Chương 9: Chương 9

Sáng ngày hôm sau thật tồi tệ. Evie không hề ngủ ngon – mà chỉ chợp mắt 1 chút. Cô để đồng hồ báo thức lúc 4g30, và khi đồng hồ tắt thì cô chỉ mới chưa đầy 2 tiếng. Việc mơ thấy Robert là 1 chuyện, nhưng cô đã tỉnh hẳn và đã không có khả năng đẩy anh ra khỏi tâm trí cô. Những ý nghĩ của cô thoát ra từ đam mê nóng bỏng của cuộc yêu đương của anh, dù là nó chưa kết thúc được, đến cảm giác bứt rứt của cô mỗi lần cô nghĩ đến cách mà anh thao túng mọi người tài giỏi đến mức nào. Cô đã cố gắng phân tích việc anh đã làm mà không thể tìm ra được lúc nào anh có ác tâm, nhưng việc đó cũng không làm cô an tâm.

Đôi lúc vào nửa đêm, nằm trong bóng tối và nhìn lên trần nhà, cô nhận ra điều mà cô lo ngại. Như thể là Robert chỉ cho phép người ta nhìn thấu và hiểu chỉ 1 phần con người anh; phần còn lại, có lẽ là phần sâu kín nhất trong con người thật của anh, phần ẩn sâu bên trong, không dễ bộc lộ, cẩn thận quan sát và phân tích, phán đoán những phản ứng, quyết định gây sức ép khéo léo để đạt được những thắng lợi mà anh mong muốn. Mọi người sẽ bị ghim chặt bởi trí tuệ sắc bén hoạt động gần như là 1 cái máy tính, biệt lập trong hoàn cảnh khô khan. Điều rối loạn nhiều nhất là hiểu rõ rằng đây là điều anh muốn đến thế nào, rằng anh cố ý tạo ra sự cách biệt bên trong và không định chào đón bất cứ ai bước vào trong.

Cô muốn có vị trí nào trong cuộc đời anh đây? Anh thèm muốn cô; anh sẽ hết sức vui lòng đặt cô vào tâm điểm chú ý của anh trong 1 lúc, để đạt được cái anh muốn: 1 mối quan hệ xác thịt. Trừ phi cô có thể phá tan bản năng tự vệ mãnh liệt bên trong, cô sẽ không đời nào đụng chạm đến mối xúc cảm của anh. Anh rồi sẽ nguôi ngoai, còn cô thì tự xé nát tim mình.

Cô vẫn còn khá hơn người khác, biết được những chướng ngại cảm xúc quan trọng ra sao. Cô đã tự dựng nên những rào chắn cho riêng mình trong nhiều năm rồi, đến giờ cô đã dần nối điểm mà cô nên tiếp tục đi. Làm sao cô có thể lên án anh vì anh ở rịt trong pháo đài của chính anh? Cô không biết cô có nên cố xông vào không.

Quan trọng là, cô không biết cô có lựa chọn nào nữa không. Dù tốt hay xấu gì thì lúc chiều nay anh cũng đã len qua hàng rào phòng ngự của cô. Với 1 việc nhỏ nhặt: nô đùa với 1 đứa bé. Chỉ là những việc việc nhỏ nhoi vẫn hơn những sự việc bước ngoặc khác, đó là tình yêu đã được hé mở. Cô đã yếu lòng với anh khi anh cứu cô và Jason, nhưng con tim vẫn còn nguyên vẹn là của cô. Giờ đây cô đã yêu anh; cô không thể quay lại và lờ chuyện này đi được. Khó mà chọc thủng lá chắn của Robert và tiếp cận trái tim anh, và cô còn phải cố gắng nhiều.

Cuối cùng cô cũng trôi vào giấc ngủ, nhưng tiếng chuông báo thức quá nhanh thúc giục cô rời khỏi giường. Cặp mắt nặng trịch, cô pha cà phê và đi tắm trong khi đợi cà phê pha xong. Sau đó, khi cô lơ đãng nhai trệu trạo phần ngũ cốc và uống chất cafein, thì 1 cơn co thắt âm ĩ quặn lên ở phần bụng dưới của cô. “Chết tiệt,” cô lẩm bẩm. Đây đúng là cái cô cần; cô sẽ đi chơi với Robert lần đầu tiên vào tối đó, thì lại đến kỳ kinh của cô. Cô nghĩ còn 2 ngày nữa mới đến. Cô đã chú ý mấy hôm nay là cô nên uống thuốc tránh thai mà bác sĩ đã kê đơn.

Thường thì kỳ kinh không gây phiền gì cho cô cả, nhưng trong khoảng thời gian này, tình trạng mất ngủ tăng thêm, khiến cô cáu kỉnh khi phải rời khỏi nhà vào buổi tối và phải leo vào chiếc xe tải này.

