Chương 12: Ba năm sau

Ba năm sau. Hồng Sơn Học Viện.

Vạn Vân Siêu lắc lư cơ thể mập mạp tới cạnh Đường Vũ Lân nhỏ: "Vũ Lân, nghe nói Chu Thiếu Long đột phá cấp mười rồi, đêm nay sẽ đi mua Hồn Linh đó. Ngươi thì sao? Lần trước không phải ngươi nói với ta, ngươi cũng đã cấp chín rồi hay sao? Chúng ta sẽ phải tốt nghiệp, nếu sau khi tốt nghiệp vẫn chưa tới cấp mười, thì phải về nhà tự tu luyện, không có thư trường học đề cử, sau này vào học viện trung cấp phiền toái lắm."

Ba năm trôi qua, Đường Vũ Lân thay đổi rất nhiều.

Từ một mét hai giờ đã vượt quá một mét tư, cao hơn hẳn bạn bè cùng tuổi, dáng người vừa phải, không mập không gầy, nhưng cũng không to khỏe cường tráng lắm. Theo tuổi tác, mặt nó càng thêm thanh tú, nhất là đôi mắt đen trong veo, soi bóng cả người khác. Tuy Võ Hồn của nó chỉ là Lam Ngân Thảo, nhưng trong Hồng Sơn Học Viện vẫn có tiếng tăm rất cao.

Vạn Vân Siêu chính là thằng nhóc mập nói chuyện đầu tiên với nó hồi mới vào học viện, vốn nó rất xem thường Đường Vũ Lân, nhưng sau khi có một lần nó ăn hiếp Đường Vũ Lân, bị Đường Vũ Lân đè xuống đất đánh cho một trận, thì thay đổi hẳn.

Trong điều kiện không ai có Hồn Kỹ, đẳng cấp Hồn Lực lại không cách biệt nhau nhiều, thì sức mạnh của Đường Vũ Lân có tác dụng rất lớn. Nó nhìn không cường tráng, nhưng lần đó Vạn Vân Siêu bị nó giơ cao khỏi đầu, sợ tới mức kêu váng lên, kể từ đó là ấn tượng không quên.

Lớp Võ Hồn lần này có sáu người Hồn Lực đạt tới cấp mười, có thể từ Hồn Sĩ đẳng cấp thấp nhất, tiến giai lên Hồn Sư. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có được một Hồn Linh thuộc về bản thân.

Ba năm, thời gian học ở học viện sơ cấp đã sắp kết thúc, tiến lên học viện trung cấp, Hồn Sư sẽ được chia ra theo nhóm, tới các học viện chuyên biệt, trong thành nhỏ Ngạo Lai Thành không có học viện trung cấp Hồn Sư, mà học viện trung cấp Hồn Sư ở thành cỡ trung lại đòi phải có Hồn Linh mới được nhập học.

Vạn Vân Siêu là một trong sáu đứa có Hồn Lực đạt cấp mười, ở học viện sơ cấp nếu trước khi tốt nghiệp đạt được cấp mười, thì sẽ được học viện viết thư đề cử, vào học viện trung cấp dễ dàng hơn. Vì điều đó chứng minh có thiên phú tốt, còn nếu qua mười tuổi mới tới cấp mười thì muốn vào học, phải thi mới được.

"Chắc cũng sắp rồi, ta cảm thấy mình tới bình cảnh rồi." Đường Vũ Lân cười.

Tốc độ tu luyện của nó làm giáo viên chủ nhiệm Lâm Tích Mộng phải giật mình, Tiên Thiên Hồn Lực cấp ba, ba năm tu luyện tới cấp mười, điều này trong giới Hồn Sư không phải là nhanh, tối đa chỉ được coi là trung đẳng.

Nhưng vấn đề là ở chỗ, Võ Hồn của nó là Lam Ngân Thảo! Với phế Võ Hồn mà trong ba năm tu luyện tới Cấp mười, tốc độ không thể gọi là chậm được. Tuy không thể so với các thiên tài, nhưng ở trong lớp cũng thuộc hàng đầu.

Lâm Tích Mộng qua nhiều lần hướng dẫn cho Đường Vũ Lân phát hiện, thằng bé này cực có thiên phú về minh tưởng, cảm nhận phần tử năng lượng phù hợp với nó trong không khí cực nhanh, và lúc minh tưởng cũng rất chăm chú. Sau này bà cũng mơ hồ đoán ra lý do Đường Vũ Lân có tốc độ tu luyện nhanh, có lẽ vì nó có Tinh Thần lực mạnh hơn bạn bè.

