Chương 12: 12 : Lấy Đồ !!!

Còn gần hai tháng nữa thì thời hạn năm năm cũng hết. Lúc này đây Phong còn đọc sách như thường ngày. Bởi vì Phong sắp có dấu hiệu đột phá.

Từ kết đan thành nguyên anh. Phá kim đan, lập nguyên anh. Đó là một quá trình đau đớn của của tu sỹ.

Lúc này ngồi trên bồ đoàn thanh tâm mộc. Phong đã ngồi như vậy chín ngày. Kim đan không ngừng xoay tròn, xung quanh Phong tràn ngập thiên địa linh khí. Khi nguyên khí đã đậm đặc một cách thực chất, Phong bỗng dưng mở mắt.

Đánh ra những pháp quyết kì lạ, thiên địa linh khí được cơ thể như không đáy của Phong hấp thu một cách nhanh chóng. Ánh sáng chói lòa tràn ngập cả căn phòng. Khuôn mặt phong nhợt nhạt hơn vài phần.

Hắn liền lấy ra một viên đan dược và nuốt vào. Dược lực như đi vào tứ chi bách hải khiền hắn khoan khoái, dễ chịu. Khuôn mặt dần dần khôi phục lại huyết sắc, cảm giác mệt mỏi, suy nhược bớt đi được mấy phần.

Sau đó Phong lại rơi vào cảm giác minh ngộ. Lại qua chín ngày, lúc này trong cơ thể Phong tại vị trí đan điền xuất hiện một tiểu Phong hình dạng giống hắn như đúc. Đó là nguyên anh, ước mơ của bao nhiêu tu sỹ.

Mỉm cười, Phong đã thành công. Năm năm cố gắng cũng được đền đáp. Phong yên tâm rơi vào giấc ngủ. Gần hai mươi ngày mệt mỏi, hắn cũng cần được nghỉ ngơi. Dù tu sỹ đạt tới kết đan đã không cần ăn cần ngủ. Nhưng cuộc sống nhân sinh như vậy thì còn gì thú vị nữa. Chỉ cần bản tâm không thay đổi hay sợ hãi, Phong vẫn bước lên phía trước.

Hai ngày sau, sau giấc ngủ say. Phong tỉnh lại, cảm thấy tinh thần sảng khoái, nhẹ nhõm. Thật không gì bằng một giấc ngủ ngon, Phong nghĩ thầm như vậy.

Sau khi rửa mặt vệ sinh cá nhân, hắn bước ra khỏi phòng mình và kêu Lý Càn tới

- Chúc mừng thiếu gia đột phá nguyên anh.

- Hừ, ngươi bớt ở đó nịnh hót đi. Chuẩn bị đi, chúng ta trở về thôi.

- Vâng, thưa thiếu gia.

Trước khi dời khỏi Huyết Minh, Hàn lão tự mình đích thân đưa tiễn. Tuy Hàn lão không muốn Phong dời khỏi nhưng biết làm sao được. Người ta chướng mắt cái ổ chim của mình thì giữ lại bằng cách nào đây.

Không phi hành như trước lúc tới đây. Phong và Càn đi bằng phương tiện của thường nhân. Đó là xe ngựa, Càn bất đắc dĩ trở thành người phu xe. Một kẻ với tu vi hợp thể trung kỳ, gần với đỉnh phong của cái thế giới này lại đi đánh xe, người khác nghe thấy chắc phải cười rụng răng.

Nhưng Càn lại chẳng bận tâm đến chuyện đó. Được ở bên cạnh người hắn gọi là thiếu gia thì đó là chuyện vinh dự trong đời của hắn rồi. Trong quãng đời nhân sinh của mình, việc gặp Phong hắn coi là chuyện may mắn nhất trên đời của mình rồi.

Đã bao nhiêu năm trôi qua, đây là cơ hội đầu tiên Càn được ở bên cạnh Phong. Coi như nguyện vọng của hắn đã được hoàn thành.

- Ngươi có biết đánh xe không vậy ?