Chiếc xe tải không mui mạnh mẽ, vẫn rất chắc chắn dù nó đã chạy quá nhiều, gây ra những tiếng ồn ào khi cô lái đi trên đoạn đường vắng vẻ, tối thui. “Mày đừng có hỏng đấy nhé,” cô căn dặn nó. Cô cộng tác với 1 công ty tài chính; 1 công việc sửa chữa ngay tức thì chỉ có điều là cô đã không cần đến nữa.

Cô đến bên chiếc U.S. 431 và leo vào. Chiếc xe tải rung lên và bắt đầu nhả ra những tiếng om sòm rền vang dữ dội. Cô giật mình, chạy chầm chậm và thoáng liếc nhanh phán đoán. Khí trời mát mẻ, còn xăng – ôi trời, cây kim đã chỉ ở vạch đỏ. Cô kéo mạnh cần thắng, ngoái ra sau, và lúc đó thì động cơ sắp tắt. Thêm mấy tiếng rền rĩ ken két, và khói bốc lên quanh capo xe, che mờ tầm nhìn của cô. Cô lái xe ra khỏi đường lớn, vật lộn với vô lăng nặng nề lúc ấy, hết xăng, chiếc xe lắc lư rồi dừng hẳn.

Evie leo ra khỏi xe và đứng nhìn xác xe đầy khói lúc nó còn nổ nho nhỏ, âm thanh của động cơ tắt hẳn. Cô thường nói chuyện êm dịu, nhưng có những lần cần phải chửi thề, và lần này đúng là cần phải như thế. Cô sử dụng tất cã những câu chửi rủa mà cô đã từng nghe thấy, ghép chúng lại với nhau khá là sáng tạo. Việc đó cũng không làm động cơ xe nổ trở lại, và nó cũng không làm cho tài khoản trong ngân hàng của cô tăng thêm, nhưng nó làm dịu đi những thất vọng của cô. Khi cô chạy ra đến đầu đường, cô dừng lại, hít thở sâu và nhìn qua nhìn lại con đường. Bình minh đang soi sáng bầu trời, và giao thông đang dần đông đúc; có lẽ sẽ có người mà cô quen chạy ngang và cô sẽ không phải đi bộ suốt 2 dặm đường để gọi điện thoại. Thở dài, cô lấy khẩu súng ngắn dưới ghế ngồi, nhét nó vào ví, rồi khóa xe lại – dù rõ ràng nếu có ai đó lấy cắp nó sẽ phải kéo nó ra xa – và bắt đầu cuốc bộ.

Chưa đầy 1 phút khi 1 chiếc xe tải không mui khác lắc lư dừng kế bên cô. Cô nhìn quanh quất và thấy chiếc thuyền được cột ở phía sau. 2 người đàn ông ngồi trong xe, 1 người quay kính cửa xuống. “Có chuyện gì à?” Anh ta nói hơi ngập ngừng 1 chút, “cô Evie phải không?”

Cô nhận ra Russ McElroy và Jim Haynes trong sự khuây khỏa, 2 người đánh cá mà cô tình cờ quen biết đã vài năm rồi. “Chào Russ, chào Jim. Chỉ là động cơ xe của tôi hư thôi.”

Russ mở cửa xe và nhảy ra. “Lên xe đi, chúng tôi sẽ chở cô về bến tàu. Cô không cần 1 thân 1 mình ở đây thế này. Có rất nhiều điều tồi tệ xảy ra trong mấy ngày nay đó.”

Với vẻ biết ơn cô leo vào cabin xe và lướt vào ngồi ở ghế giữa. Russ leo lên lại và đóng cửa xe, còn Jim cho xe quay ra đường lộ. Jim hỏi cô “cô có thợ máy giỏi chứ?”

“Tôi nghĩ là có, là Burt, thợ máy ở bến tàu, xem xét kỹ càng. Anh ta sửa máy móc khá lắm.”

Jim gật đầu. “Ừ, tôi biết Burt Mardis. Anh ta giỏi thật đấy. Nhưng nếu anh ta không sửa được, thì có người khác, 1 chỗ sửa xe tư nhân cách vùng Blount này, người này cũng khá giỏi đó. Anh ta là Roy Simms. Chỉ cần tìm trong niên giám điện thoại là ra, Xưởng sửa chữa ô tô Simms.”

“Cám ơn nhé, tôi nhớ rồi.”

Jim và Russ lao vào cuộc tranh cãi về những người thợ máy giỏi khác trong vùng, và chẳng mấy chốc họ đến bấn tàu. Cô cảm ơn họ, và Russ lại bước xuống xe để cô ra. Họ chắc không định đưa cô vào tận bến tàu, nhưng khi họ đến nơi thì họ quyết định đưa cô đến nơi cũng chẳng sao. Khi cô mở khóa cánh cổng chặn đoạn đường đi vào, Jim bắt đầu điều khiển chiếc xe để anh ta có thể đẩy chiếc thuyền xuống nước. Sau đó cô mở cửa văn phòng và bật đèn lên. Vừa lúc Jim và Russ thong thả tách bến, thì Burt chạy lên, và cô kể với anh về chiếc xe chết máy của cô.

