“Sáng nay đi câu cá không em?” Robert uể oải hỏi, giọng anh trầm hơn thường ngày.“Chúng mình chưa cùng nhau đi thuyền lần nào.”
Giờ là 6g30. Trời vẫn còn nóng, mỗi ngày nhiệt độ đều ở mức hơn 90 độ, và có khi tưởng chừng như sẽ lên đến 100 trong vài ngày kế. Thậm chí vào lúc sáng sớm, Evie cảm giác như hơi nóng hối hả ập vào cửa sổ.
Thật khó nghĩ. Robert vừa mới làm tình với cô xong, và tâm trí cô thì vẫn còn lơ mơ với quá nhiều khoái cảm. Anh làm cô thức giấc trước lúc tinh mơ và kéo dài cuộc yêu của họ lâu hơn mọi lần. Cả cơ thể cô vẫn rộn rã với sự đụng chạm của anh, khoái cảm vẫn vang lên trong da thịt cô. Cảm giác có anh trong cô vẫn chưa hết, dù anh đã rút ra và chuyển qua nằm cạnh cô. Đầu cô nằm trên cánh tay rắn chắc của anh, còn tay kia của anh nặng nề gác ngang phần bụng dưới của cô. Cô không thích gì ngoài việc được rúc vào người anh và ngủ 1 lúc, rồi thức giấc để rồi làm tình nhiều hơn nữa. Chỉ khi cô ngủ, hay khi Robert yêu cô, cô mới quên đi việc cô đang làm.
Nhưng rung động của khoái cảm đang giảm bớt, và cơn đau âm ỉ chiếm lại vị tríc của nó trong ngực cô. “Em không thể,” cô nói.”Em có việc gấp rồi.” Việc gấp đó là tìm ra nơi ở. Walter và Helen Campbell đã chớp lấy cơ hội mua nhà cô. Họ muốn nó và quyết định trả tiền mặt và lo lắng về tài chính sau, sợ rằng cô sẽ đổi ý nếu cô có cơ hội nghĩ đến. Evie hẹn cô sẽ dọn đi trong vòng 2 tuần.
Cô không kể cho Robert biết, ít ra, chưa phải lúc. Cô sợ rằng anh sẽ cảm thấy bị ép phải kêu cô sống với anh, khi mà anh dường như hết sức hài lòng với những thứ họ có bây giờ. Không ai ép buộc được Robert làm điều mà anh không muốn làm, và anh sẽ không mở lời, chỉ là cô cũng không muốn anh nghĩ cô đang bóng gió. Tốt nhất là tìm 1 căn hộ hay nhà cho thuê đã, rồi nói anh biết sau.
Cô cũng không nói với Becky. Cô đã không nói với 1 ai hết. Cô tự quyết định, nhưng lại chưa chấp nhận nổi sự việc. Mỗi lần cô nghĩ đến việc chuyển nhà, nước mắt thiêu đốt mắt cô. Cô không chịu đựng được phải giải thích kỹ càng và lắng nghe những lý lẽ.
Cô không cho muốn nghĩ đến kẻ đứng đằng sau mọi thủ đoạn này. Trước mắt cô phải tập trung giữ lại bến tàu và kiếm ra chỗ ở. Sau khi xong việc, cô sẽ tìm ra kẻ đã làm điều này với cô.
“Loại công việc gì vậy em?” Robert hỏi, hít hít tai cô. Bàn tay anh vuốt ve lên bụng cô, rồi phủ lên ngực trái của cô. Núm vú cô, vẫn còn nhạy cảm vì anh bú mạnh mẽ, đau nhói bởi cảm giác đột ngột và lập tức dúm lại áp vào lòng bàn tay anh. Cô hít thở sâu. Đúng hơn là trở nên ít cảm giác với sự thân mật, sức mạnh nhục dục của anh lên thân thể cô dường như tăng lên mỗi lần anh chạm vào cô.
“Em phải trả tiền hóa đơn với mua đồ nữa,” cô nói dối, và ngạc nhiên sao anh lại hỏi. Anh không hối tiếc về việc tiếp cận mọi khía cạnh cuộc sống sống riêng tư của cô nhưng ít khi hỏi han đến việc cô làm gì khi họ không ở cùng nhau.
“Sao em không để mai hẵng làm?” anh cố ý hít mũi lên cao 1 tí, và cô khép mắt lại khi khoái cảm bắt đầu kích thích dọc cơ thể cô lần nữa.
“Em không thể,” cô lặp lại đầy tiếc nuối. Anh se núm vú cô giữa ngón cái và ngón tay trỏ của anh, làm cho nó cứng hơn. Cô nén hơi thở bởi ham muốn mạnh mẽ, như thể dây thần kinh ở núm vú nối thẳng đến bộ phận nữ tính của cô.
“Em chắc đấy chứ?” anh thì thầm, ấn miệng anh vào mạch đập dồn dập ở cổ cô.