Đang suy nghĩ lung tung, thì giọng nói của Phong vang lên. Làm hắn bừng tỉnh, mải suy nghĩ lung tung, hắn quên mất là mình đang đánh xe ngựa. Một công việc mà hắn chưa làm bao giờ. - Nô tài lần đầu tiên làm công việc này, mong công tử bỏ qua.

Nếu phi hành thì khoảng thời gian trở về nhà chắc không quá ba ngày. Nhưng còn đi ngựa thi nhất cũng phải gần hai tháng mới về tới nơi. Dù thắc mắc nhưng hắn cũng không dám đi hỏi người ngồi trong xe kia.

Gần một tháng sau Càn và Phong đã đi được gần bốn vạn dặm. Đây là Hải Loa thành thuộc Kim Ngư quốc. Kim ngư quốc cũng là một đại quốc trong sáu đại quốc của Thần Nam đại lục. Đó là Kim ngư, Hạo thiên, Oa đồ, Trần Tú, Phong Lăng, Tây Việt. Kim ngư quốc là quốc gia lớn nhất trong sáu đại quốc trên, Còn Cổ Oa quốc nơi gia tộc họ Nguyễn sinh sống chỉ là một nước phụ thuộc vào nó mà thôi.

Hải Loa thành, một trong hai tòa thành lớn của Kim qua quốc chỉ đứng sau Kim Long thành nơi được coi là thủ đô của Kim qua quốc.

Muốn vào thành thì phải nộp lệ phí và làm thủ tục. Sau khi hoàn thành mọi việc thì Càn và Phong đã vào thành.

Một con đường rộng lớn có thể cho vừa tám chiếc xe ngựa đi ngang nhau. Các dòng người qua lại đông đúc các cửa hàng mọc lên san sát nhau. Một khung cảnh thật phồn hoa, thịnh vượng. Mục tiêu lần này của Phong chính là Võ đô hầu, một vị đại tướng có quyền uy và binh lực hùng mạnh nhất Kim ngư quốc.

Sau khi đi lòng vòng gần nữa ngày, thì họ cũng tìm được đến nơi cần đến. Đập vào mắt họ là một chiếc cổng lớn được mạ vàng tinh xảo. Hai chiếc cột được khắc hình long phụng sống động như thật. Trên cao là một tấm biển lớn với ba chữ " Võ đô hầu " chữ viết hùng hồn có lực nhưng khác hắn với chiếc cửa lớn và hai cái cột kia đó là nó dường như đã trải qua vô tậm năm tháng. Thật là một sự tương phản kì lạ.

Trước cửa là bốn tên hộ vệ với ánh mắt lạnh lùng luôn quan sát xung quanh. Sau khi thấy chiếc xe ngựa dừng lại phủ một lúc lâu mà không có dấu hiệu rời đi. Một tên trong đó đi tới và nói. - Đây là nơi trọng địa, người không phận xự thì mau rời đi.

Trong xe ngựa bước ra, Phong cầm trong tay một lệnh bài màu đen bóng. Trên đó chỉ có một chữ Lệnh cầu kì. Hắn đưa ra trước mặt tên lính và nói.

- Hãy đưa cái này cho Võ đô hầu của các ngươi. Bảo có cố nhân tới thăm.

Tiếp chiếc lệnh bài, tên lính có vẻ nghi hoặc. Nhưng vẫn nhận lấy, trước khi vào trong hắn nói.

- Các ngươi cứ đợi ở đây

Sau khi vào phủ, tên lính trực tiếp đi đến thư phòng nơi Võ đô hầu đang làm việc. Đưa cho một tên lính khác đang đứng ngoài cửa và nói lại toàn bộ những gì Phong nói. Hắn im lặng đứng chờ. - Khởi bẩm đô hầu, ngoài phủ có người đưa cho người chiếc lệnh bài này. Và nói là cố nhân đến gặp.

Nhìn về phía tên lính, khi tiếp xúc tới hình dạng của chiếc lệnh bài, người được gọi là đô hầu kia hai chân run run, thiếu chút nữa là quỳ xuống. Bởi lẽ hắn nhận ra lai lịch của chiếc lệnh bài kia.