Điện thoại reng sau buổi bình minh không lâu. Robert mắt nhắm mắt mở ngó nghiêng bầu trời vàng nhuộm hồng lúc anh với lấy ống nghe. “Tôi đây.”

“Chiếc xe tải bị chết máy nằm trong thị trấn. Vừa lúc cô ta ra đến đường quốc lộ thì nó bị hỏng. Cô ta vẫy 1 chiếc xe về bến tàu.”

Robert ngồi dựng dậy. Anh có cảm giác dựng tóc gáy bởi giận dữ và hoảng hốt đan xen.

“Chết thật, cô ấy đi nhờ xe hả?”

“Vâng, tôi thấy hơi lo 1 chút, nên tôi đã đi theo để chắc chắn là cô ta không gặp rắc rối. Không sao cả. Là 2 người câu cá thấy cô ta. Tôi đoán là cô ta quen họ.”

Việc đó cũng không tốt hơn cho lắm. Guntersville chính ra không phải là 1 ổ tội phạm, nhưng bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra cho 1 phụ nữ ở 1 mình. Việc cô được bảo vệ phía sau cũng không làm anh dịu đi, người cứu cô ở ngay phía sau nếu như cô cần đến. Vị trí này không thể xuất hiện ở phía trước. “Sao đúng lúc ấy vậy?”

“Đường ống dẫn dầu bị thủng 1 lỗ lớn hơn là West nghĩ. Chắc là có 1 rắc rối lớn ở ống dẫn trên đoạn đường từ nhà cô ta. Cô ta đã có thể thấy được nó nếu trời không còn tối lúc rời nhà.”

Bằng giọng nói hết sức bình tĩnh và lạnh nhạt, Robert nói, “Tôi không thích nếu có chuyện gì xảy đến với cô ấy vì sai lầm của anh đâu đấy.”

1 chút ngập ngừng ở đầu dây bên kia. Sau đó, “Vâng. Nó sẽ không xảy ra lần nữa đâu ạ.”

Với lời nói rõ ràng của anh ta, Robert không truy tới ráo riết. Anh lên tiếng. “Nhớ cẩn thận lúc anh vào căn nhà ấy tối nay đấy. Tôi không muốn cô ấy chú ý thứ gì ngoài cái đáng để ý đâu.”

“Cô ấy sẽ không biết. Chính tôi sẽ lo liệu việc đó.”

Sau khi cúp máy, Robert nằm ngửa xuống giường và vòng tay ra sau đầu lúc anh quan sát mặt trời hé mọc qua rặng núi. Ngày hôm trước khiến anh không chắc lắm về mối quan hệ của Evie với Mercer. Anh biết chắc cô hẹn gặp Mercer trên sông, hay cô không nói với Mercer về sự hiện diện của anh, hoặc cô không biết về mối của anh với PowerNet. Việc này xem ra là 1 vòng tròn gián điệp hiệu quả, để thoát khỏi sự chú ý và bị bắt giữ ở thời gian càng lâu càng tốt; thế nên, Evie nên được biết về anh. Ít ra, Mercer nên cho cô biết bộ dạng của anh. Họ có lý do gì để cô mờ mịt về nhân dạng thực của anh, trừ phi sự tham gia của cô là rất tình cờ và không ai nghĩ cô cần biết gì?

Còn 1 khả năng nữa là Evie quả thực có biết tên anh, hoặc là đã được cho biết trước, nhưng vì những lý do riêng cô đã quyết định không cho qua cái thông tin mà lúc anh thuê 1 chỗ đậu tàu ở bến tàu của cô và tạo ra 1 mối quan tâm riêng tư mãnh liệt trong cô.

Dù thế nào, việc tiếp theo là Evie không chấp thuận các điều kiện có lợi với những người kia trong nhóm gián điệp. 1 mặt, anh sẽ nắm được 1 yếu điểm mà anh có thể lợi dụng được. Mặt khác, cuộc sống của cô sẽ bị đặt trong vòng nguy hiểm.

Evie đã thu xếp để có 1 người công nhân kéo xe về bến tàu. Khi mọi việc đã xong, Burt cắm đầu vào dưới nắp capo xe và bắt đầu kiểm tra. Sau đó anh nằm lăn xuống bên dưới để xem xét. Khi anh chui ra, anh không lạc quan chút nào về việc sửa chữa lại máy móc. “Hư hỏng quá nặng rồi,” anh nói. “Tốt hơn cô nên mua động cơ khác.”