Đi câu cá không hề hấp dẫn cô được, ít ra là trong thời tiết nóng bức thế này. Nằm trên giường với anh cả buổi sáng, dù sao, quá hấp dẫn cô không từ chối nổi. “Chắc chứ,” cô buộc mình phải nói thế. “Trong hôm nay phải xong.”
Người khác có thể đã cau có vì bị từ chối, nhưng Robert chỉ thở dài khi anh 1 lần nữa ngã đầu xuống gối. “Vậy thì, anh nghĩ chúng ta nên dậy thôi.”
“Em cũng nghĩ thế.” Cô nép vào anh, dụi mặt cô vào ngực anh. “Ôm em đi, một lúc thôi.”
Cánh tay anh quàng chặt quanh cô, ôm chặt thỏa mãn. “Sao thế?”
“Không có gì,” cô thì thầm. “Em chỉ muốn anh ôm em thôi.”
Cô cảm thấy cơ bắp anh căng cứng. Bất ngờ anh lăn lên người cô, đùi anh đẩy đùi cô tách ra. Giật mình, cô ngước lên nhìn vào kẽ hở đôi mắt xanh, lấp lánh dưới hàng mi đen dày. Cô không đoán được vẻ mặt anh nhưng cảm giác được tình trạng căng cứng của anh bị kiềm nén dữ dội.
“Cái-” cô bật thốt.
Anh đâm mạnh vào trong cô, sức mạnh của sự thâm nhập của anh khiến cơ thể cô uốn cong và rung chuyển. Anh đã có cô chỉ mới cách đây 1 lúc thôi, nhưng anh vẫn cứng cứ như nó chưa hề xảy ra, quá cứng đến nỗi cô cảm thấy bị thâm tím bởi va chạm của da thịt anh với da thịt cô. Cô thở hổn hển và níu chặt vai anh. Từ lần đầu anh có cô anh không di chuyển mạnh bạo như vậy. Bản năng đàn bà nguyên sơ sợ hãi đập trên đôi cánh nhỏ và hòa trộn với cảm giác kích thích cũng nguyên sơ giống như thế. Anh không làm cô đau, nhưng mối đe dọa, và thách thức thì liệu cô có thể điều khiển nổi anh trong tâm trạng nguy hiểm, khắt khe này không.
Khao khát tràn ngập trong cô. Cô bấm móng tay vào đôi mông rắn chắc của anh, đẩy anh vào sâu hơn, uốn hông cô lên cao hơn nữa để nhận hết tất cả của anh vào. Anh làu bàu, răng anh nghiến chặt phát ra thành tiếng. Evie khóa anh vào cô, cô cũng là người đàn bà mãnh liệt như anh là người đàn ông nổi trội, không chỉ chấp nhận những cú đâm của anh mà còn đòi hỏi thêm nữa. Cảm giác xoáy nhanh trong cô, thiêu cháy kiềm chế, và cô cắn vào vai anh. Anh nguyền rủa, lời nói trầm, khàn, rồi trượt tay xuống mông cô để nâng cô lên ép chặt hơn vào anh. Toàn bộ trọng lượng của anh ấn cô lún xuống nệm khi họ ôm chặt lấy nhau.
Cảm giác lên đến đỉnh điểm, và Evie hét lên khi cô run rẩy điên cuồng trong khoái cảm dữ dội. Anh ấn hông vào thêm 3 lần nữa; rồi anh cứng người và bắt đầu rùng mình khi cơn thỏa mãn cũng đến với anh. Anh đè cả người anh lên người cô, cứ như anh có thể hòa trộn da thịt họ với nhau.
Căn phòng từ từ ngừng xoay tròn với cô. Cô nghe thấy nhịp thở dồn dập của cả hai người bắt đầu chậm lại. Nhịp tim anh dường như đang đập thình thịch xuyên suốt cơ thể cô, đến khi nó là hòa chung với chính nhịp tim cô. Cơ thể họ gắn chặt nhau bởi mồ hôi, hơi nóng cuộn trên họ thành những cơn sóng.
Lần làm tình đầu tiên của họ sáng nay kéo dài 1 tiếng. Lần này, nó thậm chí không quá 5 phút. Sự mãnh liệt và mau lẹ của nó, sức mạnh nguyên thủy của nó, thậm chí còn khiến cô mệt lử hơn lần trước.
Điều gì đã khuấy động anh dữ dội đến vậy? Sau đêm đầu tiên của họ, Robert là người tình chậm rãi, thận trọng, nhưng anh lúc nãy lại chiếm lấy cô như kẻ cướp.
Trọng lượng anh rất nặng trên người cô, khiến cô hít thở khó khăn. Cô thở hổn hển, và anh nghiêng sang bên. Đôi mắt xanh xám mở ra, vẫn lấp lánh. Miệng anh mím lại thành 1 đường ngang. “Ở lại với anh nhé,” anh nài nỉ.
