Chương 12: Thanh Phong Đại Sư

Lục Đạo Oán: Chương 12: Thanh Phong Đại Sư

Sau khi đánh nhau xong cả hai người đều cảm giác thoải mái vô cùng, Đinh Điền thì được đánh cho hả giận, còn Thất Tiếu Phong thì đã đột phá trực tiếp được luyện da thịt tiến thẳng đến luyện xương cốt. Lúc này trời cũng gần sáng, Đinh Điền nhìn thấy Thất Tiếu Phong mọi việc ổn thỏa, nên cũng đến lúc đi về. Do bản tính cương thi thường thích ngủ ngày, tối đến lại hoạt động nên hắn tranh thủ về sớm để đánh lấy một giấc. Thất Tiếu Phong chào tạm biệt Đinh Điền thì hắn cũng bắt đầu củng cố tu vi, lợi dụng trận pháp mà Vương Bá đã bố trí trước đó nên hắn cũng vào đó tu luyện. Trời lúc này đã bốn giờ sáng, đã bắt đầu có những âm thanh sinh hoạt của người dân xung quanh. Họ thường buôn bán ở chợ nên phải dậy sớm từ rất sớm để chuẩn bị. Âm thanh càng lúc càng lớn, nhưng cũng không ảnh hưởng Thất Tiếu Phong tu luyện cho lắm, bởi hắn đang ở trong trận pháp cách âm, tuy hắn không cảm nhận được âm thanh sinh hoạt của họ. Nhưng thần thức của hắn thì cảm nhận được mọi người. Thất Tiếu Phong cũng không để ý đến xung quanh nữa, hắn bắt đầu nhập định tu luyện.

Thông thường những người tu hành thường nhạy cảm rất cao, họ liền có thể cảm nhận được phương hướng nào có nguy hiểm mà tìm lành tránh dữ. Đây được gọi là thần thức. Thần thức thì phụ thuộc vào tinh thần, những người nào có tinh thần cực cao thì thần thức của họ sẽ cực mạnh, nếu tinh thần đủ mạnh thì họ có thể di dời đồ vật thậm chí có thể luyện ra ngự kiếm phi hành giết địch trong truyền thuyết.

Thông thường người hành thiền tâm của họ thanh tịnh tuyệt đối, điều có thể dùng thần thức mà cảm nhận xung quanh. Nếu người hành thiền tu cao hơn còn có thể lĩnh ngộ được lục thông:

-Thiên nhĩ thông: nghe và hiểu hết mọi âm thanh trong thế gian, nghe và hiểu hết mọi ngôn ngữ của chúng sinh trong sáu nẻo luân hồi.

-Thiên nhãn thông: nhìn thấy tất cả mọi hình sắc ở gần hay ở xa trong cả thế gian, nhìn thấy mọi hình tướng khổ vui của chúng sinh trong sáu nẻo luân hồi.

-Tha tâm thông: biết hết tất cả mọi ý nghĩ trong tâm của chúng sinh trong lục đạo.

- Túc mạng thông: Đối với bậc toàn giác (đức Phật) - ngài biết được vô lượng kiếp trước, kiếp sau của chính bản thân mình và của chúng sinh trong lục đạo, nhớ rõ sinh ra ở đâu, cha mẹ là ai, tên gì, làm gì... Đối với các bậc A-la-hán khi chứng ngộ cũng chỉ có thể nhớ được 360 kiếp quá khứ, 360 kiếp vị lai chứ không phải là vô lượng. Giới hạn này tương ứng với vòng ứng nghiệp của chư vị Tỳ Kheo trong Ta Bà cõi.Đối với bậc toàn giác (đức Phật) - ngài biết được vô lượng kiếp trước, kiếp sau của chính bản thân mình và của chúng sinh trong lục đạo, nhớ rõ sinh ra ở đâu, cha mẹ là ai, tên gì, làm gì... Đối với các bậc A-la-hán khi chứng ngộ cũng chỉ có thể nhớ được 360 kiếp quá khứ, 360 kiếp vị lai chứ không phải là vô lượng. Giới hạn này tương ứng với vòng ứng nghiệp của chư vị Tỳ Kheo trong Ta Bà cõi.

