Nguyễn Uy vận khí la lớn. - Phong nhi, con còn không mau tỉnh lại. Tiếng nói ồm ồm vang lên. Mỗi căn phòng đều có những trận pháp cách âm đặc biệt và không để thần thức thăm dò. Không thì họ đã thành đối tượng để ý của tất cả mọi người trong căn phòng này rồi.
Sau khi nghe tiếng quát Phong dần dần tỉnh lại, khóe môi chảy ra máu tươi. Chỉ chậm một tí thôi hắn đã tẩu hỏa nhập ma rồi.
Không thể trách hắn được. Cây nỏ đó vốn dĩ trong tay hắn xuất ra cách đây rất râu rất lâu rồi. Khi đó hắn ngoài việc tu luyện ra thì cuộc sống bình đạm như một người nông phu. Khi hắn hơn bốn mươi tuổi thì gặp được nàng. Một cô bé tám tuổi lưu lạc như một kẻ ăn mày. Hắn đã nổi lòng trắc ẩn giữ nàng lại và xem như con gái nuôi. Hắn giúp nàng tu luyện, bồi dưỡng nàng. Gần sáu trăm năm qua đi nàng vẫn bên cạnh hắn không rời. Nàng muốn đền đáp tạo hóa hắn dành cho nàng. Không muốn vương vấn không muốn hồng trần hắn đã rời đi. Hắn đã ra đi không một lời từ biệt. Một số tài phú khổng lồ hắn để lại cho nàng, mong nàng sẽ yên bình trong những ngày còn lại. Trong đó có cây nỏ được gọi " Xuyên tâm " này. tên nó không phải như vậy. Tên nó là " Cửu". Không biết nàng bây giờ ra sao. Với tu vi của nàng không thể nào đã chết được. Quan trọng nhất là nàng ở phiến lục địa tên Lục Sơn tại sao nó lại lưu lạc tới tận đây chứ.
Nguyễn Uy không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tuy cây nỏ trân quý thật nhưng tại sao lại khiến một đứa bé mới bảy tuổi tí nữa là tẩu hỏa nhập ma chứ.
- Con không sao chứ ? - Con không sao, đa tạ phụ thân. Cha con với nhau sao phải cám ơn. Con coi ta như người xa lạ sao. Uy bực dọc trả lời con mình. - Thiếu gia. người có mua cây nỏ kia không ? Lý Càn nhìn những biểu hiện của Phong cũng đoán ra phần nào đó nên lên tiếng hỏi. Mua, tại sao lại không. Ta nhất định phải có được nó. Giọng nói chắc nịch của Phong vang lên. - Hùng Minh ngươi bằng tốc độ nhanh nhất về phủ. Lấy thêm tinh thạch cho ta. - Không cần đâu phụ thân, trước khi đi sư phụ có để lại cho con một số tinh thạch chắc cũng đủ dùng. Phụ thân không nên lo lắng. Vật này là của hắn xuất ra nên quyết tâm thu hồi. Còn việc giá cả đối với hắn không phải chỉ là một con số thôi sao. Hắn quyết tâm phải tìm hiểu việc này cho rõ ràng.
Hai trăm bốn mươi vạn trung phẩm linh thạch đây là cái giá hiện tại của chiếc nỏ. Đến bây giờ thì chỉ còn khoảng ba bốn người là đủ khả năng cạnh tranh với nhau. Hai trăm sáu mươi vạn, một giọng nói của nữ nhân vang lên Hai trăm tám mươi vạn. Một nam nhân phòng số mười bình thản trả giá. Sau một hồi thì cái nỏ đã vượt một cái giá kỷ lục là bốn trăm bốn mươi vạn. Lúc này chỉ còn hai người ganh đua với nhau. Đó là cô gái phòng số ba và một lão giả phòng số mười hai. - Bốn trăm sáu mươi vạn, nếu vị tiền bối kia trả giá cao hơn thì tiểu nữ xin nhường lại cho người - Năm trăm vạn. Giọng nói đắc ý của lão vang lên. - Còn ai trả giá cao hơn khách nhân phòng số mười tám không ? Lỗ Đạt lên tiếng. Cái giá năm trăm vạn đã là rất cao cho một món đế bảo rồi. Nhưng biết đâu lại có người trả giá cao hơn thì sao. Lão được làm người chủ trì vì thân phận đặc biệt nên được nhả họ Lê triết khấu tới mười phần trăm số tiền bán được. - Một ngàn vạn. Giọng nói trầm ổn của Lý Càn vang lên. Một ngàn vạn lần một, lần hai, lần ba. Thành giao. Xin chúc mừng quý khách đã mua được vật phẩm cuối cùng ngày hôm nay. Khán đài tất cả như chết lặng. Người này nhìn người kia. Một ngàn vạn trung cấp linh thạch. Bị người ta coi như một ngàn lạng vàng vậy, muốn tiêu là tiêu. Một món đế bảo mỗi lần xuất hiện thì cái giá cao nhất của nó khoảng bốn trăm, năm trăm vạn là cùng. Còn một ngàn vạn ư, người ta mơ cũng