Diệp mẫu mang hai đứa trẻ ra khỏi cửa hàng, còn có không thể tin được, ngoái nhìn đứa nhỏ ở sau lưng, hỏi nó:
- Thanh nhi ngoan, người đó đi qua nhà chúng ta lúc nào mà ta không biết ? Thôn nhỏ chúng ta rất ít khi có ngoại nhân tiến vào à.
Diệp Thanh nói dối không đỏ mặt:
- Khoảng một thời gian trước, có thể mẫu thân không để ý.
Diệp mẫu luôn cảm thấy đứa con thứ hai của mình có chút không giống trẻ con mà như một người trưởng thành đi. Hắn được 1 tuổi thì mở miệng nói chuyện, mà nói sõi vô cùng, không có giống những đứa trẻ khác phải bi bô tập nói. Hắn cũng vô cùng ngoan, đặt đâu ngồi đấy, đi vệ sinh còn biết gọi mẫu thân, lên 3 tuổi thì tự biết đi một mình, không có chuyện đái dầm ban đêm như Diệp Hoàng. Nhưng nàng nghĩ dù có khác các đứa trẻ khác thế nào thì vẫn là con của nàng dứt ruột đẻ ra, lại càng thêm yêu thương hắn, nên cũng không tiếp tục truy vấn. Mà lúc này Diệp Hoàng nhìn tiểu đệ bộ dáng rất là sùng bái, con mắt bắn ra vô số tiểu tinh tinh.
Có thêm chút tiền, Diệp mẫu cao hứng quyết định mua hồ lô đường cho hai đứa trẻ làm Diệp Hoàng cao hứng nhảy cẫng lên, thứ này đối với hắn là xa xỉ, một năm cũng không được ăn mấy lần. Diệp Thanh thì đang ăn xiên hồ lô hết sức chăm chú. Sơn hào hải vị thể giới này không có, hắn cũng từng thử qua, nhưng đây là mẫu thân bớt đi chi tiêu mà mua lấy cho hắn so với thứ gì cũng càng quý hơn.
Khi đi ngang qua một tiệm cơm có vẻ quý khí hắn hắn nhìn thấy thông báo dán trước cửa, hắn liền kêu mẫu thân hắn đi vào tiệm này. Mẫu thân hắn kinh ngạc:
- Thanh nhi, chúng ta không có tiền dùng cơm trong tửu điếm đâu, hơn nữa tiệm này nhìn như vậy một bữa ít nhất phải 10 tiền bạc trở lên, cả nhà chúng ta một tháng thu vào cũng không được nhiều như vậy.
- Mẫu thân an tâm, con chỉ muốn đi vào xem một chút.
Diệp mẫu quả thật chiều con, cũng hướng về tiệm cơm. Nhưng chỉ định đi vào nhìn qua rồi quay về, nào ngờ tiệm này tiểu nhị đặc biệt nhiệt tình. Diệp mẫu chân vừa bước qua cửa tiệm thì một tên tiểu nhị bộ dáng nhanh nhẹn chạy ra tiếp đón:
- Phu nhân tốt, các vị có mấy người, muốn ngồi lầu một hay lầu hai ?
Diệp mẫu khó xử đang không biết nói làm sao thì Diệp Thanh giọng non nớt vang lên:
- Xin hỏi chúng ta có thể gặp lão bản không ?
Tên phục vụ đang ngạc nhiên vì một đứa nhỏ còn được địu sau lưng lại nói chuyện rõ ràng như vậy, lại định thần nhìn kĩ mẫu tử Diệp Thanh, bộ dáng dáng nghèo nàn khó có thể ăn nổi một bữa cơm ở đây, chẳng lẽ là tới gây rối, mặt hắn co lại chưa biết xử lí ra sao. Lúc này một người như viên thịt khổng lồ nhìn thấy động tĩnh bên này nên đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười tiếp khách vô cùng chuyên nghiệp, thái độ mềm mỏng, thậm chí khi nói còn hơi cúi người xuống
- Ta chính là lão bản Cẩm Tú Lâu, họ Lục, mọi người đều gọi là Lục Bàn, xin hỏi phu nhân có chuyện gì
Diệp Thanh mặt đen lại, xem ta như không khí sao, đành nói tiếp:
- Lão gia ngài tốt, ta có thể đối được câu ngài dán ngoài cửa kia, có đúng là có thể được ăn một bữa.