Võ đô hầu chỉ là một chức danh cha truyền con nối. Từ gần một vạn năm nay qua hơn mười đời Võ đô hầu đều là thuộc về gia tộc hắn. Không phải do gia tộc hắn có nhiều người tài, không phải gia tộc hắn có công lớn với quốc gia. Chỉ là một câu nhắn gửi, một lời nhờ vả nên gia tộc hắn mới có tất cả như ngày hôm nay.

Tổ tiên đã để lại hình vẽ và lời dặn.

- Hễ nhìn thấy chiếc lệnh bài trên thì phải đối xử cung kính như chính trưởng bối của mình vậy. Không được một chút thất lễ và hoàn thành bất kỳ yêu cầu nào người đó đưa ra.Nếu không thì các ngươi không biết mình đã đem lại cho gia tộc một tai họa như thế nào đâu.

Ngoài ra trong phủ còn có một căn mật thất lúc nào cũng trong trạng thái niêm phong. Mỗi đời gia chủ sau khi thoái vị, đều đến đây tiệp tục công việc trông coi. Nó như một bổn phận một trách nhiệm đến cuối đời của họ vậy, chưa có một đời gia chủ nào có ý định mở ra và tìm hiểu trong nó có gì.

Mười đời gia chủ, mười đời võ đô hầu đều truyền tai nhau câu nói đó. Không thể nào có chuyện người làm giả được.

Hít thở mạnh mấy hơi và bình tâm lại.

- Đưa ta ra, ta muốn trực tiếp ra đón họ.

- Vâng, thưa đô hầu.

Tùng, tùng, tùng. Ba tiếng trống lớn vang lên. Mọi người trong võ đô phủ tạm dừng mọi công việc và đổ dồn về trong sân. Hàng lối chỉnh tề và nghiêm nghị.

Võ đô hầu bước ra khỏi phòng và đi về phía cổng chính với hai người đệ đệ của mình. Hai người em trai của võ đô hầu tỏ vẻ không hiểu khi huynh trưởng mình lại tập hợp tất cả mọi người trong phủ như chuẩn bị tiếp kiến một người quan trọng nào đó. Xuốt gần bốn mươi năm chỉ duy nhất một lần như vậy là khi quốc vương đích thân tới thăm phủ. Trả lẽ quốc vương lại ghé thăm sao. Nhưng không có thông báo nào, nếu là quốc vương thì tiếng kèn tiếng trống sẽ huyên náo cả lên chứ không thể im ắng một cách bất thường như vậy.

Tò mò thì tò mò nhưng cả hai người đều không ai lên tiếng hỏi. Sai khi bước ra khỏi phủ đập vào mắt họ là một trung niên với một bộ quần áo hết sức bình thường như bao tùy tùng của họ ở trong phủ. Còn một thiếu niên nữa thì đang ngồi nhàn nhã ở đó đọc sách.

Võ đồ hầu đi về phía Phong và bỗng nhiên hắn quỳ xuống. - Công tử tới thăm, thần tiếp đón chậm chễ. Mong công tử thứ tội.

Thấy huynh trưởng quỳ nên hai người huynh đệ của hắn đều quỳ theo. Nhưng thật ra thì họ trả hiểu đầu đuôi ra sao cả. Huynh trưởng một người chỉ dưới quốc vương, quyền cao chức trọng lại quỳ trước mặt một tên thư sinh, và tự xưng là thần chứ.

Gấp quyển sách đang đọc dở, nhàn nhạt nhìn Võ đô hầu quỳ nơi đó. Phong tùy ý phất phất tay. - Đứng lên cả đi. - Quấy rầy rồi, hôm nay ta tới để lấy đồ. Không biết có được không đô hầu ?

- Tất nhiên là được, mời công tử di giá vào trong phủ.

Một bộ dáng khép nép, kính sợ. Tất cả đều lọt vào mắt của hai người đệ đệ của Võ đô hầu, nhưng một bụng nghi hoặc họ đều không biết hỏi ai. Đến cả quốc vương thì huynh trưởng cũng không dành một thái độ cung kính tới mức đó để tiếp đón.