không dám. Nó mà đè chắc chết trong mơ không chừng. Hừ, dám cướp đi thứ ta để mắt tới. Bọn ngươi mua thì ta cướp. Lão già trong một bộ đồ đen trùm kín đầu nghiếng răng nghiếng lợi lẩm bẩm. Sau đó lão đứng lên và ra khỏi phòng. Cầm chiếc nỏ trong tay, Phong vuốt ve nó như một thứ gì rất rất trân quý. Sau khi điểm vào mấy vị trí đặc biệt thì chiếc nỏ tự tổ hợp thành một chiếc hộp đen bóng. Nhìn vào ta cứ tưởng như nó không hề có một khe hở nào vậy. Nhìn nó một hồi hắn thu vào nhẫn trữ vật. - Lý Càn, ngươi đi bắt con chuột kia tới phòng ta. Ta có chuyện muốn hỏi hắn. - Vâng thưa công tử. Lý Càn tách khỏi đoàn người khi họ đang ra khỏi nơi đấu giá. Hùng Minh tò mò nhìn hướng Lý Càn đi bèn hỏi. - Thiếu gia, hắn quay lại đấu giá hội làm gì. - Ta nhờ hắn mua ít đồ. Không có gì đâu. Cũng khuya rồi về phủ thôi. Nguyễn Uy thật xự đang rất khó hiểu và tò mò về chiếc nỏ nhưng không biết mở miệng hỏi con như thế nào. Cũng như vị sư phụ thần bí chưa một lần gặp mặt của con hắn. Phải là người tu vi như thế nào địa vị như thế nào mà lại có thể giúp một đứa bé bảy tuổi có tu vi trúc cơ rồi chứ. Rồi cả một ngàn vạn trung phẩm tinh thạch kia nữa. Con số đó đã bằng thu nhập của nhà họ Nguyễn trong vòng một năm rồi. Mà theo như hắn quan sát thì con mình còn nhiều hơn thế nữa.
Cách đoàn người hơn hai trăm mét có một người đang đứng ở một góc tối nếu nhìn kỹ cũng chưa chắc phát hiện ra hắn đang hiện diện ở đó. - Chạy đâu mất một con cá rồi. Mặc kệ vậy giải quyết nhanh gọn rồi trở về thôi. Khi hắn chuẩn bị lao lên thì có một giọng nói vang lên sau lưng hắn. - Thiếu gia nhà ta mời ngươi đến gặp. Sau đó hắn thấy mọi thứ tối hẳn đi. Hắn Hàn Lão ma tu vi cũng là luyện hư hậu kì. Là lão tổ tông của một ma phái khá nổi tiếng và lâu đời vậy mà bị người ta đánh một phát ngất đi. Thật kinh khủng. Sau khi tỉnh lại hắn thấy mình bị trói gô lại, tu vi thì bị phong ấn. Trước mặt hắn là một thằng bé đang ngồi đọc sách. Hắn giật mình kiểm tra lại cơ thể mình thì thấy không còn một tia pháp lực nào. Hắn sợ thật sự sợ. - Tiền bối tỉnh rồi ? Không biết học sinh có thể hỏi người mấy chuyện không.
Dường như đã quen với lối cao cao tại thượng. Hắn cười gằn. - Các ngươi chắc không biết ta là ai rồi. Khôn hồn thì thả ta ra dập đầu xin lỗi có thể ta sẽ bỏ qua. Không thì đừng trách ta diệt các ngươi cả nhà. Nhìn hắn một cái xong Nguyễn Phong lại cắm cúi đọc sách. Lý Càn đi đến phía Hàn lão ma cười cười. - Này thì giết cả nhà này. này thì mạnh miệng này, này thì ồn ào này. Mỗi câu nói vang lên thì có một đấm một đá vào người Hàn lão ma. Một người tu vi hợp thể một kẻ tu vi luyện hư. Tuy chỉ là đánh bằng sức mạnh cơ thể nhưng thật xự rất đau. Lúc đầu còn tiếng mắng chửi nhưng qua hơn nửa canh giờ thì chỉ còn tiếng năn nỉ cầu xin. - Dừng tay đi, ngươi đánh nữa chết lão tiền bối bây giờ. Lúc đó tiền đâu mà ta mua quan tài cho người. Haizzzzz ... Hàn lão im lặng tới cực điểm. Gặp phải lũ tâm thần rồi. Tiêu ta rồi. Học sinh có mấy vấn đề muốn hỏi người, được không tiền bối ? Vừa hỏi vừa nhìn về Hản lão cười cười. - Được, được. Công tử cứ hỏi. Nếu biết lão phu sẽ nói tuyệt không dám giấu. Vậy tiền bối là người môn phái nào ? Người tên gì ? Môn phái của người đã truyền thừa được bao nhiêu năm rồi ? Có nhiều sách không ? - Ta là Hàn lão ma, là thái thượng trưởng lão của Huyết Minh phái. Môn phái của lão phu đã thành lập hơn mười bốn vạn năm. Còn sách, không biết ý công tử là sách gì ? Không dám giấu tiền bối. học sinh là một người ham đọc sách. Thích các loại điển tịch cố sự. Các chuyện thần bí kì lạ. Không biết có thể đến quý phái mở mang kiến thức không ? Ta đang rất cố gắng, nhưng truyện ít ng ngó tới quá.