Chương 3: Thả Cô Ấy Ra

Nghe Cổ Thiên hỏi hắn ngạc nhiên một tên ăn mày mà lại dám có thái độ không phục, hắn đắc ý giễu cợt nói “đánh ngươi à hahaha, ta chưa giết ngươi đã là phước 3 đời của ngươi rồi, một tên ăn mày hôi hám lại dám cản đường thiếu gia nhà ta”

Cổ Thiên lúc này vô cùng tức giận hắn quát lớn “ ăn mày thì sao, ta làm ăn mày nhưng không làm con chó chỉ biết quẫy đuôi ”.

Nghe lời Cổ Thiên nói hắn vô cùng tức giận lộ ra sát khí như muốn giết Cổ Thiên “ một tên ăn mày mà dám lên giọng với ta, hôm nay ngươi sẽ chết” vừa nói xong hắn lập tức lao vào đánh Cổ Thiên, lúc này Cổ Thiên vô cùng đau đớn dùng tay che mặt lại và thách thức “ ngươi là con chó bệnh sao, cắn chẳng có tí lực nào vậy hahaha”.

Nghe lời Cổ Thiên nói hắn điên tiết lên đánh mạnh hơn, lúc này Cổ Thiên sắp không đỡ nổi thì trong xe ngựa bước ra 1 thiếu niên với vẻ mặt khinh thường nói “ ngươi đang làm lãng phí thời gian của ta đó, đi thôi hạng sâu kiến cũng đáng để ngươi quan tâm vậy à” lúc này tên người hầu hốt hoảng “ dạ thiếu gia “ sau đó hắn liếc nhìn qua Cổ Thiên “ may cho ngươi đấy, không phải vì thiếu gia ta sớm đã giết ngươi rồi ”.

Sau khi hắn rời đi Cổ Thiên gục ngã nằm trên đất , lúc này A Tiêu xin được cũng kha khá tiền cô nghĩ “ không biết Cổ Thiên thế nào rồi, sáng giờ hắn cũng chưa ăn gì hay để ta mua ít thức ăn cho hắn “ cô mỉm cười “ được quyết định vậy đi “, sau khi mua ít thức ăn cô đi đến nơi của cổ thiên vừa đến nơi cô hốt hoảng cảnh tượng trước mắt mình A tiêu vội chạy tới “ Cổ Thiên ngươi sao vậy, sao lại ra nông nổi này”. Nghe tiếng nói của A Tiêu Cổ Thiên cũng dần lấy lại được ý thức, nghe thấy tiếng A Tiêu khóc hắn đưa tay lên lau nước mắt cho cô hắn mỉm cười nói“ không sao đâu A Tiêu ta chỉ bị chó cắn thôi “, biết được Cổ Thiên nói dối mình A Tiêu chỉ cười khổ lau nước mắt đi “ để ta băng bó vết thương cho ngươi sau đó chúng ta về nhà ”.

Cổ Thiên lúc này hắn cảm nhận được sự ấm áp hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc nói với A Tiêu “ ngươi là người thứ hai cho ta cảm giác ấm áp này, cảm ơn ngươi A tiêu”, nghe lời nói của Cổ Thiên mặt A Tiêu đỏ ửng cô ngại ngùng ấp úng nói “ thế thế người đầu tiên là ai “, Cổ Thiên đáp “ là gia gia ta nhưng giờ ông ấy đi mất rồi ”.

A Tiêu cảm thấy Cổ Thiên quá đáng thương cô nói “ vậy sau này bọn ta sẽ là gia đình của ngươi “, nét mặt Cổ Thiên lúc này rất hạnh phúc hắn mỉm cười nói “ ừm ” sau đó hắn bất tỉnh.

Ba ngày sau lúc này Cổ Thiên cũng đã tỉnh lại hắn từ từ ngồi dậy thấy trên người các vết thương đã được băng bó, hắn loay hoay một hồi thì cảm nhận được hơi ấm và thứ gì đó đè lên người mình, lúc này A Tiêu nằm trên người Cổ Thiên cũng tỉnh dậy cô đưa tay lên dụi mắt như còn đang buồn ngủ “ Cổ Thiên ngươi cuối cùng cũng đã tỉnh rồi là ta lo chết mất ”

Cổ Thiên bối rối mặt có chút đỏ ngại ngùng nói “ A Tiêu người ta có chút hơi đau ngươi có thể “ lúc này A Tiêu giật mình vội ngồi dậy , mặt có chút đỏ cô ngượng ngùng nói “ ngươi đừng hiểu lầm ta ta “, Cổ Thiên thấy A Tiêu bối rối mỉm cười rồi đưa tay vuốt lên má A Tiêu “ không cần phải giải thích đâu, ta biết muội vì chăm sóc cho ta nên mới mệt đến nỗi ngủ thiếp đi ”.