Nỗi tiếc nuối chọc vào người cô, sắc nhọn và nhói buốt. “Em không thể,” cô nói. “Hôm nay không được.”
Trong khoảnh khắc, có cái gì đó khủng khiếp thoáng trong mắt anh, rồi lướt qua. “Anh biết rồi,” anh nói bằng giọng nhẹ nhàng rầu rĩ, lăn khỏi người cô và ngồi dậy. Anh vươn vai, lắc vai và đưa cánh tay vạm vỡ lên đầu. Evie hài lòng ngắm nhìn tấm lưng dài, chắc nịch của anh. Những bắp cơ căng cứng, đường lõm sâu của xương sống anh mời mọc những nụ hôn, hay những khớp tay. Anh có bờ vai rộng, cơ thể thon gọn ở góc tam giác ở hông anh. Cô với tay ra và kéo 1 đường dài lên đường cong quanh mông anh, ve vuốt phần da thịt mát rượi dẻo dai của anh.
Anh nhìn cô qua vai, và cô thấy vẻ tươi cười trong đôi mắt xanh ấy. Anh nghiêng người tới hôn cô, miệng anh nấn ná ấm áp trong 1 lúc; rồi với 1 cái ngáp anh rời giường và hướng về phía phòng tắm. Cô ngắm anh cho đến khi anh đóng cánh cửa phòng tắm lại, say sưa với thân thể trần truồng, cao ráo của anh. Cô cảm thấy giống như tiếng chép miệng, như đứa trẻ nhỏ dãi thèm thuồng sau bữa tiệc ngọt ngào đầy hương vị. Anh có hình dáng đàn ông bảnh bao. Đôi khi, khi cô nhìn anh nằm dài trần truồng và ngủ cạnh cô, là tất cả điều cô có thể làm để khỏi tấn công anh. Cô nằm trên giường 1 lúc, nghe tiếng vòi sen chảy và nghĩ đến hình ảnh ngọt ngào, ranh mãnh nơi anh mệt mỏi trên giường và hoàn toàn phó mặc cho cô.
Chỉ khi liếc qua đồng hồ cô biết thời gian vẫn đang trôi qua. Thở dài, cô rời giường và chui vào áo sơ mi của anh, rồi đi vào nhà bếp pha cà phê.
Khi cô quay lại, anh vừa ra khỏi phòng tắm, chiếc khăn tắm quấn quanh cổ anh nhưng chỗ khác vẫn còn trần trụi. Da anh lấp loáng nước, mái tóc đen ướt rượt và bóng mượt.
“Em pha cà phê rồi,” cô nói khi đến lượt cô tắm.
“Anh sẽ nấu bữa sáng. Em muốn ăn gì?”
Nghĩ đến việc cô phải làm hôm nay đã làm tiêu tan sự thèm ăn của cô. “Em không đói. Em cần cà phê thôi.”
Nhưng khi cô tắm rửa và mặc quần áo, cô đi vào nhà bếp để tìm cái ý định của anh về món cô ăn sáng. 1 tô ngũ cốc, và còn thêm 1 ly nước cam và cà phê theo yêu cầu, đang đặt ở chỗ cô thường ngồi ở bàn. “Em không đói lắm,” cô lặp lại, nâng tách cà phê lên và hít làn hơi thơm phưng phức trước khi hớp 1 ngụm.
“Chỉ ăn 1 miếng thôi,” anh phỉnh phờ, ngồi vào chỗ của anh bên cạnh cô. “Em cần giữ sức khỏe cho tối nay.”
Cô nhìn anh sôi nổi, mơ màng, nhớ đến hình ảnh tưởng tượng của cô khi nãy. “Sao vậy? Anh định làm gì đó đặc biệt hả?”
“Anh nghĩ là anh có,” anh nói 1 cách cân nhắc. “Đặc biệt là mỗi lần chúng mình ân ái.”
Tim cô căng phồng trong lồng ngực, khiến cô không thể nói gì. Cô chỉ nhìn anh, đôi mắt vàng nâu của cô lung linh rực rỡ.
Anh cầm cái muỗng và đặt nó vào tay cô. “Ăn đi. Anh thấy em ăn không nhiều khi trời nóng quá thế này, em bị sụt cân đấy.”
“Hầu hết mọi người đều nên ngắm nghía cái đẹp đẽ,” cô nhấn mạnh.
Hàng lông mày đen của anh nhướng lên. “Anh tình cờ thích cái mông tròn của em lúc này, và ngực của em thì hoàn toàn vừa với tay anh. Anh không muốn ngủ với cây que đâu đấy nhé. Ăn đi em.”
Cô cười phá lên, thích thú với cách anh diễn tả phần phía sau của cô, và nhúng cái muỗng vào tô ngũ cốc. Đây là nhãn hiệu cô thích, dĩ nhiên rồi; có lần anh đã thấy cái hộp trong tủ của cô, 1 hộp cùng loại ngũ cốc được chọn mua trong nhà anh.
