Bước vào Tàng bảo các là một không khí hết sức im lặng. Những tu sĩ ở đây đa phần là mới nhập môn. Nên tu vi chủ yếu là luyện khí và hậu thiên. Hiếm hoi lắm mới bắt gặp một vài tiên thiên.
Mọi người dùng ánh mắt kì lạ nhìn Phong, thật ra cũng đúng thôi. Một thằng nhóc con nhỏ xíu mà không biết vào đây làm gì ? Không biết có phải con cháu của một vị trưởng lão nào không. ? Lướt qua những kệ sách cao lớn và ánh mắt chăm chú của mọi người Phong trọn một vị trí trống và ngồi xuống.
Dường như quen với việc này, nên khi Phong vừa ngồi xuống Lý Càn vội vàng đem mấy cuốn sách " Kỷ Lục Bí sử" gần nhất đến chỗ Phong.
- Tên nhóc này lạ nhỉ, vào đây mà chỉ đọc những thứ sách rác rưởi đó sao ? - Ngươi đừng có tọc mạch vào chuyện của người khác làm gì. Lo làm việc của mình đi. Nó muốn đọc gì là quyền của nó. Không thấy nó vẫn chỉ là một đứa bé sao.
Đúng vậy, một đứa bé đọc sách thôi, cần gì phải tò mò như vậy chứ. Mọi người như ngẫm ra điều gì đó quan trọng vậy. Họ lại miệt mài với số sách võ công, bí thuật mình đang nghiêm cứu nhanh chóng vứt Phong qua một bên.
Hắn đọc một cách từ tốn, bình thản. Vừa đọc vừa nghiền ngẫm. Một thói quen đọc sách mà hắn có được từ hơn mười vạn năm nay.
Lý do hắn đọc sách ư ? Không phải tự dưng mà hắn đam mê những điển cố, điểm sự một cách mù quáng như vậy.
Một bí mật bị thời gian trôn dấu ? Hay bị người nào đó cố tình giấu đi. Phong muốn truy ra căn nguyên của nó. Đây có thể xem như là một cơ duyên của hắn, cũng như gánh nặng vậy. Phong không thể hỏi ai, tất cả chỉ có thể tự mình đi khám phá, tìm hiểu một cách từ từ.
Cách đây khá lâu. Ở kiếp đầu tiên trong một lần tình cờ Phong đã tiếp xúc được với nó. Khi đó hắn chỉ là một tán tu thông thường với tư chất không vượt trội. Cũng như bao tán tu khác hắn vật lộn giữa những trận chiến sinh tử, để có thể dành thêm cho mình một ít tài nguyên tu luyện. Khi đó hắn có một mái ấm gia đình, vợ hắn cũng là một tán tu như hắn. Duyên phận đã đem họ lại với nhau. Hai người đều có tu vi trúc cơ kỳ. Họ có với nhau ba người con, một trai và hai gái. Đối với những tán tu như họ, đạt được trúc cơ là một quá trình gian khổ đánh đổi bằng máu và nước mắt. Mọi chuyện cứ bình bình thường thường như vậy thì có thể cuộc đời hắn đã viên mãn. Nhưng đâu phải chuyện gì cũng như mong muốn. Tai kiếp đã xảy đến với gia đình hắn.
Một lần khi cùng người khác săn yêu thú ở Đại sâm lâm hắn đã tình cờ phát hiện ra một mỏ tinh thạch. Nếu mỏ tinh thạch đó không lớn, không có nhiều cực phẩm tinh thạch như vậy thì tai họa đâu ập đến. Phong và vợ hắn Hồng Lăng và ba tán tu khác là Trần Phi, Ngọc Sầu, Hải Kinh sau quá trình bàn bạc thì quyết định tự mình khai thác hết số tinh thạch này. Nhưng có một kẻ ngoài mặt thì đồng ý nhưng lại giở trò quỷ. Hắn là Hải Kinh, cũng là một tán tu bình thường nhưng hắn có dã tâm. Hắn muốn được vào một môn phái lớn được đắc đạo hắn không cam lòng với cuộc sống hiện tại. Hải Kinh liền liên lạc với một trưởng lão ngoại môn của một môn phái lớn gần Đại Sâm Lâm và đưa ra điều kiện là được gia nhập môn phái đó. Mọi việc diễn ra đúng như dự kiến. Sau khi nghe tin, môn phái đó đã huy động lực lượng và trúc xuất mọi người ra khỏi mỏ tinh thạch.
