Chương 17: Chương 17

Robert định chạy theo cô, nhưng rồi anh đứng lại. Thay vì thế anh nguyền rủa và đấm mạnh vào mặt bàn. Anh không thể giải thích bất cứ gì với cô được, chưa phải lúc. Mỗi một bản năng trong anh đều thét gào anh ngăn cô lại, nhưng anh buộc mình phải để cô đi. Anh đứng bất động, nghe tiếng cửa xe đóng sập lại và tiếng động cơ khởi động. Cô không quay bánh lái hay làm gì khác tương tự thế; cô chỉ đơn giản lùi lại và lái đi mà không hề làm bộ.

Chúa ơi! Cô đã bán nhà. Hành động tuyệt vọng làm anh phân vân, và anh hiểu ra với sự rõ ràng bất ngờ, hơn cả nghi ngờ nhỏ nhất, rằng cô chẳng hề dính dấp gì với Mercer cả. 1 người đàn bà có thể kiếm tiền bằng hoạt động gián điệp sẽ không bao giờ bán nhà đi để trả nợ. Xem ra cô đã đi và gặp Mercer trên hồ, và chẳng có gì hết ngoài sự ngẫu nhiên đáng ghét. Evie hoàn toàn vô tội, và âm mưu của anh đã làm cô mất đi ngôi nhà.

Lúc này cô sẽ không muốn nghe anh nói, nhưng sau khi anh phá tan phe nhóm gián điệp và Mercer chắc chắn đã ở sau song sắt nhà giam, anh sẽ buốc cô phải hiểu nguyên do anh đã đe dọa tịch thu tài sản của cô. Rắng anh đã hoài nghi cô là gián điệp là nguy hiểm mà anh phải tìm cách bảo vệ. Anh không cho rằng sẽ dễ dàng có được lòng khoan dung của cô, nhưng cuối cùng anh sẽ có cô, vì anh không chấp nhận lời từ chối đáp lại khi anh thật sự muốn điều gì đó. Và anh muốn Evie như anh chưa bao giờ muốn bất cứa gì hay ai khác trong cuộc đời anh.

Anh sẽ phải bồi thường, tất nhiên rồi, ngoài ra còn phải xin lỗi và giải thích nữa. Evie là người ít hám lợi nhất mà anh từng gặp, nhưng cô có tính công tâm mạnh mẽ, và lời đề nghị đền bù thiệt hại với cô khá là quen thuộc. Anh sẽ mua lại ngôi nhà cho cô từ người chủ mới – họ lúc đầu chắc sẽ không đồng ý, nhưng anh ngờ chắc rằng cái giá gấp đôi sẽ làm họ thay đổi ý kiến – và xuất hiện trước cô cùng mớ giấy tờ, nhưng anh lại thích cô có 1 ngôi nhà lớn hơn, mới hơn. Thứ đơn giản nhất là đưa giấy tờ nhà của anh cho cô. Nó không nghĩa lý gì đối với anh, anh có thể bán 1 căn nhà ở bất kỳ đâu anh muốn, nhưng Evie cần 1 nơi thuộc về cô và của riêng cô. Nó sẽ là căn nhà nghỉ, 1 chỗ trốn khi họ cần tránh khỏi sự ồn ào của New York, 1 nơi cho cô ở khi cô muốn thăm Becky.

Anh moi bản fax ra khỏi thùng rác và đọc. 3 câu ngắn gọn, Felice với năng lực giỏi nhất của bà. Không có thêm việc gì về khoản nợ để anh làm; rõ ràng là, bà đã ưu tiên cho nó trước và gởi tin bằng fax để anh có thể nhận nó ngay lập tức để trả lời vào lúc rảnh rỗi, hơn là gọi điện và làm mất thời gian của cả anh và bà. Felice là bậc thầy gọt đẽo những giây quý giá khắp nơi để bà có thêm thời gian mà dành hết cho những việc thật sự quan trọng. Trong trường hợp này, dù thế nào, sự khéo léo của bà cho cái khả năng tuyệt vời này đã chống lại anh và có lẽ làm anh mất Evie.

Không, bất kể điều gì, anh sẽ không để Evie đi.

Evie lái xe 1 cách máy móc, kiềm chế bản thân cũng như sự điều khiển liều lĩnh. Cô cố làm tâm trí rỗng không, nhưng không thể. Làm sao mà cô chết điếng và đau đớn cùng lúc thế này? Cô thật sự đau đớn, như thể cô bị nện, cảm giác tách rời khỏi cơ thể cô. Chưa lúc nào cô chưa bao giờ cảm thấy thờ ơ như lúc này, khoảng giữa lạnh lẽo và trống rỗng. Sức nóng chiếu lên cô, nhưng không chạm vào cô. Thậm chí cả xương của cô cũng thấy lạnh và trống trãi.

Tại sao vậy? Cô đã không hỏi anh câu đó và không thể nghĩ ra được lý do. Lý do không còn quan trọng nữa. Sự thật khó chịu là anh đã theo đuổi cô vì 1 lý do tầm thường bởi tình yêu hay thậm chí là bị hấp dẫn, sử dụng sự thân tình anh đã chủ tâm theo đuổi để tập hợp tin tức anh cần, và đàn ông hóa ra hiểu biết dựa vào cô. Anh biết bao nhiêu vè khoản nợ ở khúc đầu? Cô nghĩ là nó là bản báo cáo có thể tin cậy được giao cho anh, nhưng lời giải thích phù hợp là anh chỉ nhìn qua giấy tờ trên bàn làm việc của cô. Có nhiều cơ hội cho anh làm thế; lần đầu là anh ở nhà cô, cô nhớ ra, là khi anh đưa cô về nhà để thay đồ sau khi Jason bị té xuống nước, và cô để anh 1 mình trong lúc cô tắm rửa và thay đồ.

Cô không hiểu sao anh lại nhắm tới bến tàu của cô, và cô đã không chú ý đến. Cô đã coi thường tính tham lam, thôi thúc ham muốn lấy đi cái thuộc về người khác.

Cô đã không hiểu chút gì về anh hết.

