Chương 1: 1 : Bước Ngoặt

Nguyễn gia, tiếng mọi người nghị luận. Tiếng thúc dục mọi người chạy đi chạy lại hối hả. Hôm nay gia tộc họ lại thêm một thành viên mới. Nguyễn Phong mới chào đời, hai mắt to tròn có thần và bụ bẫm. Cháu đích tôn đời thứ 133. Cha là Nguyễn Uy gia chủ đời 132 còn mẹ là Trần Bích Ngọc. Gia tộc họ Nguyễn là 1 gia tộc lớn, với khối lượng người khổng lồ gần 10 vạn người cả chi chính lẫn phụ với khối lượng tài sản qua bao đời tích lũy nói không quá thì chắc gì bảo khố của quốc gia nhiều hơn họ. Tuy không nổi lên như một gia tộc lớn như lục đại gia tộc của Thần Nam đại lục nhưng ở Cổ Oa quốc này mọi người coi họ Nguyễn còn hơn vua chúa vì lối sống đối nhân xử thế của họ. Thôi nôi của Nguyễn Phong được tổ chức 1 cách linh đình với hơn 500 bàn khách chật ních người. Buổi tiệc đang diễn ra một cách vui vẻ thì bỗng nhiên xuất hiện 1 đám mây đen và những tiếng sấm vang dội. Một đôi bàn tay khổng lồ từ trên trời bỗng nhiên xuất hiện chụp về phía Trần Ngọc Bích và con nàng. Mọi người đang bất ngờ và hoản loạn thì Nguyễn Uy gầm lên giận dữ và lao vào vị trí vợ mình - Ngươi dám !!! Bàn tay coi Nguyễn Uy như 1 con kiến phất tay một cái hắn văng xa hơn hai mươi mét đụng ầm vào bức tường hộc máu. Tu vi nguyên anh trung kỳ của hắn vậy mà k chịu nổi một cú phất tay nhẹ nhàng của cánh tay kia. Bàn tay lại chụp lấy mẹ con về phía Trần Bích Ngọc và nắm tay kéo lên trời Đúng lúc này một ánh sáng trói lòa trên thân Nguyễn Phong tỏa ra và hai mẹ con trực tiếp biến mất và xuất hiện bên cạnh Nguyễn Uy với khuôn mặt đờ đẫn như không tin với những gì vữa xảy ra Cánh tay có vẻ bất ngờ và một giọng nói vang lên : - 20 năm đúng 20 năm nữa ta sẽ đưa nó đi. Đừng nghĩ lần sau ta sẽ bỏ qua như thế này. Mây đen tan đi cánh tay cũng tiêu thất theo như chưa từng xuất hiện qua. Nguyễn Uy ôm trầm lấy vợ và con và khóc. Gần 38 năm hắn chưa bao giờ khóc dù một lần. Chỉ một tí một tí nữa thôi hắn đã mất đi vợ và con trai mình - Ba ơi mẹ ơi đừng khóc đừng khóc nữa Hai vợ chồng giật mình khi nghe giọng nói yếu ớt của một đứa trẻ vang lên họ nhìn ngay lên đứa bé con mình đang bế trên tay. Họ lại cười vì ai tin được chứ một đứa bé mới 1t tròn lại biết nói mà còn nói rõ ràng như vậy sao Ánh mắt ngây thơ ấy làm họ hạnh phúc. Buổi tiệc tàn trong không khí nặng nề nhưng may sao gia chủ và phu nhân và cả tiểu thiếu gia không làm sao, ai cũng một bụng oán khí nghĩ thầm kẻ khốn nạn nào mà lại bắt con người ta ngay buổi lễ đông đúc như thế chứ Trên một ngón núi cao chót vót có một ngôi nhà tranh đơn sơ và một lão giả đang ngồi với 1 cánh tay nhuốm máu. Lão thủ thỉ lẩm bẩm một mình " Lần này chủ thượng định làm gì đây tại sao lại tự thức tỉnh và ở lại một gia đình như vậy mà k cho ta mang về, aizzzz " Mà thôi người làm vậy chắc có lý của người