Cô đã mong chờ điều đó, và cô đã nhẩm tính lại tiền bạc của cô. Việc thanh toán tiền vay ngân hàng cho bến tàu tháng này sẽ bị trễ, và sau đó cô sẽ phải chậm chi trả những khoản khác để trả cho 1 khoản vay. Cô có thể xoay xở mà không có phương tiện vận chuyển trong vài ngày vì dùng thuyền đi tới đi lui từ nhà đến bến tàu. Nếu cô nhất định cần phải đi đâu đó, cô sẽ mượn xe của Becky, dù cho cô không muốn vậy.

“Tôi sẽ gọi đi quanh đây và cố tìm ra 1 cái,” cô nói. “Anh có thời gian để lắp nó cho tôi không thế?”

“Có mà,” Burt nói rõ ràng. “Ngay lúc này thì nó chậm 1 chút.”

Lúc Craig đến để an ủi cô, thì tất cả đã ổn thỏa. Cô đã đặt 1 động cơ, còn Burt đang bắt đầu công việc đặt nó càng sớm càng tốt ngay khi nó được gửi đến. Tùy thuộc vào công việc ở bến tàu nhiều ra sao, cô sẽ lái xe về nhà vào chiều hôm sau.

Theo kinh nghiệm của Evie, những công việc khác có nhiều lắm. Cô không nên ngạc nhiên nếu Burt đột ngột bị quá nhiều tàu thuyền cần chăm sóc vây quanh tới tấp.

Dù lo lắng nhưng cô biết băng ngang hồ thì cũng thú vị đấy. Mặt nước trong xanh, lượn quanh ngọn núi với 1 màu xanh mơ hồ, và những đám mây mịn nhẹ trôi lửng lơ ngang bầu trời, thỉnh thoảng che bớt ánh mặt trời nóng rực. Những con mòng biển chao liệng uể oải trên mặt nước, và 1 con đại bàng bay vút lên cao. 1 ngày mà trong lòng thực sự đau khổ.

Suy nghĩ trong đầu rằng, 1 khi về nhà cô lại lo lắng về tiền bạc và lôi máy cắt cỏ ra để xén lại khu vườn nhà cô. Cô trừng trừng nhìn vết dầu loang rộng trên lối vào chỗ chiếc xe đã đậu ở đó. Nếu cô đi vào ban ngày, nếu cô không đổi chỗ với Craig, cô đã thấy vết dầu và không lái xe đi; động cơ sẽ không bị hỏng, và hóa đơn sửa chữa cũng sẽ ít tiền đi.

Thời điểm này thật tồi tệ.

Khu vườn đã xén xong, cô vào trong nhà cho mát và xử lý việc nhà, những công việc rất nhỏ nhặt. Lúc 3 giờ đúng cô lại trở ra, ngồi trên cầu cảng thòng chân xuống nước và ly trà đá đọng hơi nước bên cạnh cô. Việc bực mình về chiếc xe chẳng làm được gì cả. Cô sẽ xử lý việc này ngay khi cô giải quyết mọi cơn khủng hoảng tiền bạc đã nảy sinh trong suốt những năm qua, bằng cách tiết kiệm triệt để đến khi tất cả các khoản tiền đều được chi trả. Cô không thể làm gì hơn ngoài vệc đó, vì không thể xảy ra chuyện tốt lành là tiền tự động rơi vào người cô. Dù có thể nhận 1 việc làm bán thời gian làm trong mỗi buổi sáng ở 1 nhà hàng thức ăn nhanh bán đồ ăn sáng. 40 đô 1 tuần thì được 160 đô 1 tháng, đủ chi trả 1 số tiền lớn, còn lại 1 ít tiền xăng dầu. Nhưng bây giờ cái cô muốn là ngồi trên cầu cảng thả chân xuống nước và nhìn ngắm máy ngọn núi, cảm nhận sự thỏa mãn chạy khắp trong cô.

Đó cũng là cách Robert tìm ra cô. Anh đi đến gần ngôi nhà và ngừng lại khi thấy cô ngồi trên cầu cảng phơi nắng, mắt cô khép lại, mặt ngửa lên đón ánh nắng. Dải tóc tết lại màu vàng dày, dài bị kéo ra trước trên 1 bên vai, lộ ra cái gáy thanh tú hấp dẫn. Cô đang mặc cái quần soọc vải bông đã sờn và áo lót trắng, không phải 1 sự khéo kết hợp, nhưng mạch đập của anh lại bắt đầu đập mạnh lúc anh chiêm ngưỡng đường cong duyên dáng của bờ vai cô, đôi cánh tay tròn trịa thú vị và cặp chân cân đối của cô. Làn da cô ửng hồng với quầng sáng vàng nhạt ấm áp, giống như 1 quả đào mọng nước. Đôi mắt anh, toàn bộ cơ thể anh, bừng cháy khi anh chăm chú nhìn cô. Miệng anh đầy nước, làm anh phải nuốt xuống. Anh chưa từng có cảm giác ham muốn cấp thiết với người đàn bà nào khác. Điều anh cần chỉ là lao vào cô và chiếm lấy cô ngay tại đây, ngay lúc này, mà không cần nghĩ ngợi hay mánh khóe nào cả.