Cô vẫn bình tĩnh và mắt ráo hoảnh khi về đến nhà mình. Không – không còn là nhà cô nữa, mà là nhà của Campbell. Mụ mị, cô mở cửa và bước vào, nhìn dáng nhà quen thuộc và đồ đạc trong ngôi nhà, rồi lao vào buồng tắm. Cô gục vào bệ xí và nôn ra ít cà phê uống lúc sáng, nhưng những cơn thở dốc đau thắt cứ liên tục 1 lúc lâu sau khi dạ dày cô đã rỗng không.

Khi mà cơn co thắt cuối cùng rồi cũng hết, cô đổ sụp xuống sàn. Cô không biết mình đã ngồi đấy bao lâu, trong sự ngẩn ngơ kiệt sức và đau khổ, và 1 lúc sau cô bắt đầu khóc. Cô co tròn người lại, gập chân vào trong nỗ lực làm bản thân nhỏ bé đến mức có thể, và run bắn dữ dội, nước mắt trào ra nức nở. Cô khóc đến khi cô làm mình buồn nôn và nôn ra lần nữa.

Một lúc lâu sau cô run rẩy gượng đứng dậy. Mi mắt cô sưng mọng và đau đớn, nhưng cô lại bình tĩnh, bình tĩnh và thờ ơ đến nỗi cô không biết cô có thể cảm nhận thứ gì được nữa hay không. Chúa ơi, cô tuyệt vọng rồi!

Cô cởi quần áo, bỏ rơi xuống sàn nhà. Cô sẽ quăng bỏ chúng sau; cô không muốn thấy lại chiếc váy ấy lần nữa, hay bất cứ áo quần nào khác mà cô đã mặc tối qua. Cô run lẩy bẩy lúc bước vào buồng tắm, nơi cô đã đứng 1 lúc lâu, để cho dòng nước nóng dội lên người cô, nhưng hơi nóng chảy ào qua da cô như nước, không thể ngấm vào để làm tan sự lạnh lẽo trong xương đang làm cô run rẩy.

Cô sẽ đứng đây cả ngày, chết lặng bởi đau đớn tâm can, nhưng sau cùng nước nóng đã bắt đầu ngấm vào và cơn ớn lạnh bị ép ra ngoài. Cô không mong muốn gì hơn là được lê bước vào giường, nhắm mắt lại và quên hết, nhưng việc đó không lựa chọn được. Cô không thể quên. Cô sẽ không bao giờ quên được. Cô sẽ ở trong buồng tắm mãi mãi, nhưng không thể tẩy sạch những đụng chạm của anh lên da thịt cô hay hình ảnh anh ra khỏi tâm trí cô.

Anh không hề thèm muốn cô chút nào. Anh thèm muốn bến tàu.

Bến tàu. Tâm trí cô tập trung vào nó với lòng biết ơn ghê gớm. Cô vẫn còn bến tàu, được cứu vớt từ sự đổ nát mà Robert Cannon đã gây ra cho cuộc đời cô. Bất kể thiệt hai anh gây ra nhiều thế nào, anh cũng không thắng cuộc.

Thói quen nhiều năm vẫn còn lúc cô đi chậm chạp, sẵn sàng để làm việc. Sau khi lau khô đầu tóc, cô đứng trước gương để chải mớ tóc rối và thắt chúng lại. Gương mặt của chính cô nhìn ngược lại cô, trắng bệch và trơ trọi, 2 mắt cô thẫm tối, trống sâu hun hút. Việc mất Matt đã bị phá bỏ, nhưng cô đã mang theo ý thức về tình yêu của anh sâu tận trong lòng. Lần này cô không còn gì. Sự chăm sóc Robert cho cô thấy là lừa dối, chăm sóc cô cẩn thận để đánh lừa cô. Đam mê giữa họ, chí ít về phía anh, chẳng là gì hơn là sự kết hợp giữa tình dục và âm mưu phức tạp của anh. Người có thể dạy cho cả Machiavelli (*).

Anh đã phá tan tấm chắn bảo vệ bao bọc cô nhiều năm nay. Cô đã nghĩ rằng cô không thể chịu nổi thêm đau khổ, nhưng bây giờ cô biết rằng sức chịu đựng của cô vượt xa sự tưởng tượng. Sau hết cô sẽ không chết vì đau khổ; cô chỉ cần xây lại tấm khiên bảo vệ tốt hơn trước, để nó không bao giờ bị xuyên thủng lần nữa. Làm thế sẽ mất thời gian, nhưng cô có; cô có cả đời còn lại để nhớ đến Robert Cannon và cách anh đã đối xử với cô thế nào.

Cô giấu đôi mắt sưng đau sau cặp kính râm và lái xe từ từ tới bến tàu, không muốn gây tai nạn vì không chú tâm lái. Cô không thích chết trong 1 vụ tai nạn xe và đem đến cho Cannon cảm giác thắng cuộc.

Khi cô tới bến tàu, mọi thứ có vẻ bình thường 1 cách lạ lùng. Cô ngồi trong xe, nhìn chăm chú trong vài giây, bối rối bởi sự bình thường của nó. Quá nhiều chuyện đã xảy ra trong 1 thời gian ngắn ngủi, dường như thể cô đã đi xa mấy tuần, hơn là mới có 1 đêm. Bất kể cái gì, cô vẫn còn nơi này.

Robert đi quanh nhà như con báo bị nhốt trong chuồng cũi, nổi điên vì phải chờ đợi. Chờ đợi là điều xa lạ đối với anh; bản tính của anh là đưa ra phán quyết sắc bén lạnh lùng và thực hiện chúng. Hiểu nỗi đau mà Evie cảm nhận, và điều cô nghĩ đến, đang ăn mòn anh như chất cường toan. Anh sẽ đền bù ngôi nhà cho cô, nhưng anh có thể chữa khỏi tổn thương này không? Mỗi một giờ anh xa cô, mỗi một giờ qua đi với suy nghĩ của cô rằng anh phản bội cô sẽ khoét sâu hơn vào vết thương. Chỉ có điều chắc chắn là lúc này cô sẽ không nghe anh khiến anh không đến gần cô. Khi nào Mercer vào tù, khi nào anh đã có bằng chứng về việc anh đang làm và có thể nói rõ lý do với cô, khi ấy cô sẽ nghe anh nói. Cô sẽ tát vào mặt anh, nhưng cô sẽ nghe.

