Chương 21: Hội đấu giá 2

Thiên Ngoại Huyền Thiết vừa được ra giá khởi điểm là năm trăm triệu. Các đại gia tộc, bang phái cũng lần lượt ra giá.

Nguyễn Thanh Thảo ra giá : “ một tỷ”.

Triệu gia Triệu Thuần Nam ra giá “ năm tỷ”.

Hắc Thủy Bang ra giá : “tám tỷ”.

Bình Xuyên Bang ra giá “mười tỷ”.

Hồ gia Hồ Ngọc Long ra giá “hai mươi tỷ”.

Mạc gia Mạc Thường Phong ra giá: “ba mươi tỷ”.

Lý gia Lý Nham ra giá “năm mươi tỷ”.

Trần gia Trần Hoàng ra giá “trăm tỷ”.

Võ gia Võ Trường Không ra giá “một trăm hai mươi tỷ”.

Lê gia chủ Lê Phương ra giá ”một trăm năm mươi tỷ”.

Trần gia Trần Hoàng ra giá ‘’hai trăm tỷ”.

Con số vẫn không ngừng đang được tăng cao. Phải biết mỗi một vật trân bảo điều có giá trị liên thành. Có tiền cũng sẽ không mua được. Các đại gia tộc, lẫn bang phái trong giang hồ điều không biết vì sao lần này bảo vật điều xuất thế.

Thanh Duy cười bảo:

- “Sắp tới giang hồ sẽ có một trận mưa gió thật lớn”.

Vương Bá Thiên trả lời:

- “Uhm, ta cảm giác lần này có người thả bảo vật ra câu cá”.

Thanh Duy gật đầu, hắn cũng cho là đúng:

- “Thế lực bọn họ yếu đi, chúng ta mới có thể bành trướng thể lực trong nước”.

Vương Bá Thiên không hiểu mà nói:

- “Ngươi vì sao thế lực ở trong nước lại yếu như vật”.

Thanh Duy cười khổ mà nói, đã anh em kết nghĩa hắn cũng không giấu việc gì, hắn trả lời:

- “Bởi vì, đại ca ta là Thanh Sơn, từng đắc tội với người Miêu, nên bị bọn chúng truy sát, phải chốn ra ngoài hải ngoại, đến bây giờ hắn cũng có dám về đâu, chỉ có ta một thân công phu cũng xem như tạm được, ít ra còn có thể bảo vệ chính mình”.

Vương Bá Thiên cười ha hả, làm cho Thanh Duy vô cùng nghi hoặc, Vương Bá Thiên nói:

- “Haha, ta lần trước đào mộ tổ của người Miêu, bị bọn chúng cho người truy sát, phải chạy từ Bắc vào Nam. Xuống tân miền Tây, may gặp được cao nhân cứu”.

Thanh Duy tâm tình lúc này thật vui vẻ, hắn nói:

- “Ta và ngươi thật có duyên đó nha. Ngươi đào mộ tổ chúng, cũng làm cho ta hả giận được phần nào”.

Thanh Duy cùng Vương Bá Thiên càng trở nên thân thiết hơn. Hắn xuất đạo hơn mười năm nay. Chém giết không biết bao nhiêu người. Nhưng đến bây giờ mới gặp được tri kỷ. Hắn hận sao mình không quen đối phương sớm hơn. Vương Bá Thiên cười nói:

- “Ngươi không muốn Thiên Ngoại Huyền Thiết à, có thể chế tạo ra thần binh”.

Thanh Duy lắc đầu mà nói:

- “Ta lần này chỉ muốn thu được Giao Cốt mà thôi, vì đại ca ta hiện tại trúng cổ trùng, thân thể cực kỳ suy nhược, nếu có thể mượn uy long mà trấn áp được cổ, ngày đêm hấp thu tinh hoa của giao cốt, không những bệnh củ trừ hết, mà còn đề thăng công lực không ít”.

Vương Bá Thiên khó hiểu mà hỏi:

- “Nếu trúng cổ trùng có thể dùng nhiều cách mà giải, vì sao phải nhất định cần Giao Cốt”.

Thanh Duy hắn nói:

- “Bởi vì đại ca ta trúng, là Huyền Âm Cổ Trùng, một loại cổ cực kỳ tàn độc, không có cách nào có thể áp chế, lại không giết chết người liền, nó sẽ từng ngày một, ăn lấy thân thể nội tạng của người trúng cổ, khiến cho người sống không bằng chết. Muốn tự tử cũng không được, nếu có ý định tự sát, cổ trùng liền lập tức phát tác, không cho người chết”.

Vương Bá Thiên cũng cảm thấy vô cùng đáng sợ, hắn nói:

- “Vì sao bọn họ lại dùng hành động đáng sợ đến như vậy”.

Thanh Duy cười mà nói:

- “Ta nghĩ nếu ngươi bị họ bắt, chắc còn khủng khiếp hơn anh ta nhiều”.

Vương Bá Thiên cười mà nói:

- “Ta đã dám làm, thì có gì phải sợ. Nếu bọn chúng đến, thì giết là được”.

Thanh Duy lúc này vỗ lên vai Vương Bá Thiên mà nói:

- “Tốt, không uổng quen được ngươi”.