Cô không biết về sự hiện diện của anh cho đến lúc cầu cảng rung lên khi anh bước lên. Không có sự hoảng hốt nào trong mắt cô lúc cô quay đầu nhìn người đang bước đến, chỉ là tính hiếu kỳ lười biếng theo sau ánh nhìn ấm áp của niềm vui thích. Ngay cả trung bình 5 tuổi trong 1 thành phố lớn thận trọng hơn mọi người quanh đây, anh nghĩ lúc anh ngồi xuống bên cạnh cô và cởi giày ra.

“Chào anh,” cô nói, cùng nụ cười thanh thản, với lời chào lè nhè kéo dài đến nỗi nó dài gấp 2 lần.

Anh nhận thấy bản thân mỉm cười, mỉm cười thực sự, miệng anh cong lên thành nét dịu dàng lúc trái tim anh đập thình thịch bên trong lồng ngực. Anh muốn cô ngay từ khoảnh khắc anh gặp cô lần đầu tiên; anh, vài lần sau, đã bị cô mê hoặc 1 cách đáng ngạc nhiên. Cả 2 phản ứng gay gắt ở khoảnh khắc này, thậm chí còn hơn thế, anh đã bị bỏ bùa mê.

Anh đã quay cuồng trên vô số sàn nhảy với vô số phụ nữ đẹp trong vòng tay anh, những người phụ nữ đủ khả năng tự nuông chiều bản thân họ và mặc áo choàng và đeo đồ trang sức đắt tiền nhất, những người mà anh yêu thích thật tình. Anh đã làm tình với những người đó 1 cách nhẹ nhàng, chậm rãi, ở những vùng lân cận sang trọng. Anh đã chiếm những người khi tăng thêm kích thích hiểm nguy khiến mỗi cuộc chạm trán càng mãnh liệt hơn. Nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy bị mê hoặc hơn ngay lúc này, ngồi bên cạnh Evie trên cái cầu cảng cũ, với ánh mặt trời về chiều rực sáng, gần như thô bạo trong sự sáng sủa, tắm mọi thứ trong ánh sáng trong trẻo. Mồ hôi nhỏ giọt xuống lưng và ngực anh vì hơi nóng ẩm thấp, và toàn thân thể anh rộn ràng sinh lực. Thậm chí cả mấy đầu ngón tay anh cũng đập rộn lên. Tất cả sự tự chủ dữ dội của anh ngăn anh đẩy cô ngã xuống cầu cảng và kéo rộng 2 chân cô ra để anh đi vào trong cô.

Còn lúc này, trong mức độ ham muốn mãnh liệt của anh, anh bằng lòng chờ đợi. Anh sẽ có được cô. Để giờ đây, anh bị lôi cuốn bởi sự say mê nụ cười chậm rãi của cô, bởi sự lấp lánh tỏa sáng của làn da cô, bởi hương thơm nữ tính nồng nàn của cô mà không loại nước hoa nào sánh kịp. Chỉ đơn thuần ngồi cạnh cô cũng đã đầy cám dỗ, và anh muốn có nhiều hơn thế này nữa.

Cởi bỏ đôi giày, anh xắn 2 ống quần kaki lên và thò mấy ngón chân xuống nước. Dòng nước âm ấm, nhưng sảng khoái trái ngược với sức nóng của làn da anh. Khiến anh hơi dễ chịu.

“Vẫn chưa đến 7 giờ mà,” cô nhấn mạnh, nhưng lại mỉm cười.

“Anh muốn chắc chắn là em không vì sợ mà bỏ trốn.”

“Không hẳn đâu. Chờ em 2 tiếng nữa.”

Dù bị trêu chọc, anh chắc rằng cô sẽ không cho anh leo cây. Cô có thể là lo lắng, thậm chí hơi miễn cưỡng, nhưng cô vẫn đồng ý, và cô sẽ giữ lời. Sự thiếu nhiệt tình đi ra ngoài với anh của cô sẽ bị lăng mạ nếu như anh không biết cách thuyết phục mạnh mẽ cơ thể cô phản ứng lại với anh. Dù với lý do gì cô đã từng đề phòng anh, cơ thể cô đã lãng quên chúng.

Cô uể oải đu đưa chân qua lại, ngắm mặt nước xoáy quanh mắt cá chân cô. Sau 1 phút ngạc nhiên về tính hợp lý của việc đưa ra cái chủ đề đã gây bực bội cho cô quá nhiều, cô dứt khoát phải làm vậy, dù có thế nào đi nữa. “Robert à, anh đã bao giờ để người nào đó thật sự thân thiết với anh chưa vậy? Có người nào đã từng thực sự hiểu anh chưa?”