Gần 3 giờ, chuông điện thoại reo. “Mercer bắt đầu hành động rồi,” đặc vụ của anh la toáng. “Hắn ta lo sợ và gọi họ đến văn phòng. Không bỏ lỡ lần này. Hắn ta bảo cần có tiền ngay tức thì. Là 1 cuộc trao tay. Chúng ta bắt quả tang được rồi!”

“Giờ hắn ở đâu?”

“Khoảng giữa đường tới Guntersville, hướng hắn ta đi. Chúng tôi theo sát hắn ta. Tôi đang trên đường đi, nhưng chắc chừng 20 phút nữa tôi mới tới đó.”

“Tốt. Sử dụng thiết bị theo dõi và đến đó nhanh nhất có thể. Giờ tôi đến bến tàu đến trước hắn ta. Hắn chưa bao giờ thấy thuyền của tôi cả, nên hắn sẽ không phát hiện tôi được.”

“Cẩn thận nhé. Bọn họ đông người hơn ông cho đến lúc chúng tôi đến.”

Robert mỉm cười dứt khoát lúc anh gác máy. Mọi thứ anh cần đều trên thuyền: vũ khí, máy ảnh, ống nhòm và máy ghi âm. Gã ngốc Mercer lúc này đang trong tầm ngắm.

Anh đến bến tàu, phớt lờ những luật lệ về tốc độ. Anh chỉ hy vọng Evie không bỏ đi đâu khi thấy anh và làm gì đó dại dột như cái cớ. Anh không có thời gian lo việc đó, và anh chắc như quỷ là không muốn thu hút bất kỳ sự chú ý nào. Anh cố tưởng rằng Evie là nguyên nhân, nhưng ý nghĩ đó là phi lý. Không đúng, cô không thể làm thế; đó không phải giống phong cách của cô tí nào. Cô đơn thuần chỉ nhìn xuyên qua anh như thể anh không tồn tại. Nhưng khi anh đến bến tàu, anh không có lấy 1 cơ may nào. Anh đi thẳng ra cầu cảng nơi thuyền anh neo ở đấy, thậm chí còn không nhìn lướt vào văn phòng.

Evie nghe tiếng xe anh đến. Cô biết tiếng máy xe Jeep quen thuộc cũng như cô biết nhịp đập tim mình. Cô cứng người, cố thẳng người đến khi không thể chịu nổi, nhưng từng giây trôi qua và cánh cửa không mở ra. Khi cô ép mình quay lại và nhìn ra cửa sổ, cô bắt gặp vóc dáng cao gầy của anh thoáng hiện cố ý sải bước xuống cầu cảng về phía chiếc thuyền của anh. 1 phút sau cô nghe thấy tiếng động cơ , và con thuyền đen bóng tách bến. Ngay khi anh ra khỏi khu vực Yêu Cầu Chạy Chậm, anh tăng tốc lao vụt về phía trước, và mũi thuyền nhấc cao như 1 con ngựa giống lồng lên khi thuyền lao bắn trên sông, tăng tốc ở mỗi một giây.

Cô không thể tin mình lại đau đến thế chỉ vì thấy anh.

10 phút sau Landon Mercer đến. Sự kinh tởm dâng lên trong cổ cô, làm cô ngạt thở, ngăn cô không hét vào mặt ông ta. Hôm nay, không còn cử chỉ quyến rũ trơn tuột mà ông ta nghĩ là quá hấp dẫn; ông ta tái mét, mặt ông ta mệ mỏi và lo âu. Ông ta mặc quần thường và áo sơ mi trắng, không cài nút cổ. Mồ hôi lấm tấm trên trán và môi trên của ông ta. Ông ta cầm theo cái hộp dụng cụ, nhưng không có cần câu và tay quay.

“Lấy cho tôi chiếc thuyền chứ, Evie?” ông ta yêu cầu, cố nở nụ cười, nhưng nó lại giống nhăn nhó hơn.

Cô lựa 1 chìa khóa và đưa nó cho ông ta. “Chỉ xài 1 cái cho tất cả.”

“Cám ơn. Lúc về tôi sẽ trả lại, thế nhé?” ông ta nói khi đã ra khỏi cửa.

Điều gì đó trong cô nổ bùng. Là tiếng nổ nhỏ, nhưng bất ngờ cô đã thấy đủ. Mercer dứt khoát là đang làm chuyện không tốt, và hôm nay ông ta thậm chí còn không giả vờ như đi câu cá. Bến tàu là tất cả cái còn lại của cô, và nếu như kẻ đáng khinh này buôn bán ma túy và kéo cô vào bằng cách dùng thuyền của cô, sau cùng cô sẽ mất bến tàu.

Ông ta phải bước qua xác cô nếu muốn thế.

Quá nhiều việc đang chồng chất lên đầu cô. Cô chẳng nghĩ ngợi gì khi sải dài đến xe tải và lục lấy khẩu súng ngắn dưới ghế ngồi, rồi vội vàng chạy lên thuyền. Nếu như cô nghĩ ra, thì cô sẽ gọi cảnh sát hay tuần tra đường thủy, nhưng không điều nào xuất hiện trong suy nghĩ của cô. Vẫn còn rối như tơ vò vì sốc, cô chỉ tập trung vào 1 chuyện – ngăn Mercer lại.

Robert đậu thuyền ở nơi anh có thể nhìn thấy Mercer rời bến tàu và lùi lại phía sau hắn ta mà không lôi kéo sự chú ý của hắn. Thiết bị theo dõi hoạt động rất tốt, tiếng bíp bíp tăng dần theo tốc độ khi Mercer đến gần chỗ anh đậu thuyền, rồi lại giảm dần khi chiếc thuyền thuê lao qua. Không muốn đến quá gần và xua những người mà Mercer gặp, anh khởi động máy và bắt đầu chạy thong thả về phía trước, để cho Mercer kéo dãn khoảng cách giữa họ.

