Dịch giả: Nguyên Dũng
...
Hai ngày sau, Giang Trần tiêu hóa tất cả dược lực trong cơ thể, một hơi đạt đến Khí Cảnh bát đoạn, khoảng cách với Khí Cảnh cửu đoạn cũng chỉ là một bước ngắn.
"Ba ngày đạt tới Khí Cảnh bát đoạn, với cơ thể này, cũng là cực hạn rồi."
Khuôn mặt của Giang Trần bình tĩnh. Nếu như đổi thành người khác, muốn ba ngày tấn cấp bảy giai đoạn, e rằng đã sớm phát điên, nhưng Giang Trần chính là thiên hạ đệ nhất Thánh, bất luận là kiến thức hay là tâm tính, cũng vượt xa so với thường nhân, nói trắng ra là, hắn chính là một lão quái vật.
- Haha, uống máu thôi.
Kèm theo một tiếng cười phấn khích, cánh cửa được mở ra và cả hai gã nam nhân nọ đồng thời xuất hiện trước mặt Giang Trần.
- Uống máu? Uống nước tiểu của lão tử còn nghe được.
Giang Trần ngồi dưới đất và bất ngờ đấm ra hai quyền vào bụng hai người. Bọn hắn hét thảm một tiếng, bay ra khỏi cửa.
Hai người này vốn là những hộ vệ của Thành Chủ. Mặc dù tu vi không kém, nhưng chẳng qua chỉ là Khí Cảnh lục đoạn mà thôi, làm sao có thể là đối thủ của Giang Trần.
Giang Trần phủi bụi ở mông, không nhanh không chậm bước ra khỏi phòng. Vừa mới ra một quyền nặng nhẹ bao nhiêu hắn rõ nằm lòng, hai người kia muốn đứng lên e cũng khó.
Trong biệt viện, Dương Dũng và Dương Sảng nằm xiên xẹo trên mặt đất, ôm bụng đầy đau đớn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Giang Trần trước mặt.
- Không thể nào, tuyệt đối không thể, hắn chẳng qua mới Khí Cảnh nhất đoạn, cho dù không chết, mới có ba ngày làm sao lại mạnh đến vậy.
Dương Dũng khiếp sợ trong lòng. Thân là hộ vệ của Thành Chủ, bọn hắn hiểu rất rõ vị Nhị thế chủ trước mặt rõ ràng là một tên phế vật, ngày thường chỉ luôn quần là áo lụa bất kham, chuyên làm những chuyện khi nam bá nữ. Giờ đây đột nhiên trở nên mạnh mẽ, tựa hồ thay đổi thành một người hoàn toàn khác vậy.
- Hai tên cẩu nô tài các ngươi, đúng là to gan lớn mật, lại dám giở trò xằng bậy với bổn gia, nói, là ai sai khiến các ngươi?
Giang Trần lóe lên ánh mắt sắc lạnh, nhìn Dương Dũng. Hắn cũng không phải là một kẻ đần, hai tên này cho dù lá gan lớn hơn nữa, nhưng dù sao cũng là nô tài của phủ Thành Chủ. Nếu không ai chỉ điểm, chắc chắn sẽ không dám đối phó chủ nhân, huống chi, Tịnh Hóa Đan là đan dược, không phải là thứ mà hai tên nô tài có thể tùy tiện lấy ra.
- Không, không có ai sai khiến chúng ta, là do chính chúng ta muốn uống máu của ngươi.
Dương Dũng vội vàng nói.
- Không nói, vậy thì ngươi sẽ vĩnh viễn mất cơ hội để nói.
Giang Trần bước tới trước mặt Dương Dũng, một chưởng vỗ vào đỉnh đầu Dương Dũng khiến xương sọ hắn nứt toác, máu thịt lẫn lộn, chết ngay tức khắc.
- Bản Thánh trước giờ chưa cho kẻ nào cơ hội thứ hai.
Khuôn mặt của Giang Trần đạm mạc, không cảm thấy khó chịu chút nào với cảnh tượng đẫm máu như vậy.