Lục Bàn nhìn Diệp mẫu xác định, rồi lại nhìn sang Diệp Thanh, bất ngờ mà kết luận xem ra thằng nhỏ kia mới là người nói chuyện ở đây.
- Câu đối đúng là của ta, chỉ cần đối được, mẹ con ngươi một bữa ăn tùy ý gọi, không lấy tiền. - Lục Bàn cười ha hả.
Hắn trong thành tiệm ăn này xác thực đắt đỏ, kiếm được đầy túi, cũng coi như giàu có có tiến trong thành. Nhưng xuất thân không được, là con của đồ tể, lại học đòi văn vẻ, rất muốn kết giao người đọc sách. Thế là bỏ tiền mời một có học thức khá cao làm một phần câu đối, treo ở ngoài cửa, thông báo ai đối được có để đến ăn chùa 1 bữa. Người học thức bình thường thì không có khả năng đối được, còn người có chân tài thực học thì không thèm hạ mình vì bữa ăn nên câu đối treo trước cửa đã vài năm mà chưa có ai cho tiếp vế sau.
Diệp thanh sống vô số kiếp, có lần còn là một bậc đại nho nổi danh tên Lí Hắc văn chương cẩm tú làm người ta thán phục, cuối cùng thất tình say rượu ngã lộn cổ xuống giếng chết, cũng coi như là 1 giai thoại. Diệp Thanh nói:
Lão gia ngoài cửa treo vế trên là ''Tân quán nghênh tân khách'', ta đối vế dưới là ''Quý vật tặng quý nhân'' có được không.
Lục Bàn thật ra một chữ bẻ đôi không biết, làm sao biết được đây là đối được hay không, chỉ thấy đọc lên đặc biệt thuận tai. Hắn một bữa ăn cũng không tiếc 3 mẹ con Diệp Thanh, nhưng hắn cũng không rõ đây là đối được hay không được. Đang lúc hắn trầm mặc không nói thí trên lầu có người hô to ''đối tốt lắm''. Lục Bàn nhìn lên thì thấy một người tóc hoa râm đang đi xuống. Người này chỉ mặc một thân trường bào mộc mạc bình thường nhưng gương mặt đường đường chính chính, râu để ba chòm, tóc buộc gọn gàng, nhìn xem mười phần là người trí thức. Lục Bàn chạy vội đến cạnh người này cười đặc biệt nhiệt tình:
- Ngô tiên sinh nói đối tốt thì chính là đối tốt.
Người đi từ trên lầu xuống chính là Ngô tiên sinh, đã từng đi thi, đỗ đạt cao, nhưng không ra làm quan mà chỉ thích uống rượu làm thơ, danh tiếng trong giới văn sĩ cực cao, còn là thầy dạy học cho công tử phủ thành chủ. Ngô tiên sinh không để ý Lục Bàn mà đi đến trước mặt Diệp Thanh, nhìn hắn đánh giá. Bản thân hắn cũng thừa khả năng đối được câu kia, thậm chí không chỉ 1 cách, nhưng hắn khinh thường đối. Chỉ thấy đứa bé ăn nói gãy gọn nên sinh ra tò mò.
- Tiểu tử còn nhỏ thế này, sao có thể đối được, ai chỉ cho ngươi.
Diệp Thanh giọng tùy tiện:
- Có một hòa thượng đi ngang qua nhà ta nói cho ta.