Từ bên trái chiếc thuyền khác tấp qua, cắt ngang đường đi của anh ở góc phải. Đã có đủ khoảng cách mà Robert không phải giảm tốc độ, và anh dõi mắt theo chấm nhỏ của thuyền Mercer. Rồi chiếc thuyền khác chạy vụt ngang tầm nhìn của anh, và anh thấy 1 dải tóc vàng vụt qua khi chiếc tàu tạo ra làn sóng.

Evie! Tim anh nhảy thịch lên cổ, hầu như làm anh nghẹt thở. Sự xuất hiện của cô làm anh sững sờ; rồi, chợt nhiên anh hiểu. Cô theo dõi Mercer! Đó là điều cô làm bấy lâu nay. Với trực giác đáng lo của cô, cô biết rằng Mercer có hành động xấu xa và nhận biết nó dựa vào bản thân để cố lần theo. Anh hiểu hành động của cô: bằng cách dùng thuyền của cô, Mercer đang làm liên lụy đến bến tàu. Robert biết rằng phần lớn thời gian cô đi để bảo vệ nơi này. Cô có thể từ bỏ ngôi nhà, cô có thể mạo hiểm cuộc sống của mình.

Chửi thề 1 cách cáu kỉnh, anh nhấc điện thoại và nhấn mạnh vào con số cùng lúc anh đẩy cần số về trước. “Evie theo sau Mercer,” anh gầm gừ khi tiếng trả lời vang lên trong nửa phút. “Cô ấy ở bên cạnh chúng tôi. Không cần nói và chắc chắn không ai bắn cô ấy cả!”

Máu huyết anh như ngừng chảy bởi ý nghĩ đó. Người của anh sẽ không bắn cô, nhưng còn người khác thì sao?


Mercer đang hướng về những hòn đảo nhỏ, cô biết ông ta sẽ đến đó. Cô giữ khoảng cách cỡ 500 thước, đủ để sự có mặt của cô không đánh động ông ta, chưa đến lúc. Cô có thể dễ dàng thu gần khoảng cách lúc ông ta đến đảo và chạy chậm lại.

Khẩu súng nằm trong người cô. Nó là khẩu súng nòng dài cỡ 45 li, rất chính xác, và cô không chỉ có giấy phép mang súng, mà cô còn biết cách sử dụng nó. Bất kể Mercer làm gì, mọi chuyện sẽ kết thúc trong ngày hôm nay.

1 chiếc thuyền khác thả neo giữa 2 hòn đảo nhỏ hơn, có 2 người đàn ông trên thuyền. Mercer không đi theo lộ trình lòng vòng quanh mấy hòn đảo như mọi khi ông ta vẫn đi, mà hướng thẳng đến chiếc thuyền đó. 1 cách dứt khoát Evie tăng tốc và bám theo.

Mercer dừng lại sát bên chiếc thuyền kia và ngay lập tức đem theo hộp dụng cụ qua. Evie thấy 1 trong 2 người đàn ông trỏ vào cô lúc cô đến gần, và Mercer quay lại nhìn. Cô không đội nón hay kính râm, và dù tóc cô được tết lại, thì cô biết cô bị nhận diện 1 cách dễ dàng. Nhưng cô không quan tâm nếu Mercer nhận ra cô, bởi vì thời điểm lén lút đã hết.

Nhưng cô là phụ nữ, và cô có 1 mình, khiến họ ít đề phòng hơn như bây giờ. Mercer đứng đó, bàn chân ông ta trụ vững chống lại sự lắc lưa của chiếc thuyền. Tin chắc họ không bị bắt quả tang làm điều đáng ngờ, ông ta quay qua nói nhỏ gì đó với 2 người kia, rồi cao giọng gọi cô. “Evie, có gì không?”

Cô vẫy tay làm giảm bớt nghi ngờ. Cô vẫn còn cách 20 thước. Cô gạt cần lái về số không, biết rằng con thuyền sẽ vẫn cứ tiến về trước thêm vài thước nữa mà không cần động cơ. Sau đó, cực kỳ bình tĩnh, cô nâng khẩu súng và chĩa vào người đang giữ cái hộp.

“Đừng làm tôi sợ chứ,” cô bảo. “Để cái hộp xuống.”

Người đàn ông lưỡng lự, phóng ánh mắt chết điếng nhìn người vẫn đứng sau bánh lái con thuyền. Mercer cứng người, nhìn chằm chằm cô và khẩu súng lớn trong tay cô.

“Evie,” ông ta nói, giọng hơi run. “Nghe này, chúng tôi sẽ chia cho cô. Cái này nhiều tiền-”

Cô không hề để ý đến ông ta. “Tôi nói để cái hộp xuống,” cô bảo người vẫn đang ôm cái hộp. Tâm trí cô hoạt động vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Cô chỉ nghĩ được nếu như hắn vứt cái hộp xuống sống, chứng cứ sẽ bị mất và không có cách nào chứng minh chuyện hắn ta làm. Cô không nghĩ ra cách nào để áp giải 3 kẻ này và 3 chiếc thuyền tới chính quyền, nhưng có nhiều tàu thuyền qua lại vào chiều nay, và ai đó sẽ đi ngang lối này.

1 chiếc khác đã đến sát sau lưng cô, đến quá nhanh. Sự chú ý của Mercer chuyển sang chiếc mới đến, và ánh mắt thất thần lan trên mặt hắn, nhưng Evie không để chú ý của cô dời khỏi người cầm cái hộp. Chiếc thuyền màu đen bóng hiện ra trong tầm mắt cô, tiến đến bên cạnh chiếc thuyền của 2 kẻ kia. Robert đứng lên từ ghế ngồi, giữ chắc bánh lái bằng đầu gối anh khi anh chĩa súng vào cả 3 kẻ đó, bàn tay khéo léo của anh giữ chặt thứ vũ khí chết người mặc con thuyền bập bềnh.