Cô cố nuốt xuống vài miếng, nhiều hơn là cô muốn và không làm anh hài lòng, đó là 1 sự thỏa hiệp chấp nhận được. Miếng ngũ cốc như nghẹn lại trong dạ dày cô.
Không đầy 1 tiếng sau, anh hôn tạm biệt cô ở cửa nhà cô. “Tối nay anh được thấy em rồi, em yêu. Bảo trọng.”
Lúc đi vào nhà, cô nghĩ hơi kỳ cục đến việc anh đã thêm vào câu động viên sau cùng. Anh nghĩ cái gì về việc cô làm?
Buồn bã, cô mặc đồ lao động, vì cô không về nhà trước khi đến bến tàu. Cô không bện tóc trước tấm gương này rất nhiều lần rồi, cô nghĩ. Sau buổi chiều nay, căn nhà này không còn thuộc về cô nữa. Walter và Helene đang mời 1 người mua bán nhà đến, bạn của họ, để giải quyết vụ mua bán này ngay lập tức. Họ phải mang tất cả mọi giấy tờ đến bến tàu vào trưa nay, cùng với tấm sec ghi rõ số tiền. Evie đang lấy giấy tờ đất đai, biên bản của giám định viên mà cô đã làm lúc thừa kế căn nhà, cũng như giấy chứng nhận tìm kiếm tài sản cũng đã xong vào lúc đó. Đó là thước đo lòng tin cậy của họ về cô mà họ sẵn sàng thôi không tìm kiếm tài sản khác, hầu như dựa vào lời khuyên của người bạn mua bán bất động sản của họ.
Cô ghi địa chỉ trên bì thư tới ngân hàng ở New York, dán tem và bỏ xấp giấy tờ của cô vào. Cô sẽ lập tức mang tấm sec tới ngân hàng, gửi nó và có tấm sec khác được ghi bằng số nợ chưa trả dựa vào bến tàu. Rồi cô sẽ gửi nhanh thư từ tới kiểm tra phía New York, cho Horowitz. Mọi vấn đề tài chính của cô đều vượt qua được.
Cô sẽ không còn nhà nữa, nhưng cô có thể sống ở bất cứ đâu, cô tự nhủ. Bến tàu quan trọng hơn, là phương tiện chống đỡ cô. Bằng cách này, ngày nào đó cô sẽ mua căn nhà khác. Không thể giữ mãi ký ức về căn nhà này, nhưng cô sẽ dựng xây nó thành 1 gia đình.
Cô nhìn lần cuối vào gương. “Đứng đây chẳng giải quyết được thứ gì,” cô nói êm ái với chính mình và quay đi.
Cô tốn cả buổi sáng lái xe vòng vòng quanh Guntersville. Cô đã xem vài mẩu quảng cáo cho thuê trên báo và chưa muốn gọi lúc này, cô thích nhìn mấy căn nhà và hàng xóm trước khi gọi điện hơn. Cô biết cô đang né tránh, mặc cho tình huống cấp bách, nhưng thật sự tiếp xúc bây giờ là quá sức chịu đựng của cô. Cô tự mắng mỏ mình thậm tệ, nhưng không ích gì cả. Cô chẳng thích căn nhà nào mà cô thấy.
Trời gần trưa khi cô quyết định. Cô vội vã quay lại, do chiếc xe phía sau cô kêu nhức óc do người lái xe giận dữ và mệt mỏi ấn lên kèn xe. Thốt ra lời xin lỗi, cô bẻ lái ngang qua bãi đậu xe trung tâm mua sắm và quay lại đường cao tốc, nhưng theo hướng ngược lại.
Căn hộ chung cư cô chọn còn mới, chưa đầy 2 năm, trông như căn nhà gỗ 1 cách phi lí. Cô ngừng xe ngoài văn phòng và bước vào trong. 20 phút sau, cô là người khách mới ở căn hộ số 17, căn hộ bao gồm phòng khách và phòng ăn và nhà bếp chung ở tầng dưới, cùng với nơi giặt giũ vừa đủ kê 1 cái máy giặt và máy sấy, và 2 phòng ngủ ở tầng trên. Không có căn hộ 1 phòng ngủ nào cả. Cô trả tiền đặt cọc, lấy 2 bộ chìa khóa phòng và quay ra xe lại.
Thế là xong. Cô không biết ở đó cô có hạnh phúc không, nhưng ít ra cô có 1 mái nhà trong khi dành thời gian tìm 1 căn nhà.
Cái điện thoại di động kêu bíp bíp, và Robert trả lời khi anh luồn lách qua dòng xe cộ ở Gunter Avenue, con đường 1 chiều chia đôi khu buôn bán Guntersville và cũng chạy ngang vùng phụ cận của những ngôi nhà cổ uy nghiêm có vẻ như là vòng-quay-của-thế-kỷ.