Khi biết được đầu đuôi mọi chuyện, Phong đã lớn tiếng xỉ vả Hải Kinh. Mọi chuyện tưởng rằng dần quên vào quên lãng.
Hai năm sau Hải Kinh đã là trưởng lão ngoại môn của môn phái kia. Hắn nhớ lại mối nhục ngày nào Phong đã xỉ nhục hắn nên hắn quyết trả thù. Hợp sức với ba tên trưởng lão ngoại môn hắn đã tìm đến gia đình Phong.
Bi kịch nào, nỗi đau nào bằng việc vợ mình bị làm nhục ngay trước mặt mình. Con cái bị giết chết chứ. Phong van xin nhưng đáp lại hắn chỉ là sự giết chóc và giết chóc. Hắn chứng kiến hết thảy từ đầu đến cuối. Triệt để nổi điên hắn đã tự bạo Kim đan. Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ gia trang bị san bằng bình địa. Nhưng thế thì như thế nào chứ. Những kẻ kia tu vi thấp nhất là Kết đan hậu kỳ đỉnh phong còn ba kẻ còn lại đều là nguyên anh. Vụ tự bạo kim đan chỉ đem lại cho chúng một ít chật vật và ngoại thương nhưng không ảnh hưởng gì đến tính mạng.
Tất cả đã mất, gia đình vợ con. Linh hồn hắn may mắn được chiếc nhẫn trữ vật thu vào nên thoát khỏi một bàn thua trông thấy. Chiếc nhẫn này đã theo hắn hơn mười năm, không ngờ nó có thể thu được linh hồn hắn. Hắn rơi vào trầm mặc và im lặng.
Gần ba mươi năm đã trôi qua, kể từ cái ngày hắn tự bạo kim đan đên nay. Hắn vẫn luôn ở trong không gian này, không rời đi một bước, không nói chuyện. Hắn ngồi đó như một bức tượng.
Bỗng nhiên có một âm thanh phiêu hốt như từ tám phương vọng lại - Ngươi có muốn báo thù cho nhi tử cho hiền thê của ngươi không ? - Ngươi có muốn báo thù cho nhi tử cho hiền thê của ngươi không ? Câu hỏi như đánh vào sâu linh hồn Phong, hắn bừng tỉnh. Đúng rồi, ta còn phải sống ta còn phải báo thù. Nhưng hắn lập tức ủ rũ, báo thù gì chứ. Bạo kim đan, nay hắn chỉ là một đoàn linh hồn yếu ớt mà thôi. Trả thù bằng cách nào chứ. Âm thanh kia lại vang lên như đưa ra cho hắn một đường sinh lộ. - Ta đã chuẩn bị gần hai trăm vạn năm, nhưng ta vẫn không thành công. Những kẻ đó quá mạnh. Ngươi nay đã là chủ của chiếc nhẫn này thì coi như ta và ngươi có duyên đi. Nói đoạn một cái xác xuất hiện giữ lưng chừng không gian của chiếc nhẫn. - Nhớ lấy. Ta chỉ giúp ngươi được một lần này thôi. Khi chuẩn bị chưa đủ, khi cảm thấy mình không đủ lực lượng thì không nên bước đến một bước kia. Nhớ lấy, nhớ lấy. Âm thanh tan biến, một luồng sức mạnh kéo tàn hồn hắn vào cơ thể kia. Trí nhớ của Phong bỗng nhiên nhiều thêm ra một bộ công pháp. Đó là Luân hồi quyết. Những kiến thức khổng lồ không ngừng trôi vào trí óc, mọi thứ tối sầm lại. Hắn đã lâm vào hôn mê.
