Chưa đầy hai mươi nhịn thở toàn bộ chủ tớ phủ họ Nguyễn đã tập hợp đầy đủ trang phục gọn gàng đứng theo thứ tự. Chứng tỏ họ luôn được huấn luyện nghiêm khắc kể cả nha hoàn phục dịch. Vợ chồng Nguyễn Uy đứng đầu tiên sau đó đến Nguyễn Phong và một số thân thích. Nguyễn Uy quỳ xuống tiếp đến là mọi người đều quỳ rạp xuống. - Cung nghênh thánh thượng giá lâm, chúng thần tiếp giá chậm trễ mong bệ hạ đừng trách. Khuôn mặt của Trần Ngọc Long tỏ ra thỏa mãn và ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Uy đầy nhân từ như ánh mắt của một huynh trưởng đối với thân đệ đệ của mình vậy. - Bình thân, lâu nay việc nước quấn thân nên không có thời gian đến viếng thăm đệ và đệ muội huynh thật áy náy. - Bệ hạ không nên nói vậy, chúng thần sao dám trách bệ hạ. Người trăm công nghìn việc còn nghĩ đến thần đó là cái phúc của thần. - Đây là...Ánh mắt của hoàng thượng đảo đến 1 cậu bé đứng cạnh Bích Ngọc. - Bệ hạ đây là con của thần Nguyễn Phong. Nguyễn Phong sao không ra mắt bệ hạ đi còn đứng ngây ra đó làm gì. - Nguyễn Phong chắp hai tay vái một vái : Tham kiến bệ hạ. Ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong đoàn người đều dồn về Nguyễn Phong. Một cậu bé mới năm tuổi thôi vậy mà đã tiên thiên hậu kỳ. Thật kỳ lạ, kỳ lạ. - Thật hiếm có, còn nhỏ như thế đã có tu vi như thế này. Sau này chắc chắn là rường cột của Nguyễn gia là phúc của Cổ Oa quốc. Hoàng thượng cảm thán nói ra. - Bệ hạ quá khen, khuyển tử vô tri mong bệ hạ đừng chê cười. Mời bệ hạ vào phủ để chúng thần trọn vẹn đạo đãi khách. Đi theo đoàn người còn hoàng hậu và Lê Hàm từ đầu đến giờ vẫn lẳng lặng quan sát và không nói lời nào. Đoàn người nối bước vào trong phòng khách của Nguyễn gia. Trần Ngọc Long an vị trên chiếc ghế trước kia của Nguyễn Uy còn Nguyễn Uy ngồi phía dưới ai bảo người ta là vua chứ. Sau khi an vị, bỗng Lê Hàm lên tiếng - Không biết công tử được trân truyền từ vị tiên nhân nào mà tuổi nhỏ đã có tu vi như thế, thật bội phục. Không biết Nguyễn Uy gia chủ có thể bật mí cho mọi người cùng biết không. Trần Ngọc Long nhìn về phía Lê Hàm với ánh mắt cảnh cáo nhưng lại không nói gì như ngầm đồng ý với câu hỏi của hắn. Nguyễn Uy gãi gãi đầu liền nói. Thứ cho thần biết mà không nói nhưng xin bệ hạ hoàng hậu và tể tướng bỏ qua. Vị tiên nhân kia sau khi truyền thụ cho Nguyên Phong xong thì dặn dò kĩ không được tiết lộ tục danh của người nếu như người không cho phép nên mong mọi người thứ lỗi. - Ồh, Lê Hàm tỏ ra đã hiểu với nụ cười thần thần bí bí. Không sao, nếu Uy gia chủ không muốn nói thì thôi vậy. Dù sao đây cũng là chuyện nhà của ngài sao ta dám can dự vào. Dường như muốn phá tan bầu không khí căng thẳng nên Trần ngọc long bèn lên tiếng Hôm nay ngoài việc tới thăm đệ và đệ muội huynh còn muốn bàn với đệ một chuyện. - Xin bệ hạ cứ nói Không biết đệ đã hứa hôn ai cho con trai mình chưa ? Nếu chưa thì ta mặn dày mày dạn bàn chuyện hứa hôn của con ta và đệ có được không ? - Ý bệ hạ là ? Là ta gả con gái của ta cho con của đệ không biết đệ ý như thế nào ? Hay đệ chê con gái ta không xứng với con trai đệ. - Thần không dám chỉ là....chỉ là. Vừa nói Nguyễn Uy nhìn về vợ mình với ánh mắt như hỏi ý, sau khi nhận được một cái gật đầu thì thở phào nhẹ nhõm. Bèn nói. Thần cầu còn không được chỉ là con nhỏ khờ dại không biết nên để... Được, giọng hoàng thượng vang lên cắt ngang câu nói của Nguyễn Uy. Vậy cứ để chúng lớn lên khi con trai đệ tròn mười tám con gái ta mười bảy thì sẽ tổ chức hôn lễ, ý đệ như thế nào. Nguyễn Uy khom mình vái : Cẩn tuân ý chỉ của bệ hạ. - Nguyễn Phong lại đây giọng của Trần Ngọc Long uy nghiêm vang lên. Nguyễn Phong lững thững bước tới trước mặt hoàng thượng. Bảo Nhi con cũng lại đây. Một bé gái với mái tóc đen tuyền khuôn mặt trắng trẻo đáng yêu đứng cạnh ngay Nguyễn Phong. Thình lình trên tay hoàng thượng xuất hiện hai chiếc dây truyền y hệt nhau có khác chăng là hình hai con uyên ương như quấn vào nhau nhưng lại bị chia đôi ra làm hai phần khác nhau. Ta ban cho hai con cặp dây lưỡng uyên bách dạ này. Buổi viếng thăm tiếp tục bằng một bữa tiệc linh đình và khi trăng đã lên cao đến khi ai cũng ngà ngà say thì đoàn người mới cáo từ rời đi. - Sao lần này bỗng nhiên bệ hạ lại đến thăm gia đình chúng ta rồi lại kết thông gia như vậy ? Sự thắc mắc của Bích ngọc k phải vô lý vì hơn mười năm nay hoàng thượng đã không còn lui tới Nguyễn gia như xưa. - Nàng không phải lo lắng làm gì, người làm vậy là có cái lý của người, chúng ta làm bề tôi thì nên ủng hộ người. Dù gì người cũng muốn tốt cho con trai chúng ta, thôi không còn sớm nữa nàng ngủ đi. Nói xong Nguyễn Uy cũng nhắm mắt lại. Nhưng nói thì nói vậy chứ thật ra trong lòng hắn cũng đang nhộn nhạo và tính toán nhiều thứ. Nhưng những thứ này để ở trong lòng hắn là được rồi. - Tên hoàng đế đó tính toán cũng tốt thật, hắn lại muốn công tử làm con rể hắn. Đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên 2ga, Lý Càn thủ thỉ với Nguyễn Phong. Thôi thôi đừng nhắc làm gì, cứ thuận theo tự nhiên đi. Muốn làm gì cũng được nhưng mà đụng tới người nhà ta thì chúng chuẩn bị trôn cùng đi là được rồi. Ôi, 5 tuổi thời gian thật là dài mà. Nhanh lớn lên đi ta còn bao nhiêu dự định bao nhiêu chuẩn bị cần hoàn thành. Mong sao đừng có biến cố gì quá lớn xảy ra...