“Tôi nghĩ cô ấy đã phát hiện ra tôi.”
“Chuyện gì vậy?” anh hỏi bằng giọng nhanh và rõ ràng.
“Lúc đầu cô ấy chỉ lái vòng vòng, khắp phố. Tôi phải tụt lại sau nên không thể theo dấu. Vài lần cô ấy đi chậm lại nhưng không ngừng ở chỗ nào cả. Có lẽ cô ta đang kiếm thứ gì đó. Sau đó cô ấy ra đường quốc lộ, đi tiếp về phía nam về hướng Albertville. Cô ấy chạy ở làn đường bên trong, còn tôi chạy ở làn ngoài. Bất ngờ, không nhá đèn hiệu, cô ấy quặt xe vào bãi đậu và suýt nữa đâm sầm, tôi đang ở làn đường ngược hướng nên không thể theo cô ấy được. Đến lúc này, tôi đã chạy tìm gần đây, cô ta đã biến mất.”
“Khỉ thật.” Robert cảm thấy vừa mệt mỏi vừa giận dữ. Chỉ vừa lúc anh tin Evie chắc chắn vô tội, thì cô lại đột nhiên làm những việc đáng ngờ. Cô rõ ràng là lo lắng cho bến tàu, chỉ là có điều gì đó khác nữa trong tâm trí cô, điều gì đó cô đang cố không để lộ ra. Sáng nay, trên giường, anh đã bị tác động bởi ham muốn cấp thiết được giữ cô ở với anh suốt cả ngày, bằng cách này anh ngăn cô không làm điều dại dột. Anh không thường bị phụ nữ từ chối và đòi hỏi, nhưng xem ra Evie không có chút băn khoăn khi làm việc đó. Cô đã dễ dàng từ chối.
Điên tiết, anh thậm chí đã cố thuyết phục cô ở lại với anh, mới biết là anh đã đánh mất tự chủ của mình, điều mà anh thề rằng sẽ không xảy ra lần nữa. Vậy mà sau đấy cô vẫn cứ không chịu.
“Tôi sẽ theo cô ta khi ả về bến tàu,” người đàn ông nói bên tai anh. “Tôi xin lỗi, thưa ngài.”
“Không phải lỗi của anh. Chẳng có gì hoàn hảo cả.”
“Không đâu, nhưng tôi nên cẩn thận hơn không để cô ta phát hiện ra.”
“Lần tới lấy 2 chiếc xe, vì anh cần thay đổi.”
“Vâng.”
Robert cúp máy và để nó lại chỗ cũ. Anh cần dành tất cả bình tĩnh từ lúc lái xe đến bến tàu đến lúc chờ cô về vì anh sẽ làm lay chuyển vài tình cảm trong cô ngay khi anh thấy cô. Chỉ là anh phải diễn trò thế này cho đến cuối cùng.
Cũng bình thường như mọi người, anh có vài việc lặt vặt để làm ngày nay: đi mua hàng tạp hóa. Đây không là cái anh thường tự mình làm, nhưng công việc này chẳng nặng nề gì. Mặc cho sự khác lạ của nó, hay có lẽ vì sự khác lạ, anh không có tâm trí đâu làm việc. Dân miền Nam nhiễm tật mua sắm vô tội vạ tiêu biểu cho hầu hết mọi thứ khác. Những người mua sắm thong thả dạo theo lối đi, mua hàng để nói chuyện với những người quen tình cờ gặp nhau hay là bắt chuyện làm quen với người lạ. Lần đầu anh vào cửa hàng tạp hóa, anh đã thích thú với ý nghĩ người New Yorkthư giãn trong công viên để tăng sức lực còn người miềnNam thì mua sắm. Nhưng khi đến Rome…Anh đã học cách bước chậm lại, tránh va vào mấy phụ nữ có tuổi đứng lại để chào hỏi nhau
Hôm nay, tâm trạng anh không vui. Mọi việc đều trái với bản tính chăm sóc, bảo vệ của anh để cho Evie tự đưa mình vào chuỗi bằng chứng mà anh đang bồi đắp cho cả cô và Merecr. Anh muốn bắt cô ra khỏi đó, bắt cóc cô nếu cần thiết. Nhưng nếu cô có dính líu với Mercer, điều đó sẽ đánh động những kẻ còn lại và chúng sẽ không bao giờ để mình bị bắt. Không biết chắc chắn, theo cách này hay cách khác, đang khiến anh điên cuồng vì thất vọng.