Khi hắn tỉnh lại thì thấy mình đang nằm ở một khu rừng. Đó là Đại sâm lâm. Lại là Đại sâm lâm tất cả mọi thứ đêu do đây mà ra. Sau khi chỉnh trang lại những ký ức mới mẻ trong đầu, hắn bước sâu vào trong khu rừng và mất hút. Sáu mươi năm sau khi ra khỏi Đại sâm lâm tu vi của hắn đã là Hợp thể hậu kỳ. Cuộc trả thù của hắn bắt đầu. Trong vòng một ngày ở Ngạc Lôi phái như rơi vào tu la địa ngục. Tiến hét thảm, máu tươi khắp mọi nơi. Gần mười vạn người tất cả bị tru diệt. Hải Kinh run rẩy quỳ ở nơi đó. Một kẻ hắn chính mắt thấy đã tự bạo ngay trước mắt nay lại xuất hiện trong hình dáng khác với thực lực khủng bố. Chưởng môn, thái thượng trưởng lão, lão tổ tất cả đều không đỡ nổi một chiêu của hắn, thân tử đạo tiêu. Sợ, Hải Kình nhớ lại những gì trước đây hắn gây ra cho gia đình Phong thì không khỏi cơ thể run lên bần bật. - Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Ta sẽ giam ngươi vào cửu hỏa dày vò linh hồn ngươi ngàn năm, vạn năm. Giọng nói như từ tu la địa ngục của Phong vang lên.
Từ nay Ngạc lôi phái biến mất khỏi môn phái tu tiên. Sau khi trả thù Phong đến nơi trước kia là gia trang, là nhà mình. Nơi đó nay đã là một khu trấn phồn hoa, cảnh mất người mất, mắt ứa lệ và khóc. Khóc một cách thảm thiết, khóc cho người vợ bạc mệnh, khóc cho những đứa con của hắn. Quay lưng rời khỏi nơi đau thương này Phong lại tiếp tục bế quan tu luyện, tránh xa khỏi tục thế.
Gần một ngàn năm sau hắn đã đi đến gần một bước cuối. Đại thừa hậu kỳ đỉnh phong. Hắn muốn thử đột phá một bước cuối cùng, không biết do thời gian quá lâu hay do miệt mài trong tu luyện, lời dặn của giọng nói kia ngày xưa hắn đã quên mất.
Sự dụ hoặc của trường sinh bất tử, thọ cùng trời đất. Một bước từ nhân thành tiên đã che mờ đi mắt hắn.Độ kiếp thành công như cá chép vượt long môn cảm thụ với thiên địa phép tắc tăng lên, trường sinh bất tử.
Kiếp vân, một thứ kinh khủng. Nếu vượt qua nó thì có thể nghịch thiên cải mệnh, thất bại thì thần hồn câu diệt, vĩnh bất siêu sinh.
Đối với kiếp vân ầm ầm đang kéo đến, hắn bình thản. Tu luyện Luân hồi quyết đem đến cho hắn một cảm giác tự tin khó tả. Khi kiếp vân đạt tới đỉnh điểm thì một chuyện không thể xảy ra lại xảy ra ngay trước mắt hắn. Một chiếc bình ngọc nhìn vô cùng bình thường và nhỏ bé xuất hiện nó thu toàn bộ kiếp vân khủng bố kia vào như thu một thứ gì đó hết sức phổ thông hết sức bình thường.
Sau khi ngỡ ngàng với những gì đang xảy ra hắn lao về phía bình ngọc với tốc độ kinh khủng. Đúng lúc này một giọng nói uy áp vang lên. - Chỉ là một con sâu cái kiến mà cũng muốn ngồi ngang hàng với chúng ta. Sâu kiến thì có giác ngộ của sâu kiến đi.