“Đừng lôi cơ bắp ra làm gì,” anh nói, và giọng anh khiến Evie liều lĩnh liếc nhanh qua anh. Vẻ ngoài lịch sự đã hoàn toàn rơi mất, và anh bây giờ không cố che đậy bản chất thật của mình. Khẩu súng trong tay anh trông như 1 phần tự nhiên của cánh tay, như thể anh đã sử dụng vũ khí thường xuyên đến nỗi là tất yếu với anh lúc này. Mặt anh khắc nghiệt và cứng rắn, và mắt anh mang sự dữ tợn lạnh lùng của con báo đang săn mồi.

Sóng nước do chiếc thuyền của Robert tạo ra đang vỗ vào những chiếc gần hơn, cuốn thuyền của Evie về trước va vào chúng. “Cẩn thận,” cô lanh lảnh cảnh báo, thả 1 tay xuống cần điều khiển để đưa thuyền sang trái, chống lại ảnh hưởng của cơn sóng. 2 chiếc thuyền khác va mạnh vào nhau với sức mạnh đáng kinh ngạc, quăng Mercer rớt xuống sông. Tên ôm cái hộp chửi rủa và vụt cánh tay vùng vẫy giữ thăng bằng, và đánh rơi cái hộp. Nó rơi xuống đáy thuyền. Sự chú ý của Robert bị phân tán, và ngay lập tức tên lái thuyền đưa tay vào bên dưới bảng điều khiển và rút súng của hắn ra, nổ súng ngay khi hắn dễ dàng có súng. Evie hét lên, tim cô ngừng đập khi cô cố cầm khẩu súng của cô gần đó. Robert hụp né xuống cạnh thuyền, và đạn bắn 1đường dài khỏi thân tàu. Quỳ 1 gối, anh nổ súng lần nữa, và tên lái tàu ngã ra sau, thét lên đau đớn.

Tên thứ 2 lao sang bên vào chiếc thuyền thuê. Mercer đang bám vào cạnh thuyền, la hét hoảng loạn khi tên kia khom người trong thuyền và vặn khóa. Động cơ khạc lên hoạt động và con thuyền lao về trước. Biết rằng cô không thể bắn tốt vào mục tiêu di động, nhất là với tình trạng thuyền của cô còn tròng trành, Evie bỏ súng và kéo cần về số tới. 2 chiếc thuyền va vào nhau với sức mạnh ồn ào bắn ra tia sáng ở cả 2 con tàu, động cơ thuyền cô mạnh hơn đẩy thuyền cô lên trên chiếc kia. Sự va chạm quăng cô ra khỏi ghế, và cô rơi xuống nước với sức ép làm cô bất tỉnh.

Cô lấy lại tỉnh táo gần như ngay lập tức nhưng lại choáng váng vì sốc. Cô ở dưới nước, mặt nước chỉ sáng hơn ánh sáng xanh tối tăm. Có tiếng ầm ĩ hết sức lớn trong tai cô, và chấn động dường như xuyên thẳng qua cô. Thuyền, cô lờ mờ nghĩ, và khiếp sợ vụt qua cô khi cô nhận thức mình trong tình trạng nguy hiểm ra sao. Nếu những người không nhìn thấy cô, họ có thể lao thẳng lên cô, và chân vịt sẽ cắt cô ra thành nhiều mảnh.

Cô quơ quào tuyệt vọng, quẫy đạp bằng mọi thứ cô có. Đầu cô ngoi lên mặt nước, và cô hớp nhanh không khí, nhưng có 1 chiếc thuyền gần như ở trên cô, và cô ném mình sang bên. Ai đó trên thuyền la toáng lên, và cô nghe giọng trầm của Robert gầm lên, nhưng cô không hiểu lời anh nói. Tai cô đầy nước, và cơn hóa mắt làm mọi thứ lờ mờ. Nếu cô bất tỉnh, cô nghĩ, cô sẽ chết đuối. Cô chớp mắt cho nước ra khỏi mắt và thấy mảnh vụn của 2 chiếc thuyền, cách không đầy 5 thước. Cô ráng bơi về phía ấy và run rẩy móc cánh tay lên mạn con thuyền thuê. Nó ngập trong làn nước và chắc chắn sẽ chìm trong vòng nửa giờ, nhưng lúc này nó lơ lửng trong nước, và đó mới là cái quan trọng.

Chiếc thuyền suýt va phải cô đang lênh đênh gần đó. 2 người đàn ông trên thuyền, mặc quần jean, áo sơmi. Người lái đưa thuyền lại gần bên cô, còn người kia nghiêng người ra, tay anh ta duỗi về phía cô. Ánh nắng phản chiếu kẹp áo bằng kim loại lên cạp quần jean của anh ta. Evie thả chiếc thuyền và bơi vài fut đến con tàu đó. Người đàn ông túm cánh tay cô, và cô được kéo vào thuyền.

Cô sụp xuống sàn tàu. Người đàn ông quỳ bên cạnh cô. Giọng anh ta lo âu. “Cô ổn chứ cô Shaw?”

Cô thở hổn hển vì gắng sức, hít vào 1 lượng lớn không khí, nên cô chỉ gật đầu. Cô không bị thương, chỉ choáng vì va đập, choáng đến nỗi mất 1 lúc cô mới ngạc nhiên sao anh ta lại biết tên cô.

“Cô ấy không sao rồi!” cô nghe anh ta la lên.

Dần dần rối loạn biến mất, và mọi thứ bắt đầu tự sắp xếp lại. Cô vẫn ở yên trên sàn tàu, dựa vào 1 trong mấy cái ghế, và quan sát khi 2 tên dưới nước bị lôi lên và còng tay, còn tên mà Robert bắn trúng cần cấp cứu. Dù xanh xao và bị va đập, anh vẫn đứng thẳng và tỉnh táo, nên Evie đoán anh còn khỏe mạnh.

Thêm 4 chiếc thuyền chạy đến, mỗi chiếc chở 1 nhóm 2 người đàn ông, và tất cả họ đều đeo huy hiệu, cũng đeo vào quần hoặc là quàng ở cổ. Cô nghe 1 người trong số họ dõng dạc tự xưng mình là FBI với Mercer và đoán rắng tất cả bọn họ đều là FBI.

