Chương 7: Ngày lành tháng tốt

Dịch giả: Nguyên Dũng

...

“Khốn kiếp, chuyện hôm nay, ta quyết không để yên đâu.”

Giang Như Long nội tâm thét gào, lửa giận phụ trào, hận không thể đem Giang Trần nghiền xương thành tro, chuyện hôm nay, bất luận là Giang Chấn Hải hay Mộ Dung Triển, đều bị Giang Trần xỏ mũi dắt đi. Duy nhất hắn không thể lý giải nổi, phế vậy này tại sao bỗng nhiên biến thành thông minh như vậy.

Nhưng việc đã đến nước này, kết cục dĩ nhiên không cách nào cải biến, Giang Như Long chỉ hy vọng Mộ Dung Tiểu Nhu dung mạo như tên, nếu có thể lấy được một mỹ mạo kiều thê, cũng coi như được đền bù đôi phần.

- Mộ Dung tiểu thư đến.

Vài phút sau, tiếng hộ vệ hô to ở bên ngoài truyền vào, và rồi một nữ tử mặc váy tím bước đến.

Giang gia phụ tử ba người đồng loạt hướng về phía đó, lúc nhìn rõ Mộ Dung Tiểu Nhu, nụ cười trên mặt cả ba đột nhiên cứng ngắc lại.

“Choang!”

Ly rượu Giang Chấn Hải đang cầm trên tay rơi thẳng xuống đất, với định lực của hắn, vậy mà cũng bị chấn đông vô cùng nặng nề.

Giang Trần kịch liệt ho khan, chỉ thấy nữ nhân đứng đối diện trước mặt, thân cao tám thước có thừa, hoàn toàn thừa hưởng tố chất kiện tráng của cha. Nhưng càng làm cho người khác kinh ngạc là, nàng ta không những chiều dọc phát triển mãnh liệt, mà chiều ngang cũng nở nang vượt bậc hơn đấng mày râu, cao lớn vạm vỡ, toàn thân dữ tợn, nhìn đâu cũng thấy thịt. Ít nhất cũng phải một trăm năm mươi cân.

“Mẹ kiếp, nàng ta tên là Tiểu Nhu! Dáng người hùng tráng vậy thôi cũng đành, đại tỉ, cái biện tóc cao cao dựng thẳng lên ngút trời là có ý gì, chẳng nhẽ chưa thấy mình đủ cao sao?”

“Lại nhìn vào khuôn mặt, nước da cũng gọi là trắng nõn trắng nà, không, phải gọi là đẫm dầu mới đúng, toàn thân cơ bắp thịt thà đẫy đà, khuôn mặt đầy rẫy nếp nhăn. Lại nhìn cái miệng há ra kia, cũng có vài phần mọng đỏ ướt át, có điều hơi to so với bình thường một chút, thế này mà hôn một cái thì…”

“Ọe!”

Giang Trần nghĩ đến đây liền nôn mửa trong lòng. Đường đường là một thiên hạ đệ nhất Thánh, kiến thức rộng rãi, sự vật hiếm có nào mà chưa từng trải qua, lại chỉ độc chưa từng gặp một nữ nhân nào xấu xí như vậy.

Đúng vậy, đây chính là nữ nhân xấu xì nhất thiên hạ, không có dưới hàng ai hết, ít nhất, trong vốn kiến thức của Giang Trần chính là như vậy, mấu chốt ở chỗ nàng ta còn tên là Tiểu Nhu.

Sắc mặt của Giang Trần đỏ bừng lên, như là đang mắc nghẹn, hắn đã phải cố nhịn lắm để không phì cười ra, đồng thời trong lòng cũng bung lụa nở hoa.

“Giang Như Long à Giang Như Long, báo ứng đến sớm!”

Tại thời điểm này, sự tôn trọng của Giang Trần đối với Mộ Dung Triển bỗng cuồn cuộn dâng trào lên như nước sông không dứt. Tự hỏi sao lão ta lại “biết” sinh con đến vậy? Lại còn cái tên, nghĩ gì mà đặt tên là Mộ Dung Tiểu Nhu chứ?

- Khục khục! Mau đưa ghế cho Mộ Dung tiểu thư ngồi.