2 ngày nữa thôi. Từ những cuộc gọi bị chặn lại, họ biết rằng Mercer sẽ chuyển dữ liệu ăn cắp được vào ngày kia. Evie đã chẳng thể bán được chiếc thuyền nào, nên đây là chuyện nhỏ nhặt đối với Robert. Chiếc thuyền Mercer thuê thì không vấn đề gì, từ khi tấ cả chúng đều bị đặt bẫy. Để đề phòng, anh cũng giăng bẫy chiếc thuyền của Evie. 2 ngày nữa vụ việc đều sẽ kết thúc trừ việc truy quét tội phạm. Trong 3 ngày, nếu theo đúng kế hoạch, anh sẽ quay về New York, và Evie cũng sẽ đi cùng anh.
Anh không cần quá nhiều hàng hóa, chỉ cần đủ dùng trong 3 ngày, nhưng anh đã hết hẳn cà phê và gần hết thực phẩm, và anh không muốn ăn ở nhà hàng tới 3 ngày. Anh sải bước dọc mấy gian hàng trong cửa hàng. Vẻ mặt anh thờ ơ khi anh đo lường tiêu chuẩn bộ điều khiển bị hư mà anh sẽ sử dụng. Theo thói quen thông thường của anh, anh đến và đi khỏi cửa hàng trong vòng 15 phút. Lúc anh qua khỏi cánh cửa tự động với túi đồ trên tay, thì, người phụ nữ vừa bước vào qua cánh cửa kia đứng lại và nhìn anh trân trân.
“Robert.”
Anh ngừng lại, lập tức nhận ra chị của Evie, Becky. Người mua hàng khác đang đi ra phía sau anh, và anh bước tránh khỏi lối đi. “Xin chào, chị Becky. Chị khỏe không?” anh mìm cười yếu ớt. “Còn Jason sao rồi? Tôi chưa gặp lại cậu bé ấy ở bến tàu.”
“Evie không nói với cậu à? Nó không được đến bến tàu trong những ngày còn lại của mùa hè. Đó là sự trừng phạt đích đáng cho nó,” Becky khô khan nói. “Bến tàu là 1 trong những nơi nó thích nhất.” Chị cũng bước tránh khỏi cánh cửa. “Đứng đây cản trở người qua lại quá. Tôi sẽ đi ra xe với cậu.”
Họ thả bộ trên mặt đường nóng bức, khó chịu. Hơi nóng ngột ngạt, mồ hôi gần như bắt đầu lấm tấm trên da anh. Nhăn nhó anh chờ đợi, nhìn sự quyết định dễ đoán ra trên mặt Becky. Người chị gái ưa che chở muốn thật lòng nói chuyện với anh, muốn chắc chắn anh không làm Evie tổn thương.
Họ đến bên xe Jeep, và anh cất hàng vào trong xe, để cửa xe mở ra hơi nóng bên trong được xua tan. Anh dựa vào xe và bình tĩnh nhìn chị ta. “Chị lo cho Evie à?” anh gợi ý.
Chị vụt nhìn anh rầu rĩ. “Bộ dễ thấy lắm hả?”
“Cô ấy có kể chị che chở chút chút,” anh lẩm bẩm.
Becky cười phá lên và hất tóc khỏi mặt. Tóc chị sẫm màu hơn tóc Evie, nhưng trong chốc lát Robert nhìn ra nét giống nhau, vẻ mặt hao hao và âm thanh khàn khàn trong giọng nói của họ. “Hội chứng chị-cả,” chị nói. “Tôi không dùng đến điều tệ hại này, chỉ khi-”
Chị ngừng nói, và Robert cảm thấy tính tò mò trong anh cựa quậy. “Khi nào?”
Becky không trả lời liền, thay vì vậy chị hướng anh mắt vào dòng xe cộ trên đường cao tốc. Đây là sách lược trì hoãn, để cho chị có thời gian suy nghĩ và sắp xếp câu trả lời. Anh chờ đợi 1 cách kiên nhẫn.
“Cậu thật lòng với nó chứ?” chị bất ngờ hỏi.
Anh không quen bị chất vấn về tình cảm của mình, thật lòng hay không thật lòng, nhưng anh nén lại sự bực bội trào dâng. Becky chỉ hỏi để không phải lo lắng cho Evie, anh cũng đồng cảm. Bằng giọng đều đều anh nói, “Tôi định cưới cô ấy.”
Becky nhắm mắt trong tiếng thở dài hài lòng. “Ơn trời,” chị nói.
“Tôi không hiểu tình trạng quan hệ của chúng tôi là rất đáng trách,” anh nói, vẫn bằng giọng trầm trầm, bình tĩnh.
Becky mở mắt ra, và chị trao anh ánh nhìn cân nhắc. “Cậu rất đáng sợ, đúng không?”
Anh suýt nữa mỉm cười. Nếu như anh có thế chăng nữa, thì rõ ràng là cũng chẳng can hệ gì tới chị ta. Anh cũng chưa bao giờ cố hăm dọa Evie.
Becky thở dài và lại nhìn ra đường. “Tôi lo lắm. Tôi không biết Evie quan trọng thế nào với cậu, còn…cái thắng lợi của mối quan hệ của 2 người là Evie nó bị phê phán.”