Nếu có thêm một học trò đạt Cấp mười trước khi tốt nghiệp là một vinh quang đối với chủ nhiệm lớp, và sẽ được tiền thưởng. Cho nên, tới năm học cuối, Lâm Tích Mộng rất quan tâm tới Đường Vũ Lân, thường phụ đạo cho một mình nó. Đường Vũ Lân không làm cho bà thất vọng, trước khi tốt nghiệp nửa tháng, nó đã đạt tới cấp chín đỉnh phong, cách Cấp mười chỉ có một bước ngắn.

Hồn Sĩ không có Hồn Linh, thì cũng không mạnh hơn người thường bao nhiêu, nhưng trở thành Hồn Sư, đã có Hồn Linh, Hồn Kỹ thuộc về bản thân, sau này chính là một thế giới hoàn toàn khác.

"Cố gắng lên, cố gắng lên, không chừng chúng ta sẽ thi đậu vào cùng một học viện trung cấp." Vạn Vân Siêu cười hắc hắc, "Đừng nói ca khi dễ ngươi, chờ ngươi có Hồn Linh, chúng ta đánh cuộc, xem tới lúc đó là ai đánh ai."

Đường Vũ Lân liếc bạn, xốc bọc sách trên lưng, "Ngươi cứ từ từ mà nằm mơ." Hắn đương nhiên không nói cho Vạn Vân Siêu biết bây giờ mình khỏe tới mức nào.

Đi tới cổng trường học, Đường Vũ Lân không về ngay, mà đứng đó chờ.

Không lâu sau, một luồng hào quang màu bạc từ lớp học lầu bên kia chạy ra.

"Na Nhi, chạy từ từ thôi, không cần vội." Đường Vũ Lân đầy cưng chiều.

Na Nhi vẫn mang mái tóc ngắn, sau ba năm, cô bé không lớn thêm bao nhiêu, chỉ cao hơn một chút, vẫn xinh xắn đáng yêu, nhìn vẫn là một đứa bé con, chứ không phải một cô bé chỉ kém Đường Vũ Lân chưa tới một tuổi.

"Ca ca. Muội muốn ăn kẹo." Na Nhi ôm tay Đường Vũ Lân, cười hì hì.

"Ừ, thì đi mua, sau đó ca ca dẫn muội về rồi mới tới tiệm." Đường Vũ Lân xoa đầu cô.

Đám học trò cùng trường đã quen nhìn thấy cảnh này.

Năm thứ hai vào nhà họ Đường, Na Nhi đã lập nên kỳ tích vào ngày thức tỉnh. Không phải Võ Hồn của cô bé mạnh, mà là cô không hề có Võ Hồn. Đây là một tình huống cực kỳ hiếm có trong lịch sử đại lục.

Không có Võ Hồn, dĩ nhiên chỉ có thể vào học lớp bình thường.

Na Nhi rất xinh xắn, làm các bạn nữ rất ghen ghét, các bạn nam tò mò. Vì thế, Đường Vũ Lân không ít lần phải đánh nhau với người ta. Có một lần bị một đám bạn nam chặn đánh, một mình nó đánh không lại, lại còn chắn người bảo vệ Na Nhi, cuối cùng mình mẩy đầy thương tích, còn Na Nhi chỉ bị dính chút đất mà thôi.

Ngày hôm sau, Đường Vũ Lân tìm kẻ cầm đầu, mỗi ngày đều tới đánh, đánh tới mức đối phương sợ, không dám ăn hiếp Na Nhi nữa mới thôi. Vì nó học lớp Hồn Sư, nên nó không bị phạt nặng, mà một trận chiến thành danh, Hồng Sơn Học Viện không còn ai dám ăn hiếp Na Nhi nữa.

Từ tám tuổi, Đường Vũ Lân đã giống một người đàn ông, nhận trách nhiệm đưa đón muội muội đi học.

Mua đồ ăn vặt, đưa muội muội về nhà, cất cặp vở xong, Đường Vũ Lân thay bộ quần áo lao động dầu mỡ lấm lem rời khỏi nhà.

Tới phòng làm việc của Mang Thiên đã trở thành một phần cuộc sống của nó.