Giang Chấn Hải ho nhẹ hai tiếng, nét mặt cũng cực kì mất tự nhiên, đồng thời, trong lòng hắn cũng cảm thấy may mắn không thôi, may mắn vì mối hôn sự này không để cho Giang Trần, mà cũng may là Giang Như Long đi ở rể. Cô con dâu như này mà cưới về nhà, Thành chủ như hắn đi đường cũng không thể ngóc đầu lên được.

- Hà hà, Nhu nhi, mau tới bái kiến hôn phu tương lai đi con.

Mộ Dung Tiểu Nhu nhìn thấy Giang Như Long anh tuấn tiêu sái, khuôn mặt hiện lên vẻ hám trai khó giấu nổi, mắt lấp lánh toàn sao, nàng ta bước vội đến chỗ Giang Như Long, đưa tay khoác lấy cánh tay của hắn, giọng nói nũng na nũng nịu:

- Phu quân, người ta lần đầu đến phủ Thành Chủ, chàng dẫn người ta đi dạo quanh nha.

Giang Trần thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, nhịn tới nỗi lục phủ ngũ tạng đều căng gân căng cốt, cái giọng điệu làm nũng này của đại tỉ giống hệt cá heo gào thét một hồi, làm cho người ta toàn thân ớn lạnh.

“Ôi trời! Ai biết được Giang Như Long lúc này có cảm khái gì, nhưng khẳng định là sống không bằng chết.”

- Ừm, Như Long, con đưa Tiểu Nhu đi dạo quanh phủ chơi đi.

Giang Chấn Hải nhẹ nhàng gật đầu.

- Vâng, thưa nghĩa phụ!

Giọng nói của Giang Như Long hiện đang run rẩy. Điểm này không ai không nghe ra. Cả khuôn mặt hắn biến thành màu gan heo, đường đường là một cao thủ Khí Cảnh cửu đoạn, vậy mà lại bị một Mộ Dung Tiểu Nhu kéo ra ngoài.

- Đại ca hồng phúc tề thiên.

Sau lưng truyền đến tiếng chúc phúc của Giang Trần khiến Giang Như Long lảo đảo bước chân, thiếu chút nữa ngã khụy xuống đất.

- Cha, Mộ Dung thúc thúc, nếu hôn sự đã đâu vào đấy, theo ý kiến của con, chọn ngày lành tháng tốt cho đại ca và đại tẩu cử hành hôn lễ thôi.

Giang Trần đề nghị.

- Được, ngày mai chính là lương thần cát nhật, chúng ta sẽ nghênh đón Giang Như Long công tử về nhà.

Mộ Dung Triển nói.

“Bịch!”

Hắn vừa dứt lời, Giang Như Long vừa mới đi ra khỏi đại sảnh không xa liền ngã nằm ra đất.

- Mộ Dung thúc thúc nói chí phải, hỉ sự phải ban hành sớm, cha, người và Mộ Dung thúc thúc trò chuyện, hài nhi không quấy rầy nữa.

Giang Trần chắp tay kính lễ với Giang Chấn Hải và Mộ Dung Triển rồi nhanh bước rời đi.

Nhìn theo bóng lưng khuất dần của Giang Trần, Giang Chấn Hải không nhịn được mà nhíu mày một cái. Hắn không phải kẻ đần, chuyện hôm nay, hiển nhiên là Giang Trần cố ý. Nhưng hắn có chút không hiểu, ngày bình thường Giang Như Long đối đãi với nhi tử của mình không hề tệ bạc, hà cớ gì con trai lại đi hãm hại Giang Như Long? Điều càng làm cho hắn kinh ngạc hơn là Giang Trần hôm nay tựa hồ không giống ngày trước cho lắm.

Về phần Giang Như Long, Giang Chấn Hải không nhịn được mà thầm than một tiếng, thầm nghĩ đây quả thực là ủy khuất lớn cho hài tử, về sau nhất định sẽ bù đắp cho hắn thật tốt.

...

P/s: Chữ “Nhu” ở đây tức là “ôn nhu, dịu dàng”, đều là dùng để tả mỹ nhân. Thề là dịch đến đoại miêu tả Tiểu Nhu làm ốc trên người Dũng cứ nổi lên từng đợt, thiếu chút nôn ọe giống Giang Trần. Thiết nghĩ cũng thật tội nghiệp cho Giang Như Long. Nhưng mà, tham thì thâm chứ tội tình gì!