả ra vẻ ngưỡng mộ nhìn Mai Hoa Thập Nhị:
- Đại ca, bây giờ tu vi của ngươi mấy phẩm rồi? Vừa rồi nhìn những binh lính kia tựa hồ rất ngưỡng mộ ngươi.
Thừa dịp đối phương không biết tình huống của mình thám thính một chút tình báo, như vậy về sau mới có tính nhắm vào.
Mai Hoa Thập Nhị hiển nhiên là rất hưởng thụ:
- Tạm được, đã Nhị phẩm cấp ba.
Tổ An nghĩ thầm đúng là không cao bao nhiêu, tương đương ta tu luyện một ngày.
Sau khi Mai Hoa Thập Nhị nói xong, chuẩn bị nghe đối phương sùng bái lấy lòng, sau đó hắn lại thuận thế khiêm tốn một chút, không lộ ra dấu vết trang bức, nào biết gia hỏa này như tên đần ngây ngốc ở đó.
Bất quá rất nhanh hắn lại thoải mái, phế vật như vậy chỉ sợ ngay cả tu luyện là cái gì cũng không biết, tự nhiên không biết ở cái tuổi của ta, đạt tới Nhị phẩm cấp ba khó bao nhiêu.
Tổ An hỏi tiếp:
- Ngươi lợi hại như vậy, ở trong những huynh đệ kia của các ngươi, đẳng cấp hẳn là cao nhất a.
Trước kia xem tiểu thuyết không phải đều như vậy sao, giết một nhân vật phản diện, kết quả thân bằng hảo hữu ở phía sau tới một đống lớn, mình tự nhiên phải sớm tìm hiểu rõ ràng.
- Cũng không tính, có mấy cái cùng ta không sai biệt lắm, lợi hại nhất là Thập Tam đệ, hắn đã là Tam phẩm.
Mai Hoa Thập Nhị ngữ khí kiêu ngạo, mười ba huynh đệ bọn hắn, những năm này có thể nói là phong quang vô hạn.
- Các ngươi đã lợi hại như vậy, vậy bang chủ chẳng phải lợi hại hơn sao?
Tổ An rất phối hợp hỏi.
- Đó là đương nhiên, hiện tại bang chủ đã...
Nói đến đây hắn bỗng nhiên ý thức được cái gì, sửa lời nói.
- Ngươi không hiểu tu hành, nói với ngươi những cái này làm gì.
Tổ An có chút tiếc nuối, bất quá cũng được không ít tình báo.
Vừa ra trạm gác không bao lâu, đâm đầu đi tới một người, người kia xa xa nhìn thấy Mai Hoa Thập Nhị thì biến sắc, vội vàng kéo mũ xuống xoay người rời đi.
Mai Hoa Thập Nhị nhanh chân đuổi theo:
- Đàm huynh, đi nhanh như vậy làm gì?
Người kia thấy bị nhận ra, cũng không chạy, mà quay đầu chăm chú nắm lấy đao trong tay:
- Mai Hoa Thập Nhị, ngươi là tới bắt ta?
Mai Hoa Thập Nhị giơ tay lên, ra hiệu mình không có ác ý:
- Đàm huynh ngươi hoài nghi người khác thì cũng thôi, sao lại hoài nghi ta? Năm đó cùng Thanh Long Bang sống mái với nhau, nếu không phải ngươi liều tính cứu ta, hiện tại mộ phần của ta đã xanh cỏ rồi.
- Ngươi còn nhớ những chuyện này.
Nghe hắn nói như vậy, thần sắc của vị Đàm huynh kia hòa hoãn xuống.
- Ân cứu mạng ta há có thể quên? Ngươi và bang chủ chỉ là có chút hiểu lầm, giải thích rõ ràng là được, tại sao phải chạy chứ.
Mai Hoa Thập Nhị có chút thổn thức nói.
- Lúc đầu huynh đệ chúng ta ăn thịt uống rượu tốt biết bao nhiêu, hiện tại ta bình thường uống rượu cũng không tìm được người tương bồi.
Vành mắt của Đàm huynh đỏ lên, trên tay nổi gân xanh:
- Ngươi cũng không cần thay họ Mai kia nói chuyện, mối hận đoạt vợ, không có nam nhân nào chịu được, chỉ hận một đao kia của ta không thể giết hắn.