Những chiếc thuyền khác nhìn thấy cuộc náo động trên sông thì đến gần nhưng ngừng cách đấy 1 quãng ngắn khi họ thấy mấy cái huy hiệu. “Mấy ông có cần giúp gì không?” 1 ngư dân gọi. “Chúng tôi có thể giữ và kéo họ về bến tàu, nếu mấy ông muốn.”

Cô thấy 1 đặc vụ liếc nhanh qua Robert, như thể chờ sự đồng ý, rồi trả lời. “Cám ơn nhé, chúng tôi rất cần sự giúp đỡ của các ông.” Vài ngư dân thong thả tiến lên và mắc thêm tàu của họ vào đống lộn xộn ấy.

Evie cố chống lại thôi thúc nhìn Robert, dù cô có thể cảm nhận ánh mắt chăm chăm lấp lánh dữ dội của anh vào cô vài lần. Trong phần đời còn lại này cô sẽ nhớ mãi nỗi khiếp sợ lạnh buốt khi tên đó bắn anh và cô nghĩ cô lại phải nhìn người cô yêu chết trước mặt cô. Sự tàn phá mà cô cảm nhận suốt ngày nay, lại tệ hại, vô vị khi so với nỗi khiếp sợ đó. Robert không cần cô, lợi dụng cô, nhưng ít ra anh còn sống. Cơn chấn động đang lan sâu, và những lần rùng mình đang gợn suốt cơ thể cô.

Cuộc truy bắt dường như kéo dài vô tận, kéo dài đến nỗi bộ quần áo ướt sũng nước cô mặc bắt đầu khô ráo, cũng cứng như bìa các-tông nhùng vào nước. Tên bị thương được bỏ lên chiếc thuyền khác và nhận sự chăm sóc ý tế bới 2 đặc vụ đi theo. Mercer và tên kia bị bắt đi sau, cả 2 đều bị còng. Nhiều người di chuyển quanh 2 xác tàu khi cuộc cứu họ diễn ra. Thu hết sức lực, cô điều khiển con thuyền, trong khi người lái thuyền nỗ lực làm việc. Cuối cùng, mọi thứ có vẻ lắng xuống. Robert đưa thuyền cập vào hông chiếc Evie đang điều khiển.

“Em có sao không?” anh thình lình hỏi.

Cô không nhìn anh. “Em không sao.”

Anh cao giọng. “Lee, cậu lái chiếc này. Tôi đưa Evie về bến tàu.”

Lập tức người đặc vụ trèo vào chiếc thuyền, và Evie rời vị trí sau bánh lái. Tuy nhiên cô chẳng muốn đi cùng Robert, và nhìn quanh tìm xem có người nào cô quen không.

“Lên thuyền đi,” anh bảo, giọng nghiêm khắc, đúng hơn là cô tự chế nhạo mình. Chẳng có cách gì tránh được anh, nếu anh đã nhất định. Nếu anh muốn bàn đến chuyện riêng, vậy thì tốt hơn là họ ở riêng khi anh nói thế.

Họ không nói gì trên đường về lại bến tàu. Chiếc thuyền đen di chuyển cứ như lướt trên những con sóng bập bềnh, nhưng mỗi cú dập dềnh lên xuống lại làm cô choáng váng. Cô nhắm mắt, cố kìm cơn nôn đang chực chờ trong họng.

Khi Robert giảm ga vào bến tàu, anh liếc lên nhìn cô và nguyền rủa khi anh thấy cô nhắm chặt mắt và gương mặt tái xanh, căng thẳng. “Khỉ thật, em bị thương rồi!”

Lập tức cô mở mắt và nhìn chằm chằm 1 cách cương quyết về phía trước. “Chỉ là bị ảnh hưởng thôi.”

Cường độ adrenaline giảm đi khiến 1 người cảm thấy yếu đuối và đau khổ, nên anh chấp nhận giải thích ngay lúc này nhưng lại nhìn cô thật kỹ trong 1 lát.

Anh dong thuyền vào bến, và Evie leo lên cầu cảng trước khi anh bước ra đỡ cô. Cô là đứa con của vùng sông nước, cô buộc dây vào cái móc làm bằng gỗ, thói quen lấy mất quyền ưu tiên cảm xúc của cô. Con thuyền được neo an toàn, cô quay đi thẳng hướng văn phòng mà không nói lời nào.

Burt ngồi sau quầy khi cô vào, và ánh mắt cực kỳ nhẹ nhõm lướt ngang mặt anh, sau đó là ngạc nhiên rồi lo lắng khi anh thấy tình trạng của cô. Hỏi chuyện riêng là trái với bản tính anh ta, nên ngôn từ miễn cưỡng thoát ra khỏi cổ anh, như thể anh đang nén chúng lại. “Cô bị tông thuyền hả? Cô không sao chứ?”

Hai câu hỏi cùng lúc từ Burt kìa? Cô phải đánh dấu ngày này lên lịch mới được. “Tôi ổn, chỉ choáng 1 chút thôi,” cô đáp, tự hỏi thêm bao nhiêu lần cô phải nói những câu thế này nữa. “Thuyền gặp nạn. Có mấy người mang nó về.”

Robert mở cửa sau cô, và vẻ mặt Burt quay đúng 1 vòng, quay lại sự nhẹ nhõm. “Vậy thì tôi về xưởng. Cô nghĩ coi chừng nào họ đem thuyền về đây?”

“Khoảng 1 tiếng,” Robert trả lời thay cô. “Họ sẽ phải mang đến.” Anh đến máy bán nước bỏ vào 25 xu, rồi bấm nút. Tiếng lóc cóc vang lên, cái chai lăn vào khe, và anh khéo léo khui nắp chai.

“Được rồi, đừng làm vẻ quan trọng thế. Tôi nghĩ mình sẽ ở lại đến khi họ tới.” Burt rời nơi văn phòng gượng gạo và quay về chỗ anh cảm thấy thoải mái nhất, để lại mùi dầu máy đằng sau.

Evie bước ra sau quầy và ngồi xuống, muốn chắn cái gì đấy giữa cô và Robert. Nó chẳng được việc, dĩ nhiên thế; anh am tường mọi cử động, mọi mưu mẹo. Anh cũng vào sau quầy, và gác đôi chân duỗi dài bắt chéo ở mắt cá.