Hiện tại Thiên Ngoại Huyền Thiết đã được Lê gia chủ Lê Phương thu mua với giá hơn ba trăm tỷ rồi. Phạm Thanh Ngân liền giới thiệu bảo vật thứ hai là một cái chuông đồng rất nhỏ, trong như đồ đồng nát. Phạm Thanh Ngân giới thiệu:

- “Đây là Chuông Quy Điền, là An Nam tứ đại pháp khí, do hòa thương Nguyễn Minh Không, dùng đồng đen, không kể ngày đêm mà đúc luyện thành. Giá khởi điểm là một tỷ”.

Lúc này mọi người điều ra giá. Vô cùng sôi nổi. Chỉ chưa đầy mười phút. Giá trị của Chuông Quy Điền đã lên tới một trăm tỷ đồng rồi. Lúc này có một giọng từ một phòng vô danh phát ra. Làm cho mọi người chú ý.

- “Ta là Phật Tà lần này ra giá hai trăm tỷ. Mong các vị đạo hữu nhường bảo vật”.

Phật Tà vừa mới lên tiếng. Cả toàn trường đều trở nên yên tĩnh. Phật Tà lúc này tiếp tục nói:

- “Cảm ơn các đạo hữu đã nhường”.

Trong chốc lát lại có một âm thanh phát ra:

- “Phật Tà đạo hữu làm vậy là không đúng rồi. Đã là đấu giá thì ai ra giá cao được, Võ Trường Không ta ra giá ba trăm tỷ”.

Mọi người điều đang xì xào bàn tàn không ngừng, thậm chí trong đó có tiếng thở dài. Phật Tà thiện ác không phân, thường làm chuyện cổ quái, không kiêng kỵ ai, tự tung tự tác, chẳng ai muốn đắc tội hắn làm chi.

Phật Tà trả lời:

- “Đạo huynh làm người chính trực. Phật Tà ta kính trọng đạo huynh. Nhưng lần này ta phải có được Chuông Quy Điền, đây là pháp bảo của Phật môn. Xin đạo hữu lui một bước. Coi như kết giao được một người bằng hữu. Ta ra giá ba trăm năm mươi tỷ”.

Lê Phương nói:

- “Đây là hội đấu giá, ở đây không phải chỉ có hai ngươi, muốn làm gì thì làm. Ta Lê Phương cũng không sợ mà ra giá bốn trăm tỷ”.

Trần Hoàng nói:

- “Trần Hoàng ta cũng góp vui mà tham gia. Ta ra giáo bốn trăm năm mươi tỷ”.

Phật Tà tiếp tục ra giá lần hai:

- “Ta ra bảy trăm tỷ”.

Lúc này mọi người cũng không còn ra giá nữa. Vì còn bộ Giao Cốt nên họ đành dừng tại đây. Phật Tà là người ra giá cao nhất nên Chuông Quy Điền thuộc về hắn.

Phạm Thanh Ngân lúc này mới cho người đem một bộ Giao Cốt đi ra. Nàng giới thiệu:

- “Đây là một bộ Giao Long Cốt, độ kiếp thất bại, đây là bảo vật xuất thế không có giả khởi điểm mời mọi người ra giá”.

Triệu Thuần Nam nói:

- “ Ta nghĩ nếu ra giá như thế này cũng không phải cách. Bảo vật trân quý. Cũng không thể lấy tiền mà đong đếm được. Theo ta nghĩ như thế này. Lần này bảo vật xuất thế. Chúng ta nên tổ chức một cuộc đại hội võ lâm. Người thắng cuộc sẽ lấy được bảo vật. Không biết mọi người ý như thế nào”.

Phạm Thanh Ngân liền lên tiếng phản bác:

- “Ta phản đối. Đây là hội đấu giá, bảo vật do chúng ta xuất thế”.

Triệu Thuần Nam đáp trả:

- “Bảo vật đúng là ngươi xuất thế. Nhưng ngươi có nghĩ. Một mình Phạm gia các ngươi có thể giữ được bảo vật sao, cũng đã không đem bảo vật lên đây đấu giá. Mất đi hòa khí của các đại gia tộc chúng ta”.

Thanh Duy cười nói:

- “Ta cảm thấy chủ ý này cũng không tệ. Nhưng cũng phải cho gia tộc nhà họ Phạm một cái công đạo. Như vậy đi mỗi người tham gia với phí là năm trăm triệu. Không kể số lượng. Tiền điều quy về cho Phạm gia tổ chức. Ai thắng cuộc sẽ được công khai trực tiếp mua bảo vật. Mọi người cũng sẽ không trực tiếp mà mất lòng, đồng thời còn có thể tổ chức cá cược cho mọi người cùng chơi”.

Cả phòng đấu giá lúc này vô cùng hỗn loạn. Có kẻ nói vào, người nói ra, nhưng đa phần mọi người điều đồng ý.

Phạm Văn Kim lúc này lên tiếng thay cho Phạm Thanh Ngân:

- “Thôi được nếu vậy, người thắng cuộc sẽ có tư cách mua Giao Cốt trân bảo với giá trị là một ngàn tỷ đồng”.

Mọi người điều đồng ý. Phạm Văn Kim nói thêm:

- “Như vậy từ giờ đến hết ngày mai là thời hạn đăng ký. Mười ngày sao sẽ tổ chức đại hội võ lâm”.