Cô cảm nhận sự yên lặng của anh, chỉ trong 1 khắc. Rồi anh trả lời bằng giọng dịu dàng, “Anh đang cố làm thân với em ngay từ lần đầu anh gặp em đây.”

Cô quay đầu qua và bắt gặp anh đang nhìn cô, đôi mắt xanh lạnh của anh điềm tĩnh và khó đoán. “Tránh né hay ho thật đấy, nhưng anh vừa chứng minh điều em muốn nói.”

“Anh sao? Điều gì vậy em?” anh thì thầm 1 cách rộng lượng, nghiêng người về phía trước để ấn môi anh vào bờ vai trần của cô.

Cô không để chút âu yếm nóng bỏng ấy làm cô xao nhãng. “Sao mà anh làm lệch đi câu hỏi riêng tư mà không trả lời chúng thế. Sao anh lại giữ mọi người cách xa 1 cánh tay vậy. Sao anh chỉ nhìn mà thao túng mà không bao giờ tiết lộ bất cứ điều anh thật sự cảm nhận hay nghĩ đến vậy.”

Anh có vẻ thích thú. “Em đang kết tội anh vì không hài lòng với hiểu biết thế này hả, khi mà em không khác gì con Nhân sư Sphinx hết?”

“Cả 2 chúng ta đều đề phòng nhau hết,” cô thừa nhận dễ dàng.

“Cho là anh né câu hỏi của em đi?” anh nói, nhìn cô chăm chú. “Vậy em đã bao giờ để người nào thân thiết với em và thật sự hiểu em chưa?”

1 cơn đau nhói đâm xuyên qua cô. “Dĩ nhiên có rồi. Gia đình em …và Matt nữa.”

Cô rơi vào im lặng sau câu nói ấy, và Robert nhìn thấy nỗi buồn lướt qua gương mặt cô, như đám mây trôi trên bầu trời. Lại là Matt! Điều gì đã quá đặc biệt như vậy về 1 cậu trai 18 tuổi mà 12 năm sau chỉ cần đề cập đến tên của anh ta lại khiến cô đau buồn đến vậy? Anh không thích cái cách mà anh cảm nhận được, ghen tuông dữ dội và cảm thấy bực bội vì 1 người đã chết. Nhưng ít ra kí ức về Matt đã lái Evie chệch khỏi điều khó chịu cô đang nói đến.

Cô dường như bằng lòng với việc ngồi trong im lặng lúc này, ngâm chân vào nước và ngắm ánh sáng mặt trời thay đổi khi nó hạ thấp dần trên bầu trời. Robert để cô với những suy tư của riêng cô, đột nhiên bận tâm với suy nghĩ của riêng anh.

Sự sáng suốt của cô đang bị rối loạn. Cô, không may là đã không màng đến tiền bạc. Anh luôn cảm thấy cần thiết để giữ lại 1 phần lớn riêng tư của chính anh; cái cá thính mà anh có với thế giới này, là sự giàu có, 1 thương gia lịch lãm, không phải là giả dối. Đó chỉ là 1 phần nhỏ trong tất cả, phần mà anh chọn lọc để bày ra. Nó đã làm rất tốt; nó hoàn hảo trong việc làm ăn, trong việc tán tỉnh và quyến rũ những phụ nữ anh muốn, và là món khai vị trong những phần của thế giới nơi công việc của anh không phải ít.

Không phụ tá thân tín nhất nào của anh nghi ngờ rằng anh có tính gì khác ngoài tính lạnh nhạt và là quản lý quyền lực. Họ không biết về sở thích mạo hiểm của anh, hay cách anh nếm trải hiểm nguy. Họ không biết về những quan hệ vô cùng nguy hiểm mà anh đã có, ngoài lòng yêu nước tuyệt đối, cho những cơ quan, ban bệ chính phủ riêng biệt. Họ cũng không biết về tất cả việc đang xảy ra, sự rèn luyện chuyên biệt mà anh đã tập để giữ cho anh có thể hình đẹp và những kỹ năng sắc sảo. Họ càng không biết về tính khí nóng nảy của anh, vì anh đã giấu nó dưới sự kềm chế liên tục. Robert biết rõ về bản thân anh, biết được năng lực chết người của anh. Luôn có vẻ tốt hơn để giữ cho bề ngoài cực kỳ lịch thiệp, chưa bao giờ giải phóng sức lực phá tan cái mà anh thấy cần thiết. Nếu điều đó có nghĩa là không ai từng thực sự hiểu anh, thì anh bằng lòng với điều đó. Có sự an toàn nhất định bên trong đó.