Tính tò mò của anh trở nên mãnh liệt. “Trong chuyện gì?”
Becky cũng không trả lời liền. Mà chị chỉ hỏi, “Nó có kể cậu nghe về Matt không thế?”
Đôi mắt Robert đột nhiên lấp lánh. “Chắc là còn nhiều hơn chị nghĩ nữa,” anh đáp, giọng anh trầm hơn khi anh nhớ lại lần đầu tiên anh làm tình với Evie.
“Về việc cậu ta sao mà chết?”
Mồ hôi nhỏ giọt trên lưng anh, nhưng không gì có thể nhấc anh khỏi phần đường đậu xe nóng cháy da này. “Anh ta chết trong 1 vụ tai nạn xe, phải không?” anh không thể nhớ chắc Evie đã kể với anh việc đó, hay chắc nó nằm trong bản báo cáo anh yêu cầu và Matt Shaw.
“Phải, sau ngày chúng cưới nhau.” Chị ngừng nói, sắp xếp lại ý nghĩ, và lần nữa chị lại thay đổi đề tài. “Cha chúng tôi chết lúc Evie 15 tuổi. Tôi 20, đã lấy chồng, đã làm mẹ. 1 năm sau mẹ chúng tôi cũng chết. Cậu hiểu khác biệt trong việc mất cha mẹ tác động chúng tôi chứ?” chị hỏi, giọng chị căng thẳng. “Tôi đều yêu thương họ rất nhiều, nhưng tôi đã lập gia đình với Paul. Tôi có anh ấy, tôi có con trai, tôi còn có cuộc sống riêng. Nhưng mất cha làm tình cảm Evie bị tác động, và rồi khi mẹ chết…Evie không chỉ mất mẹ, mà nó còn mất luôn gia đình. Nó đến ở cùng Paul và tôi, chúng tôi yêu thương nó, nhưng không giống điều nó bị mất. Nó vẫn còn là đứa trẻ, và nó đã mất đi nền tảng cuộc đời nó.”
Robert đứng lặng thinh, tất cả chú ý của anh dồn vào việc tìm hiểu quá khứ của Evie. Cô không nói nhiều về thời thơ ấu, anh hiểu rõ. Họ đã nói về nhiều việc, ngồi trên boong ban đêm, tắt hết đèn và ánh sao trời trải dài như tấm mền bông trên đầu, nhưng như thể Evie đã đóng chặt cánh cửa tâm hồn trước cái chết của Matt.
“Nhưng con bé có Matt,” Becky dịu dàng nói. “Cậu ta là đứa trẻ tốt. Chúng tôi biết tường tận cậu ta, và tôi không nhớ lúc nào chúng đã không thể tách rời nhau, lúc đầu là bạn thân, sau đó là người yêu. Chúng cùng tuổi, thậm chí là non nớt, khi cha mất, Matt đúng là đã bên cạnh Evie. Cậu ta ở đó với con bé lúc mẹ mất. Tôi nghĩ cậu ta là người trung thành với con bé, chỉ 1 người ngoài tôi ở đó cũng lâu như nó nhớ đến. Nhưng tôi còn gia đình của mình, còn Evie có Matt. Cậu ta đã đem nụ cười đến trong mắt nó, và vì nó có cậu ta, nó đã vượt qua nỗi đau mất cha mẹ. Tôi nhớ lúc đó nó đã trở lại như xưa, 1 cô bé hay cười cũng gây rắc rối như Jason bây giờ vậy, còn bày đủ trò láu cá.”
“Tôi không thể hình dung Evie là người ầm ĩ thế được,” anh bình luận, vì giọng Becky đã trở nên căng thẳng, và anh muốn cho chị thời gian trấn tĩnh lại. “Có cái gì đó rất nghiêm nghị ở cô ấy.”
“Ừ,” Becky đồng ý. “Là lúc sau này đấy.”
Ghen tị anh nghĩ anh đã đẩy chỗ sưng tấy ấy lần nữa. “Vì cái chết của Matt.”
Becky gật đầu. “Nó ở trong xe với cậu ta.” Nước mắt đong đầy trong mắt chị. “Trong phần đời còn lại của mình, tôi sẽ mang 2 ảnh Evie trong tâm trí mình. 1 là của ngày nó kết hôn. Nó rất trẻ trung và xinh đẹp – quá rực rỡ – đến nỗi thật đau đớn để nhìn nó. Matt không thể rời mắt khỏi nó. Lần kế tôi thấy nó, là nó nằm trên giường trong bệnh viện, nằm giống như con búp bê vỡ vụn, mắt nó trống rỗng đến mức-” Chị nín lặng, run bắn người.