Anh đưa chai nước ngọt. “Uống cái này đi. Em hơi choáng và cần chất ngọt đấy.”

Anh chắc chắn nói đúng. Cô nhún vai rồi cầm cái chai, nhớ lại lần trước khi cô được kéo từ dưới nước lên, và cách anh khăng khăng bắt cô uống bằng được cà phê cực kỳ ngọt. Ngất trên chân anh là điều sau cùng cô muốn, nên cô nghiêng chai và đưa lên uống.

Anh nhìn chăm chú đến khi hài lòng rằng cô làm theo lời anh, rồi nói, “Mercer là giám đốc của công ty lập trình máy tính của anh ở Huntsville. Chúng tôi viết chương trình cho trạm không gian, và nhiều cái khác, và mấy chương trình đó được bảo mật. Chúng xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện. Anh phát hiện ra Mercer là người đánh cắp chúng, nhưng anh không bắt hắn được, vì không có chứng cứ.”

“Vậy là cái nằm trong hộp dụng cụ,” cô nói, giật mình hoảng hốt. “Không phải ma túy. Là đĩa chương trình à.”

Hàng lông mày đen của anh nhướng lên. “Em nghĩ hắn là kẻ buôn bán ma túy hả?”

“Chuyện đó có vẻ hợp lý hơn bất cứ chuyện gì. Anh không thể chơi trốn tìm với người nào đấy ở giữa sông được. Hắn phải đem gói hàng và dìm nó ở nơi chỗ cạn giữa mấy hòn đảo, rồi người khác tới lấy hàng sau.”

“Đúng vậy. Nhưng nếu em nghĩ hắn bán ma túy,” anh nói, giọng anh êm ái 1 cách nguy hiểm, “vậy sao hôm nay em theo dõi hắn vậy?”

“Luật tịch biên liên bang,” cô đáp đơn giản. “Hắn ở trên thuyền của em. Em có thể mất mọi thứ. Hay tệ nhất, hắn sẽ làm bến tàu mang tiếng và không kinh doanh được.”

Và cô sẽ làm bất cứ gì để bảo vệ bến tàu, anh giận dữ nghĩ, kể cả bán căn nhà của cô. Dĩ nhiên cô không ngần ngại theo dõi người mà cô nghi là kẻ bán ma túy! Cô có vũ khí, nhưng máu anh như ngừng chảy với ý nghĩ điều gì sẽ xảy ra. Cô có mình so với 3 người. Tuy nhiên, xét một cách thành thật, thì cô ở trạng thái thiếu kiềm chế đến khi những đợt sóng từ thuyền anh xô họ vào với nhau.

“Em đã có thể tự giết mình, bởi vụ đâm cố ý đâm tàu giống vậy rồi đấy.”

“Không phức tạp nhiều thế đâu,” cô nói. “Mà thuyền của em lớn hơn. Em sợ nổ thùng xăng hơn, nhưng mà chúng ở đằng sau, nên em nghĩ chúng không ảnh hưởng gì.”

Cô không có thời gian để nghĩ đến những điều đó, anh nghĩ; hành động của cô là bộc phát và xém làm anh lên cơn đau tim. Nhưng cuộc đời sống gần thuyền bè đã cho cô sự hiểu biết cần thiết để phán đoán. Cô không biết quân tiếp viện đã ở gần đó, cô chỉ thấy 1 trong số chúng định chạy trốn, và cô cản hắn lại. Robert không biết là cô dũng cảm hay điên rồ hay gồm cả 2 nữa.

Cô vẫn không nhìn anh, và anh hiểu hành động của anh đã làm anh lao đao. Lựa lời cẩn thận, anh nói. “Anh làm việc với FBI và người theo dõi của anh đã giăng bẫy bắt Mercer. Anh ghét thỏa thuận hắn làm, nên gây sức ép tài chính, buộc hắn phải hành động.”

Không nhiều lời giải thích hơn bao nhiêu đấy. Quan sát gương mặt cô, anh hiểu tính cô qua gợi ý và mức độ điều anh nói, và anh biết chính xác thời điểm lúc cô thừa nhận anh cũng đã nghi ngờ cô. Cái khiên trống rỗng che mất vẻ mặt cô. “Thật giống điều anh làm với em,” cô lẩm bẩm. “Anh nghĩ em làm việc cho hắn, vì hắn dùng thuyền của em, mà còn vì em đi theo hắn ta, cố lần theo việc hắn làm.”

“Không bao lâu thì anh chắc em có chút dính líu, em chắc không hiểu điều gì đang xảy ra. Nhưng em làm những điều mờ ám, vừa đủ để anh không dám nới lỏng sức ép trên em.”

“Việc gì mờ ám?” cô hỏi, vẻ hoài nghi trong giọng nói buồn bã của cô.

“Bỏ bến tàu để theo hắn. Hôm kia, lúc em rời ngân hàng, em lập tức dừng xe ở buồng điện thoại và gọi đi mà tụi anh không thể nghe được. Còn hôm qua em dẫn người theo dõi đi vòng vòng Guntersville, sau đó cắt đuôi anh ta bằng cú quẹo bất ngờ qua bên đường, và tụi anh không thể tìm ra em đến khi em quay lại làm việc.”

Evie cười phá lên, nhưng tiếng cười chua xót và hoài nghi. “Đủ rồi! Ngạc nhiên làm sao là 1 đầu óc mờ ám lại nhìn thấy những hành động mờ ám ở mọi nơi đấy. Khi việc thế chấp bị bác đi lần thứ 2, em hiểu có ai đó đứng đằng sau vụ này, ai đó đang phản đối mấy món nợ. Em không thể để mất bến tàu. Việc duy nhất là bán căn nhà, và em biết nếu em không gọi điện ngay lúc ấy, em sẽ không còn dũng khí để làm. Nên em dừng xe ở buồng điện thoại đầu tiên em thấy và gọi cho mấy người vài lần muốn mua nhà, đồng ý bán nếu họ vẫn muốn mua. Họ muốn mua đến nỗi đồng ý trả tiền liền cho em hơn là biết đâu em lại đổi ý.”