Không người phụ nữ nào từng chạm được đến cốt lõi nóng bỏng những xúc cảm của anh, từng khiến anh đánh mất tự chủ. Anh chưa bao giờ muốn yêu thật sự 1 người bằng tình cảm lãng mạn, lại nhận thấy bản thân anh cởi mở với cô, dễ tổn thương vì cô. Anh định cưới vợ vào 1 ngày nào đấy, và vợ anh sẽ hạnh phúc tột cùng. Anh sẽ đối xử với cô ta bằng tất cả cẩn thận và quan tâm, làm cho cô ta hài lòng ở trên giường và chiều chuộng cô. Cô ta sẽ không còn cần thứ gì khác nữa. Anh sẽ là 1 người chồng, 1 người cha trìu mến và dịu dàng. Và cô ta sẽ không bao giờ biết rằng cô ta chưa bao giờ thật sự chạm đến anh, rằng trái tim anh còn vẹn nguyên, trong tận nơi thâm tâm đơn độc của anh.

Madelyn, đương nhiên, biết rằng có nơi sâu thẳm tận cùng mãnh liệt trong anh, nhưng cô chưa bao giờ dò đến. Cô biết mình được yêu thương, và điều đó đối với đã đủ lắm rồi. Em gái anh là 1 người ghê gớm trong quyền hạn của chính cô, vẻ uể oải của cô che đậy 1 quyết tâm kinh khủng, khi mà chồng cô khám phá ra và hết sức sửng sốt.

Nhưng Evie sẽ ra sao, với sự quen biết ngắn ngủi, thấy rõ ràng điều những người khác đã làm? Anh cảm thấy bị bóc trần, và anh không thích chuyện đó 1 chút xíu nào hết. Anh sẽ phải cẩn thận hơn lúc ở gần cô.

Lúc này mặt trời đang chiếu tất cả ánh sáng của lên lưng anh, và xương sống anh nhột nhạt vì mồ hôi. Quyết định rằng sự lặng thinh đã đủ lâu rồi, anh hỏi vu vơ, “Xe em đâu rồi?”

“Em đang mua 1 động cơ mới để lắp vào,” cô trả lời. “Em phải lắp lại nó vào chiều mai, nhưng đến khi ấy em sẽ dùng thuyền để đến bến tàu và quay về.”

Anh chờ, nhưng không có thêm lời giải thích nào nữa. Ngạc nhiên, anh hiểu rõ rằng cô sẽ không nói với anh về cái động cơ hỏng, không định loan tin về những rắc rối của cô bằng bất kỳ cách gì. Anh đã quen với việc mọi người đưa những vấn đề của họ cho anh xử lý khéo léo. Anh cũng đã nghĩ có thể Evie sẽ hỏi mượn anh 1 khoản để trang trải việc sửa chữa. Họ không bàn đến tình hình tài chính của anh, nhưng cô đã thấy con thuyền mới, xe Jeep mới, căn nhà ở bờ sông, và cô không ngốc; cô phải biết là anh có tiền. Anh sẽ không cho cô vay, dĩ nhiên, bởi vì điều đó sẽ làm tiêu tan thủ đoạn tinh vi của anh để thúc ép vấn đề tài chính lên cô, nhưng dù vậy, anh sẽ không ngạc nhiên nếu cô hỏi mượn. Thay vì vậy, cô không định kể với anh về cái xe bị hư hỏng.

“Nếu em cần đi đâu đó, thì hãy gọi cho anh,” cuối cùng anh đề nghị.

“Cám ơn, nhưng em chẳng cần đi đâu mà không thể hoãn lại đến lúc em có lại chiếc xe cả.”

“Không cần phải hoãn công việc lại đâu,” anh khăng khăng dịu ngọt. “Chỉ cần gọi cho anh thôi.”

Cô mỉm cười và để bỏ qua chuyện này, nhưng anh biết cô sẽ không gọi. Dù là anh tự động đến bến tàu đến khi xe cô sửa xong, cô cũng sẽ không nói với anh nếu cô cần thứ gì.

Anh cầm tay cô và nhẹ nhàng ve vuốt mấy ngón tay cô. “Em không hỏi anh chúng ta sẽ đi đâu tối nay đấy.”

Cô nhìn anh kinh ngạc. “Em đã không nghĩ đến nó” đó là sự thật. Nơi họ đến không quan trọng; thực tế là cô sẽ ở bên anh là điều chiếm trọn tâm trí cô.

“Chuyện đó nghe không khoái tí nào,” anh nói với nụ cười yếu ớt.

“Em không có nói em không nghĩ đến chuyện ra ngoài với anh. Chỉ là đích đến không nhập vào tâm trí em thôi.”

Những người có địa vị xã hội phức tạp anh thường hộ tống ở New York và những doanh nhân lớn khác trên thế giới không bao giờ thú tội chân thành. Hay đúng hơn, nếu họ thú tội, đó sẽ là 1 thái độ vờ vịt yêu đương mật thiết. Evie không ve vãn. Cô chỉ đơn giản nói rõ sự thật và để cho anh đón nhận lấy khi anh muốn. Anh muốn hôn cô lại tự kềm chế. Cô sẽ thoải mái hơn nếu cô không phải đối phó với nỗ lực quyến rũ mỗi lần cô nhìn anh.