Ngô tiên sinh ngạc nhiên, trẻ con đã học đòi thói xấu a, nói dối như thế lừa được ai, tiếp tục hỏi Diệp Thanh:
Tiểu tử ta ra vế trên ngươi đối thử xem, ''một đàn chim nhạn bay về tây''.
3 con vịt quay đi về phương bắc.
Ngô tiên sinh hóa đá. Đây là cái gì, sao ý tứ có thể thô bỉ như vậy. Đúng là trẻ con nói bừa. Diệp Thanh mặc kệ miệng nhỏ lầm bầm đối được thì cũng có chỗ gì tốt rồi quay sang Lâm Bàn:
- Lão bản, ăn cơm a.
Lục Bàn chưa trả lời thì Ngô tiên sinh đã nhảy ra, hắn bị một đứa trẻ 2 3 tuổi xem nhẹ đối phó qua loa, thằng nhãi con khá lắm, quyết không bỏ qua.
Tiểu tử, ta ra câu đối, ngươi đối được ta mời cơm, ăn thả cửa, gói mang về.
Diệp Thanh sáng mắt: - Vậy lão nhanh lên, đừng làm mất thời gian ăn uống của ta. Diệp mẫu hết hồn, con ta vốn ngoan ngãn sao lại thành cái dạng này. Ngô tiên sinh tức dựng ngược râu đưa ra một câu đối tương đối khó, Diệp Thanh đối lại trôi chảy mà lại rất hay không bắt bẻ được chỗ nào. Ngô tiên sinh ra thêm vài câu nữa đội khó tăng lên, thậm chí cả một câu hắn sưu tầm được vẫn chưa tìm ra cách đối lại. Diệp Thanh vẫn giải quyết dễ dàng. Nhìn Ngô tiên sinh chết lặng, Diệp Thanh vẻ mặt kiêu ngạo nói hắn văn thơ vô địch thiên hạ còn không mau mau để hắn ăn cơm chùa. Lão Ngô tức giận buột miệng nói ngươi thử làm thơ ta xem, thơ chứ có phải mớ rau ven đường đâu. Diệp Thanh lại tùy tiện phun ra vài bài, toàn là thi từ nổi danh ở các kiếp trước của hắn. Ngô tiên sinh nghe xong như bị sét đánh, hắn đọc vô só thi thư, những bài thơ này quả thật là tinh diệu tuyệt luân, chắc chắn phải nổi danh vô cùng nhưng hắn lại chưa nghe bao giờ, chỉ có khả năng là người thân của Diệp Thanh hoặc chính hắn làm ra. Vội hỏi:
Những bài thơ này ngươi lấy đâu ra ?
Diệp Thanh nói dối phát nghiện:
Có một ni cô đi ngang qua nhà nói với ta.
Ngô tiên sinh hết cách, thằng ranh dối trá, không muốn nói thì thôi, có nhất thiết phải dùng lời nói dối hoang đường như thế. Rồi quay sang Diệp mẫu hỏi dò:
- Phu nhân xin cho hỏi bố đứa bé là vị nào, giới văn sĩ trong thành này ta quen biết rất rộng, có thể là người quen chăng.
Diệp mẫu vẫn chưa hoàn hồn, ấp úng nói:
- Ta ... trượng phu Diệp Dũng, làm thợ săn, .. cũng không biết chữ.
Ngô Tiên sinh trợn mắt, lại nhìn Diệp Thanh, chẳng lẽ thơ đúng là thằng ôn con này làm, yêu quái a. Diệp Thanh cũng trợn mắt lại:
- Lão tiên sinh định quỵt cơm ? Rồi lu loa - Có ai không, ăn quỵt a.
Ngô tiên sinh mặt già đỏ lên, phải nói bậy - Khốn kiếp, ta là ai mà phải ăn quỵt một đứa trẻ con, lên lầu, ta cho ngươi ăn chết no.