“Hôm qua,” cô dịu dàng nói, “em tìm chỗ ở. Nhưng em hiểu em đang chần chừ, và đúng hơn là em lần lữa, tệ hơn là thế. Nên em mới quẹo xe nhanh, lái tới khu căn hộ liên hợp và thuê 1 căn.”

Đúng thế, anh nghĩ, quan sát khuôn mặt xanh xao của cô. Cơn đau nhói buốt, sắc bén còn tốt hơn cơn đau cùng cực vô tận. Những hành động vô tội dựa trên những quyết định tuyệt vọng.

Cô nhún vai. “Em nghĩ anh muốn bến tàu. Em không thể đoán ra lý do. Nó rất có ý nghĩa với em, nhưng nếu anh tìm chỗ đầu tư, có chỗ còn lớn hơn, lời nhiều hơn ở quanh đây. Thay vì vậy, anh lại nghĩ em là kẻ phản bội, cách kiểm soát em tốt hơn là bắt đầu 1 mối quan hệ giả dối và thúc đẩy nó đến khi chúng ta gần như sống với nhau ư?”

Đây là việc khó khăn, anh nghĩ. “Nó không giả dối.”

“Trăng còn có lúc không tròn mà,” cô đáp, và quay đi nhìn qua cửa sổ ra lãnh địa của cô, được giữ lại mà phải trả giá bằng bản thân cô.

“Anh đã không làm đến cùng việc tịch thu tài sản mà,” anh nói. “Chỉ là gây sức ép thôi. Dù là em có tội, anh cũng đã quyết ngăn cản họ khởi tố em.”

“Anh tốt bụng thật đấy,” cô lầm bầm.

Anh bỏ chân ra và thôi chống lên quầy, di chuyển cho đến khi anh đứng thẳng trước mặt cô. Anh đặt tay lên vai cô, siết chặt 1 cách ấm áp. “Anh biết em bị xúc phạm và giận anh, nhưng cho đến lúc Mercer bị bắt, anh không dám giảm bớt sức ép được.”

“Em hiểu.”

“Em hiểu à? Ơn Chúa,” anh nói, nhắm mắt nhẹ nhõm.

Cô nhún vai, vai cô chuyển động dưới tay anh. “An ninh quốc gia quan trọng hơn cảm giác bị tổn thương. Anh không thể làm khác được.”

Giọng cô vẫn nhạt nhẽo. Anh mở mắt và hiểu rằng anh đã không dẹp hết được những chướng ngại. Chuyện căn nhà vẫn chắn giữa họ.

“Anh xin lỗi về chuyện căn nhà,” anh dịu ngọt. “Anh sẽ không bao giờ để em bán nhà nếu anh biết chuyện em định làm.” Anh ôm gò má cô bằng 1 tay, cảm nhận làn da mềm ấm của cô dưới mấy ngón tay. “Anh không thể lấy lại căn nhà cho em, nhưng anh có thể cho em căn của anh. Anh sẽ chuyển qua qua tên em.”

Cô cứng người và giật mạnh mặt mình khỏi tay anh. “Không cần, cám ơn,” cô lạnh lùng, đứng lên và quay nhìn ra cửa sổ, quay lưng lại với anh.

Dĩ nhiên cô đã vội vàng kết luận sai, anh nghĩ, khó chịu với chính mình vì anh đã đưa căn nhà ra trước khi dàn xếp chuyện khác. “Đó không phải bố thí,” anh nói bằng giọng êm dịu, để tay anh lên gáy cô và xoa nhẹ nhàng nhưng cơ căng thẳng ở đấy. “Nó không vượt quá hành động có thiện ý, đến đấy thôi, vì trong nhà cả mà. Evie, em yêu, em lấy anh nha? Anh biết em ở đây, nhưng chúng ta sẽ thỏa hiệp mà. Anh sẽ không làm em hoàn toàn rời khỏi nhà em. Chúng ta có thể sử dụng căn nhà cho kỳ nghỉ. Chúng ta sẽ nghỉ dài ngày vào mỗi mùa hè, và tất nhiên chúng ta sẽ thăm viếng vài lần trong 1 năm.”

Cô lùi lại tránh anh và đối mặt với anh. Nếu lúc nãy cô trắng bệch, thì lúc này cô tái nhợt như người chết. Đôi mắt vàng nâu của cô buồn bã và mờ đục, và với cơn rùng mình anh chợt nhớ Becky đã nói cô trông ra sao sau khi Matt chết. Cái anh thấy trong mắt Evie là 1 hoang mạc không cảm xúc, và nó làm anh lạnh người tới tận xương.

“Cũng giống với mọi thứ khác, thỏa hiệp của anh gây khó khăn cho thiện ý của anh,” cô nói, nỗi đau trong giọng nói của cô làm anh nao núng. “Em có ý hay hơn đây. Sao anh không ở New York, còn em ở đây, cách này khiến hai ta hạnh phúc hơn rất nhiều đấy.”

“Evie…” anh ngập ngừng, buộc mình hít thở sâu và kiềm chế. Cô rất không ổn định, dĩ nhiên rồi, với mọi điều đã xảy ra ngày hôm nay. Cô yêu anh, và anh tổn thương cô. Bằng mọi cách anh phải thuyết phục cô tin anh lần nữa.

“Không!” cô dữ dội. “Đừng cố chọn cách điều khiển em làm điều anh muốn. Anh quá khôn ngoan, quá quỷ quyệt. Không có gì chạm đến anh được, phải không?” cô vung tay ra xa và ra hiệu. “Anh ở ngoài đó, và người khác ở xa chỗ đó, mà chưa bao giờ 2 người gặp nhau. Không ai và không gì đến gần anh được. Anh sẵn lòng lấy em, nhưng không gì có thể thay đổi cả. Anh vẫn giữ mình xa cách, quan sát từ xa và giật dây khiến những con rối làm điều anh muốn. Những gì em có với Matt là thật, mối quan hệ với 1 người thay vì mẽ ngoài! Cái gì khiến anh nghĩ em chấp nhận điều anh đề nghị vậy?” cô ngừng nói, rùng mình, và 1 lúc trước khi cô nói tiếp. “Anh đi đi, Robert.”