Sau đó, cô quay qua anh, đôi mắt nâu nghiêm nghị và vững vàng. “Em đã trả lời câu hỏi của anh,” cô nói. “Giờ tới câu trả lời của em.”

“À.” Cô đã bị lần lữa nhưng không quên. Lập tức anh quyết định chọn 1 câu trả lời làm cô hài lòng nhưng không cho phép anh cởi mở. Nó có lợi thế là sự thật, đúng chừng mực của nó. “Anh là 1 người kín đáo,” anh nói thanh thản. “Anh không kể tuột ra chuyện đời anh với người hỏi. Em cũng vậy, nên em sẽ hiểu được chuyện đó.”

Đôi mắt vàng nâu nhìn anh trong 1 thoáng, rồi, với 1 tiếng thở dài, cô quay đi. Anh cảm thấy câu trả lời của anh không làm cô vừa lòng, nhưng cô sẽ không hỏi lại lần nữa. Cảm giác phải từ bỏ không hài lòng, nhưng anh cũng không muốn cô tò mò.

Anh kiểm tra đồng hồ. Có vài cuộc gọi anh phải gọi trước khi đi với cô tối nay, mà chưa tính đến chuyện tắm rửa và thay đồ. Anh hôn vai cô lần nữa và rút chân lên. “Anh phải đi hoặc anh sẽ đến trễ 1 cuộc hẹn. Đừng ở ngoài quá lâu đấy hoặc là em định phơi nắng. Vai em đã nóng lên rồi đấy.”

“Được rồi. Em sẽ gặp anh lúc 7 giờ.” Cô vẫn ngồi trên cầu cảng, và Robert nhìn xuống mái đầu có vệt hung hung với tâm trạng thất vọng khó thở. Chỉ khi anh nghĩ cuối cùng thì anh đang có sự tiến triển đứng đắn với cô, cô sẽ lại trốn tránh, như 1 con rùa rút vào trong cái mai của nó. Nhưng tâm trạng chiều nay là 1 sự pha trộn thêm giữa mãn nguyện, u sấu và cam chịu. Có lẽ cô lo lắng về chiếc xe; có lẽ cô bồn chồn về cuộc hẹn hò đầu tiên của họ, dù là lý do nào, thì anh đã có phân nửa cơ thể của cô, ngoại trừ sự am hiểu của anh.

Thật ra là cô không sáng suốt lúc với anh như anh với người khác. Anh luôn có khả năng hiểu thấu mọi người, nhưng tâm trí Evie hoặc khép chặt đối với anh hoặc phản công lại bằng cách hoàn toàn bất ngờ. Anh không thể đoán trước được điều cô sẽ làm hay nói điều cô đang nghĩ, và nó đang dần khiến anh nổi giận. Anh ép mình bước đi, còn hơn đứng đó chờ cô nhìn lên anh. Điều gì sẽ hoàn thành? Có khả năng là cô sẽ hiểu ra tại sao anh đang đợi và nhìn lên, nên anh phải đi. Những trò nhỏ nhặt chỉ không an toàn, và Robert không có 1 cái xương không chắc nào trong cơ thể. Tuy nhiên, anh bất đắc dĩ phải rời cô. Chỉ lúc này anh không lo về việc cô sẽ làm khi là khi anh ở bên cô.

Khi anh leo vào chiếc Jeep, anh nghĩ 1 cách hài hước rằng đây là tình trạng đáng buồn của chuyện yêu đương khi mà anh quá ám ảnh bởi 1 người phụ nữ mà anh không tin tưởng khuất tầm mắt anh.

Evie vẫn ngồi đó 1 lúc lâu sau khi tiếng động cơ xe Jeep xa dần. Robert đã chặn mất câu hỏi của cô, và đáng buồn là cô hiểu rằng anh sẽ không cho phép cô gần gũi anh. Cô những tưởng cô sẽ gây rắc rối cho mình và càu nhàu về anh, chỉ là điều đó khiến anh gần cô hơn. Không phải vậy, nếu cô muốn có mối quan hệ với anh, cô sẽ phải tạm bằng lòng với cái nhỏ nhoi mà anh thoải mái cho cô. Cô hiểu Matt tận sâu bên trong và yêu anh vô cùng. Mỉa mai làm sao là giờ đây cô đã yêu 1 người mà chỉ để cho cô đụng chạm đến bề mặt bên ngoài.

Cuối cùng cô rút chân khỏi nước và đứng lên. Hôm nay là 1 ngày thật bực bội, dù cô cố không buồn bực. Cô sẽ khá hơn khi sẵn sàng cho cuộc hẹn quan trọng này. Cô có cảm giác cô nên sửa soạn 1 chút.