Một ngón tay khổng lồ xuất hiện như nó vốn dĩ ở đó từ đó từ rất lâu rồi. Một ngón tay chỉ một ngón tay nhưng hắn cảm giác tử vong đến rất gần, cảm giác nguy cơ xuất hiện. Một ngón tay thôi đã có uy lực kinh khủng như thế, vậy nếu chân thân kẻ đó xuất hiện không biết còn khủng bố như thế nào nữa.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Phong bị ngón tay đâm trúng. Cơ thể hắn vỡ vụn, linh hồn như vỡ nát. - Hừ, chỉ là sâu kiến mà thôi. Một câu nói khinh miệt Hắn triệt để mất đi sinh cơ, hắn không cam lòng. Tưởng mình đã là đỉnh phong của cái thế giới này nhưng thật ra hắn chỉ là một con sâu cái kiến trong mắt người khác. Đúng lúc này chiếc nhẫn lại lóe lên một luồng sáng sáng chói. Một phần trăm tàn hồn hắn đã được chiếc nhẫn thu vào. Chiếc nhẫn lóe lên và triệt để biến mất như chưa từng bao giờ xuất hiện. 0hhhh, một chiếc nhẫn đạt tới Chí bảo ? Tại sao lại xuất hiện ở đây ? Giọng nói kinh ngạc cùng nghi hoặc kia lại vang lên ? Đúng luc đó lại một giọng nói nữ như trách cứ giọng nói đầu tiên. - Sao ngươi lại ra tay nặng như vậy ? Dù gì những thứ hắn cố gắng đã bị chúng ta cướp đi. Sao không chừa cho hắn một cơ hội chứ. - Ngươi không cần nhiều lời, không phải hắn không có chuyện gì sao. Phiến thiên địa này càng ngày càng rách nát. Hơn hai mươi vạn năm nay mới có một kẻ đi tới bước này. Không biết đến bao giờ mới bù đắp được những thiếu hụt của chúng ta đây.
Sau khi bị chiếc nhẫn thu vào, tàn hồn của Phong lâm vào hôn mê. Không biết một ngày hay một năm một ngàn năm một vạn năm. Hắn tỉnh lại. Linh hồn suy nhược đến không thể suy nhược hơn, bây giờ nó chỉ là một đoàn linh hồn mờ nhạt có thể tan biến bất kì lúc nào.
Cảm khái, khó hiểu. Phong bỗng nhớ lại những gì mà vị tiền bối kia đã nói với hắn trước kia.
Kẻ đó là ai ? Tại sao lại có tu vi khủng bố như vậy ? Chúng là người của phiến thiên địa này hay là từ nơi nào mà hắn không biết ? Chúng thu thập kiếp vân làm gì ? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện nhưng không ai có thể trả lời hắn. Hắn chỉ có thể tự mình tìm kiếm câu trả lời.
Hơn một trăm vạn năm, ở phiến thiên địa này chưa ai bước ra được bước cuồi cùng. Do cơ duyên chưa đủ ? Hay do có kẻ đụng tay đụng chân như hắn từng bị.
Sau khi suy nghĩ đắn đo, hắn quyết định luân hồi để tiếp tục các đám án của mình. Trong các kiếp sau hắn luôn âm thầm chuẩn bị, tất cả tài nguyên, kiến thức hắn sưu tầm là một số lượng khổng lồ không thể đong đếm được. Nhưng hắn cảm thấy như thế vẫn chưa đủ. Còn cần nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Đã tìm hiểu thông qua rất nhiêu tư liệu cổ, rất nhiều câu truyện kì bí. Nhưng tất cả chỉ là những mảnh ghép vụn vặt trong một bức tranh bí mật khổng lồ.
Bức rèm đang được dần dần vén lên. Thời gian không đợi hắn. Đây là lần cuối cùng của hắn. Cực hạn của linh hồn. Nếu không thể vượt qua hắn chỉ còn là cát bụi...