Chương 5: Chọn rể

Dịch giả: Nguyên Dũng

...

Giang Trần cười lạnh trong lòng, nhưng biểu hiện bên ngoài trong nháy mắt lại bày ra một dáng vẻ hết sức tội nghiệp.

- Đại ca, trong phủ Thành chủ này chỉ có huynh thương đệ nhất, đệ không muốn lấy Mộ Dung tiểu thư, dù sao huynh cũng là nghĩa tử của phụ thân ta, chi bằng huynh lấy đi.

Giang Trần rất nghiêm túc nói.

- Ôi, nhị đệ, không phải là đại ca không muốn giúp đệ, nhưng dù sao ta cũng chỉ là nghĩa tử, nghĩa phụ sao có thể đồng ý. Cuộc hôn nhân lần này vốn được chuẩn bị cho đệ.

Giang Như Long làm vẻ khó khăn chối từ, nhưng thực chất trong lòng đang bung lụa nở hoa, chỉ cần tên công tử bột ăn chơi chác táng này không đồng ý lấy Mộ Dung tiểu thư, cơ hội tất lọt về tay hắn.

- Chỉ cần đại ca đồng ý, ta cam đoan ngày mai huynh sẽ lấy được Mộ Dung tiểu thư.

Giang Trần vỗ ngực nói chắc nịch.

- Đệ đang nghiêm túc chứ?

Giang Như Long không giấu nổi kích động.

- Tất nhiên.

Giang Trần vô cùng tự tin đáp.

- Thôi được, ai bảo chúng ta là huynh đệ chứ, chuyện này để huynh đây giúp đệ.

Giang Như Long ra vẻ ta đây rất đại nghĩa, nhưng trong nội tâm chỉ muốn hô to ông trời có mắt.

- Huynh đúng là ca ca ruột của ta.

Giang Trần vẻ mặt đầy cảm kích, thiếu chút nữa đã khóc lớn.

- Đại ca, quyết định vậy nhé, ngày mai ở đại sảnh, huynh đừng nói gì hết, cứ giả bộ như không biết gì cả, hết thảy để đệ lo.

Giang Trần nói.

- Được rồi, đại ca không quấy rầy đệ nghỉ ngơi nữa.

Giang Như Long vỗ vai Giang Trần lần nữa, rồi quay người rời đi. Hắn không biết Giang Trần dùng biện pháp gì để khiến cuộc hôn nhân tốt đẹp này chuyển về mình, nhưng hắn vốn hiểu rõ Giang Trần, tên công tử bột kia thậm chí sẽ có khả năng đại náo hôn lễ một phen.

“Chỉ cần ta lấy được Mộ Dung tiểu thư, không những địa vị ở phủ Thành Chủ tăng, tại Mộ Dung gia cũng có chỗ cắm dùi. Tên tiểu tử ngu ngốc này sống trong phúc lại không biết hưởng phúc, chuyện tốt như vậy mà lại nhường cho ta. Để hắn sống thêm ấy vậy mà lại làm được một việc tốt cho ta, chờ ta đắc thế sẽ nghĩ biện phát diệt trừ hắn.”

Bên ngoài biệt viện, Giang Như Long lập tức trở mặt.

Trong khi đó tại biệt viện Giang Trần cũng cười lạnh:

- Chơi đùa với ta, để ta vờn lại ngươi chết thì thôi.

Sáng sớm hôm sau, toàn bộ phủ Thành Chủ liền giăng đèn kết hoa, rất là náo nhiệt, hôm nay là ngày thành hôn giữa hai đại thế lực của thành Thiên Hương, chính là đại sự chưa từng có trước đây.

- Mộ Dung gia chủ đến.

Nương theo giọng nói lớn của hộ vệ, một cơ thể rồng bay hổ chồm khí thế ngút trời bước chân vào phủ Thành Chủ.

Người này dáng người hùng tráng cực kỳ, so với Thành Chủ Giang Chấn Hải còn dũng mãnh hơn ba phần, hắn trông tầm bốn mươi tuổi, mặc trên thân một bộ hoa bào, từng bước chân uy vũ sinh gió, rất là uy nghiêm.

Người này chính là một trong những cự đầu ở thành Thiên Hương – Mộ Dung Triển.

- Hà hà, Mộ Dung Triển đại nhân quang lâm, không có từ xa tiếp đón.

Giang Chấn Hải cười ha hả, đi nhanh ra tiếp đãi, theo sau lưng hắn chính là Giang Như Long cùng Giang Trần.

- Giang Thành chủ khách khí rồi, hôm nay chính là đại sự hôn nhân hai nhà, ta cũng không dám chậm trễ.

Mộ Dung Triển vẻ mặt hào sảng, nhưng Giang Trần chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra đây chính là một con cáo già.