-Thần cảnh thông: biến hiện tuỳ theo ý muốn, thân có thể bay lên trời, đi trên biển, chui vào trong núi, một thân biến nhiều thân... tất cả mọi động tác đều tuỳ theo ý muốn, không hề chướng ngại.

- Lậu tận thông: lậu tức là kiến hoặc và tư hoặc trong ba cõi. Lậu tận thông là dứt trừ toàn bộ kiến hoặc và tư hoặc trong ba cõi, không còn sinh tử luân hồi trong ba cõi, được giải thoát hoàn toàn.

Thông thường đối với các bậc hiền nhân khi tu hành thiền định có đều có thể đạt được năm phép thần thông, du chỉ có duy nhất phép thần thông thứ sáu là lậu tận thông thì chỉ có những bậc thánh( bốn quả vị thánh của nhà Phật) mới có thể đạt được. Khi lĩnh ngộ ra ngũ thông thì đạo hạnh của họ càng cao thì có thể phát huy được tác dụng càng cao, đối với bậc hiện nhân khi họ tu hành mà đạt được thì họ có thể nhìn rõ được mọi việc của thế gian, nhưng đến họ muốn nhìn rõ cả tam thiên đại thiên thế giới thì lại là chuyện khác.

Trong thể nội của Thất Tiếu Phong lúc này hắn cảm giác lực đạo của mình không ngừng luân chuyển. Hắn cảm giác được sức của mình hiện tại có thể quật được mười con trâu một lúc. Hắn không ngừng lấy linh khí của trời đất mà thu nạp vào bản thân, cho đến khi thể nội của hắn ổn định lại. Lúc này hắn dùng một tia thần thức sẵn tiện quét sang đan điền của mình, hắn cảm giác đan điền của mình linh khí đang cực kỳ xung túc, chầm chậm chuyển hóa thành linh dịch. Hắn lúc này mới thỏa mãn rồi chừng tu luyện. Lúc này thì mặt trời đã lên được đỉnh đầu, hắn vào trong nhà, tắm rửa sạch sẽ, thay bộ đồ thật đẹp rồi đi dạo. Sau khi xử lý xong chuyện của cương thi, nên hiện tại cũng đang rãnh. Còn Vương Bá thì dậy từ sớm, ông thấy hắn đang chăm chỉ tu luyện nên cũng không quấy rầy.

Hắn Tiếu Phong ra đường đi dạo xung quanh hắn cảm nhận được Sài gòn là một thành phố đông đúc dân cư, sài gòn không bao giờ ngủ, mọi người tấp nập cho công việc của mình, những tiếng xe ồn ào của người đi đường, những tiếng nói vui đùa của mọi người xung quanh, những cửa hàng mở ra đông đúc hai bên đường, từ quán ăn cho đến các loại hàng tiêu dùng. Nơi đây là sự giao thoa của nhiều nền văn hóa của nước Việt, cho đến sự giao thoa văn hóa của người nước ngoài cũng hiện hữu tại Sài Gòn, nó kết hợp giữa cổ điển và hiện đại, Nhiều nhà cao tầng mọc lên cũng nhiều khu xóm trọ nghèo, mọi người đều vui vẻ sinh hoạt hằng ngày của chính mình, người có tiền thì đến những nơi sang trọng, người không có tiền thì đến những nơi bình dân, những người sống nơi đây luôn vui vẻ hòa đồng, chào đón mọi người từ khắp nơi trên cả nước. Còn nhắc về ẩm thực của sài gòn thì thôi rồi, do nó là sự giao thoa văn hóa của cả nước và ngoài nước, nên nguồn ẩm thực cũng cực kỳ đa dạng, đâu đâu cũng có quán ăn lề đường. Thất Tiếu Phong tâm tình đang vui vẻ đi dạo trên đường, hắn đột nhiên ngừng lại quan sát, thấy đây là một căn nhà cấp bốn, nằm trong một hẻm của một khu phố, căn nhà này âm khí bộc phát ra kinh khủng, quan sát được một lúc, có một vị đại sư từ trong nhà bị hất bay thẳng từ trong ra ngoài cửa nơi hắn đang đứng, Thất Tiếu Phong vội vàng đỡ vị đại sự này đứng lên. Nhìn kỹ lại thì ông ta cũng khoảng hơn năm mươi tuổi, tóc đã có một phần ba đã bạc trắng, trên tay cầm kính bát quái, vị đại sư trên người đầy thương tích, ông ta lau chùi vết máu trên miệng mình rồi quay sang cảm tạ:

- “Cám ơn, cậu mau đi nhanh, nơi này không tốt, ở lâu sẽ tổn hại đến thân thể”.

Vị đại sư chuẩn bị lao vào lần nữa nhưng bị Thất Tiếu Phong ngăn cản, hắn lấy bàn tay mình chụp thẳng vào vai vị đại sư này, sau khi bị người thanh niên, đặt tay lên vai mình, ông ta liền hoảng hốt, người này khí lực rất lớn, ông ta không còn sức để thoát ra. Thất Tiếu Phong lúc này mới hỏi ông.

- “ Đại sư, vì sao mà ông từ trong bay ra ngoài, ông yên tâm tôi cũng biết một ít đạo thuật”.

Sau khi nghe Thất Tiếu Phong nói, vị đại sư như trút được gánh nặng mà trả lời:

- “ Thật may quá, tôi là Thanh Phong, đang trấn áp một con quỷ, mà nó mạnh quá, nay gặp được cậu coi như là có duyên, vậy cậu vào phụ tôi trấn áp con quỷ, để lâu người trong nhà nguy hiểm đến tính mạng”.

Thất Tiếu Phong lúc này tâm tình thanh tĩnh, không nóng vội cũng không gấp rút, hắn nhẹ nhàng từ tốn mà hỏi vì sao căn nhà này lại xuất phát âm khí, hắn không muốn khi mình vào động thủ lại không rõ nguyên nhân:

- “Thanh Phong đại sự, vì cớ gì căn nhà này âm khí tán phát kinh khủng như vậy”.

Thanh Phong đại sự lúc này kể lại cho hắn nghe:

- “ Người thanh niên trong nhà này tên là Minh Triết, ta nghe người nhà kể lại là hắn đang trên đường đi làm, thì thấy một cô gái ở gần cái nghĩa trang, da trắng như tuyết, khuôn mặt rất xinh đẹp, mặc một chiếc váy màu trắng, tóc dài tới eo. Vì thấy người phụ nữ này rất đẹp, nên Minh Triết liền lại bắt chuyện với cô gái mặc chiếc váy trắng, rồi còn thề non hẹn biển với người ta, ai ngờ khi về tới nhà, hắn ngủ lại gặp được cô gái ấy, từ lúc ấy cứ trời liền tới đêm, là trong phòng người thanh niên đều tắt đèn, rồi ân ái với nữ quỷ, người nhà thấy sợ quá nên mời thầy về giúp, lần đầu mời về liền bị nữ quỷ đánh cho một trận rồi cảnh cáo, người nhà hoảng sợ lại mời lần hai, lần ba, rồi lần này mới tới ta, nữ quỷ lúc này điên tiết hắn liền muốn đem người nhà của Minh Triết giết hết một lần, ta cũng vì trấn áp nó mà bị nó đánh bay ra”.

Nói rồi thất Tiếu Phong lắc đầu rồi cười nói:

- “ Hắn gan thật, lại dám cua gái gần nghĩa trang, ta nể hắn thật”.

Thanh Phong đại sư cũng gật đầu mà đồng ý, đại sư liền nói:

- “ tôi với cậu vào trong đó nếu còn chậm trễ thêm một tí nữa tôi sợ rằng cả nhà bị nó giết hết quá”.

Thất Tiếu Phong lúc này không thể thấy chết mà không cứu, hắn thở dài rồi đi vào với tâm trạng mệt mỏi.