Bầu không khí lúc này vô cùng ngượng ngùng bỗng Diệp Lâm bước vào ho mấy tiếng nói “ các ngươi định tình tứ đến bao giờ “, nghe thấy Diệp Lâm nói A tiêu và Cổ Thiên hoảng hốt “ bọn ta, bọn ta không không có gì”.

Diệp Lâm nhìn về phía A Tiêu nói “ Cổ Thiên bất tỉnh 3 ngày liền chắc đã đói muội ra ngoài nấu gì đó cho hắn đi”, A Tiêu ngượng ngùng chạy thật nhanh ra ngoài.

Diệp Lâm nhìn vào Cổ Thiên nói “ A Tiêu con bé có vẻ thích ngươi nhỉ, lúc ta đi vào rừng để săn thì vô tình nhìn thấy các cường giả đang chém giết nhau, ta nhặt được con bé trong 1 cái xác, ta đã nuôi nó từ đó đến nay ta vô cùng thương yêu nó và coi nó như muội muội ruột của mình cho nên ta không chấp nhận ngươi một kẻ mù lòa tự lo cho bản thân còn không được , ta hi vọng ngày mai ngươi hãy rời khỏi đây và đừng cho A Tiêu biết ”

Cổ Thiên lúc này vô cùng buồn bã nhưng hắn không một lời oán than, hắn cũng biết lời nói của Diệp Lâm nói rất đúng hắn thầm nghĩ “ cũng đúng một tên phế vật mù lòa như ta lấy cái gì để cho A Tiêu hạnh phúc, bản thân ta còn không lo được thì lo cho ai ”, suy nghĩ 1 hồi lâu hắn nói “ được rồi ngày mai ta sẽ rời đi ”. Diệp Lâm thấy Cổ Thiên buồn bã liền vỗ vai hắn nói “ ngươi đưa ra quyết định rất đúng đắn ”.

Hôm sau trời vẫn còn mờ tối Cổ Thiên bước đến bên cạnh giường A Tiêu vuốt nhẹ lên tóc cô hôn vào trán A Tiêu hắn cười với vẻ mặt có chút đau khổ nói “ tạm biệt muội “ sau đó hắn lặng lẽ rời đi.

Đến sáng A Tiêu đến nơi ngủ của Cổ Thiên nhưng không thấy ai A Tiêu hốt hoảng gọi tên hắn, nhưng không nghe thấy ai Cổ Thiên trả lời, cô khóc và chạy đến Diệp Lâm nói “ ca ca Cổ Thiên hắn biến mất rồi ”. Diệp Lâm xoa đầu A Tiêu nói “ muội không cần phải hoảng hốt như vậy, hắn không biến mất hắn đã rời đi từ sáng sớm rồi”.

A Tiêu vừa khóc vừa trách Diệp Lâm “ tại sao huynh không giữ huynh ấy lại, huynh ấy bị thương còn chưa bình phục, tại sao huynh để huynh ấy đi như vậy”, lúc này Diệp Lâm không nói lời nào ôm A Tiêu vào lòng.

Như mọi ngày đám Diệp Lâm vẫn tiếp tục đi làm như mọi khi, A Tiêu lúc này với vẻ mặt thất thần vô tình va phải một tên công tử, A Tiêu vội vàng xin lỗi, hắn nhìn chằm chằm A Tiêu rồi cười với vẻ mặt vô cùng đê tiện nói “ trong ngươi cũng không tệ “ rồi hắn ra hiệu cho tên người hầu phía sau bắt lấy A Tiêu.

A Tiêu hốt hoảng la lên, nghe được tiếng hét của A Tiêu Cổ Thiên từ phía sau cái cây gần đó chạy đến, ngay từ lúc đầu hắn không hề rời đi mà luôn đi theo A Tiêu, hắn chạy đến và hết lớn “ lũ khốn các ngươi mau thả cô ấy ra ”.