Đôi mắt của Giang Trần nhìn vào sau lưng Mộ Dung Triển, nhưng lại không tìm thấy bóng dáng Mộ Dung tiểu thư đâu. Mộ Dung Triển một mình tới đây đã là đầy đủ lắm rồi. Ở cả cái thành Thiên Hương này, sự kiện hoặc nhân vật nào có thể khiến Mộ Dung Triển xuất hiện thực sự không nhiều. Một mình hắn đại diện cho toàn bộ Mộ Dung gia.

- Mộ Dung huynh, bên trong mời.

Giang Chấn Hải đưa tay ra làm cử chỉ mời, một đoàn người liền đi về hướng đại sảnh.

Trong đại sảnh, Giang Chấn Hải cùng Mộ Dung Triển ngồi đối diện nhau, Giang Trần và Giang Như Long đứng ở hai bên.

- Giang huynh, ta và huynh cũng không cần phải khách sáo. Ta hôm nay đến đây, chính là vì hôn sự của tiểu nữ. Theo ý kiến của ta, hãy để lệnh lang cùng tiểu nữ tự chọn ngày thành hôn.

Mộ Dung Triển không lan man bèn vào thẳng chủ đề chính.

- Đúng là nên như vậy, hai nhà chúng ta kết thành quan hệ thông gia, về sau thành Thiên Hương nhất định phồn vinh hưng thịnh.

Giang Chấn Hải gật đầu, chợt đưa mắt hướng về phía Giang Trần:

- Trần nhi, còn không mau bái kiến nhạc phụ đại nhân của ngươi.

- Tốt lắm, lệnh lang anh tuấn tiêu sái, tuấn lãng phi phàm, quả thật là một nhân tài hiếm có.

Mộ Dung Triển nhìn ngắm Giang Trần rồi liên tục tán dương, quỷ mới biết lúc nói những lời này có bao nhiêu phần đạo đức giả. Trong toàn bộ thành Thiên Hương này, có ai không biết nhị thiếu gia của phủ Thành Chủ suốt ngày quần là áo lượt, ăn chơi có tiếng. Thiên chất lại càng không ra gì, từ nhỏ tới lớn không biết đã phải lãng phí bao nhiêu linh dược. Cho tới giờ đã mười lăm tuổi, cũng mới Khí Cảnh nhất đoạn, có thể nói là phế vật trong phế vật.

Tuy nhiên, Mộ Dung Triển lại tán dương không thôi, có vẻ rất hài lòng với người con rể này. Bởi vậy có thể thấy được, nhiều khi, lợi thế gia tộc chiến thắng hết thảy.

- Cha, cha nhầm rồi sao?

Giang Trần làm vẻ mặt kinh ngạc:

- Không phải cuộc hôn nhân này là chuẩn bị cho đại ca ư?

Giang Trần nói một câu, khiến cho Giang Chấn Hải cùng Mộ Dung Triển nhất thời ngây ngẩn cả người. Mộ Dung Triển đánh mắt đến chỗ Giang Như Long, không nhịn được mà phải gật gù, đây mới thực sự là một tài năng, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới Khí Cảnh cửu đoạn.

- Trần nhi, không được nói bậy.

Giang Chấn Hải nhíu mày.

- Cha, hài nhi tuy rằng bất tài, nhưng cũng biết rõ với điều kiện bản thân, làm sao mà xứng đôi với Mộ Dung tiểu thư được. Nếu như Mộ Dung tiểu thư gả cho con, đây sẽ là một sự ủy khuất lớn cho nàng. Đại ca con tuổi còn trẻ mà đã Khí Cảnh cửu đoạn, chính là tuấn kiệt hiếm có trong thành Thiên Hương. Kết thành thông gia với Mộ Dung gia thì đại ca con rõ ràng là phù hợp hơn. Hơn nữa, hài nhi bây giờ còn nhỏ, vẫn chưa có chút khái niệm về hôn nhân đại sự. Đại ca con tuy chưa biết dung nhan của Mộ Dung tiểu thư, nhưng đã ái mộ từ lâu. Nếu có thể kết mối lương duyên, đây mới là thiên tạo chi hòa, lại có thể xúc tiến mối quan hệ tốt với Mộ Dung gia.

Giang Trần nói một mạch, đưa Giang Như Long bay vút lên tận mây xanh.

Bên kia, Giang Như Long tựa hồ cảm thấy sống mũi cay cay, thiếu chút nữa là khóc òa lên, thật cảm động làm sao. Không ngờ hình tượng của mình trong lòng Giang Trần lại hoàn mĩ vĩ đại tới vậy.

- Hà hà, hóa ra Giang huynh muốn nối quan hệ thông gia cho con trai trưởng à, không ngờ Giang Như Long từ lâu đã ái mộ tiểu nữ nhà ta, đúng là hiếm có, hiếm có.

Mộ Dung Triển cười ha hả, mặc dù chỉ là vì lợi ích gia tộc, nhưng nếu để cho hắn chọn giữa Giang Như Long hay Giang Trần, ngay đến kẻ ngốc cũng biết phải chọn ai.