“Chúng qua đêm ở Montgomery và định đến Panama City vào sáng hôm sau. Trời mưa. Hôm đó là ngày Chủ nhật, và chúng ở vùng nông thôn. Xe cộ không nhiều. 1 con chó phóng vào xa lộ, và chúng đâm phải con chó, còn Matt lạc tay lái. Chiếc xe chệch khỏi đường và lăn ít nhất là 2 vòng, mới ngừng hẳn, ở bên phải chiếc xe, 1 cái cây mọc ở đó. Evie bị kẹp chặt ở dưới. Matt bị mắc vào dây an toàn ở trên nó. Nó không thể ra, cũng không thể đưa cậu ta ra, và cậu ta ch- chảy máu cho đến chết trước mặt nó, máu cậu ta chảy xuống lên người nó. Cậu ta vẫn tỉnh táo, nó nói thế đấy.” Dữ dội Becky chùi nhanh nước mắt trên gò má chị. “Không ai nhìn thấy chiếc xe, nào là vì trời mưa rồi vì mấy cái cây che mất tầm nhìn. Cậu ta biết cậu ta đang hấp hối. Cậu ấy nói với nó là cậu ấy yêu nó. Cậu ấy nói lời từ biệt với nó. Cậu ấy chết hơn 1 tiếng đồng hồ mới có người phát hiện chiếc xe và đến cứu.”
Robert hóa đá, mắt anh nóng rát khi anh tưởng tượng ra, rất rõ ràng, hình ảnh 1 cô gái trẻ đã chịu đựng ngày Chủ nhật mưa gió đó. Rồi anh tự động vươn ra và kéo Becky vào tay mình, giữ đầu chị dựa vào vai anh khi chị khóc.
“Tôi xin lỗi,” cuối cùng chị ráng nín khóc, ngẩng đầu lên và vẫn chưa xóa hết nước mắt. “Chỉ thế thôi, khi tôi để bản thân mình nghĩ đến chuyện này, là nước mắt lại trào ra.”
“Vâng,” anh đáp. Vẫn ôm chị bằng 1 tay, anh rút khăn tay của mình từ trong túi áo ra và dịu dàng lau mặt chị.
“Nó không bao giờ để bản thân yêu ai khác,” chị nói 1 cách dữ dội. “Cậu hiểu không? Con bé không liều lĩnh để ai khác tiếp cận nó. Nó lúng túng với người nó yêu quý, trước vụ tai nạn – Paul và tôi, Jason và Paige, và 1 vài, rất ít, người bạn đặc biệt, nhưng không còn ai khác. Nếu cậu không kéo nó với Jason lên, nó sẽ thà chết đuối còn hơn để thằng bé chết, vì nó sẽ không đứng nhìn để mất đi bất cứ ai mà nó yêu. Nó rất…rất cô độc, nó giữ khoảng cách an toàn với tất cả mọi người.”
“Cho đến khi tôi đến,” anh nói.
Becky gật đầu và cố nở nụ cười yếu ớt. “Đến khi cậu đến. Tôi không biết nên mừng hay lo, chắc là cả 2. Tôi muốn nó có cái tôi có, 1 người chồng tôi yêu, những đứa con tôi yêu, 1 gia đình sẽ cho nó lý do để tiếp tục sống khi ai đó chết đi.” Chị thấy đôi mắt Robert đột ngột lóe lên và nói nhanh, “Không, nó không nói với ai về việc tự tử, thậm chí sau khi Matt cũng không. Đó không phải điều tôi muốn nói. Nó bình phục từ những tổn thương – cả 2 chân bị gãy, vài cái xương sườn, và nó bị chấn động – đó chính xác là điều bác sĩ đã nói với nó, nhưng cậu có thể biết là nó chẳng hề quan tâm đến. Trong nhiều năm, cuộc sống đối với con bé chỉ là những chuyển động trôi qua, và mỗi một ngày qua là 1 nỗ lực lớn. Mất rất nhiều thời gian, nhưng cuối cùng thì nó đã thấy yên tĩnh phần nào. Evie mạnh mẽ đến không thể ngờ nổi. Ở vào hoàn cảnh của nó, tôi không biết tôi có thể làm được điều đó không nữa.”
Robert hôn lên trán Becky, xúc động và vui mừng vì mối quan tâm khá mãnh liệt của người phụ nữ này dành cho em gái mình. Anh muốn, anh hiểu rõ, muốn chị là chị vợ. “Chị buông tay và nghỉ ngơi được rồi,” anh dịu dàng. “Giờ đến tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
“Tốt hơn là cậu nên thế,” Becky đáp, tính dữ tợn của chị không dịu bớt chút nào. “Vì nó đã trả giá quá nhiều đối với việc yêu thương mọi người. Chỉ Trời biết nó tìm đâu ra dũng khí để yêu cậu. Tôi sợ rằng cậu không lo cho nó được, bởi vì nếu như cậu rời khỏi đây lúc hết hè, điều này sẽ phá hủy nó.”
Mắt Robert lấp lánh. “Khi tôi đi khỏi đây,” anh nói, “Tôi sẽ mang cô ấy theo.”