Nhưng Dương Sảng ở bên đã tỏ ra sợ hãi, hắn vốn là kẻ nhát gan, chưa từng chứng kiến một cảnh tượng thảm khốc như vậy, toàn thân run bắn lên vì sợ hãi.
- Đến lượt ngươi rồi, nói, là ai đã sai khiến các ngươi làm.
Giang Trần quay sang nhìn Dương Sảng.
- Không có, thực sự không có ai, thiếu gia tha mạng, xin thiếu gia tha mạng.
Dương Sảng bị dọa cho sợ mất mật. Thiếu niên trước mắt này hoàn toàn không phải là chủ nhân mà hắn ta quen thuộc, thủ đoạn sát nhân quá hung tàn.
- Không nói? Được thôi, yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi chết một cách nhẹ nhàng. Ta biết một cách chết. Trước khi trái tim con người ngừng đập thì vẫn chưa hoàn toàn chết. Ta sẽ chém đứt hai tay hai chân của nhà ngươi, móc lấy cái mũi của ngươi, sau đó đào gan bới thận, cho ngươi chiêm ngưỡng nội tạng bên trong cơ thể mình trông như thế nào. Cuối cùng là móc tim ngươi, nếu có ý chí mạnh mẽ, nói không chừng còn nhìn thấy nhịp tim mình đang đập nhanh hay chậm nữa kìa.
Giang Trần nhả từng chữ.
- Được rồi, ta nói, ta khai.
Dương Sảng đầu đầy mồ hôi, hắn không thể chịu nổi nữa. Trong mắt hắn, Giang Trần giờ đây là một con quỷ, chính xác là một con quỷ.
- Nhanh lên, sự kiên nhẫn của bổn thiếu gia có hạn.
Giang Trần vô cùng hờ hững.
- Là đại thiếu gia, là đại thiếu gia sai khiến chúng nô, Tịnh Hóa Đan cũng do chính y đưa tới.
Dương Sảng nào dám giấu diếm bất cứ điều gì.
“Giang Như Long.”
Một cái tên bất ngờ xuất hiện trong tâm trí của Giang Trần. Người tên Giang Như Long này chính là nghĩa tử được phụ thân hắn nhận nuôi từ nhỏ. Do bản thân không chịu phấn đấu, cho nên phụ thân hắn – Giang Hải – rất coi trọng cái tên nghĩa tử này. Rất nhiều công việc kinh doanh đều giao cho hắn quản lý, trong trí nhớ của Giang Trần, vị đại ca này cũng chiếu cố thương yêu hắn hết mực, bất luận là hắn có làm sai điều gì, Giang Như Long cũng đứng ra gánh hộ hắn.
- Tại sao Giang Như Long lại muốn diệt trừ ta?
Giang Trần hỏi.
- Thành Chủ đại nhân đã nhiều năm đem phần nhiều nguồn linh dược cho Ngài dùng, đại thiếu gia tự nhiên ghen ghét. Chỉ cần Ngài chết đi, đại thiếu gia nghiễm nhiên trở thành người thừa kế duy nhất của Giang gia, hơn nữa, ngày mai là ngày thành hôn giữa Mộ Dung gia cùng Giang gia, nếu như Ngài không còn tại thế, chuyện tốt này cũng sẽ nhường cho đại thiếu gia.
Dương Sảng run run rẩy rẩy và nói tất cả những gì mình biết.
- Ra là vậy.
Khóe miệng Giang Trần bật ra một tia cười nhạo báng. Mộ Dung gia là đại gia tộc của thành Thiên Hương, buôn bán mối lớn, kể cả là phủ Thành Chủ cũng phải nhường ba phần, không dám khinh dễ khiêu khích trêu chọc. Giang gia mà làm thông gia với Mộ Dung gia, chỉ có bách lợi mà không có hại.
Tâm cơ Giang Như Long và lòng dạ hắn đều cực thâm sâu, nếu như là Giang Trần trước đây, một trăm người cột vào cùng chỗ cũng không thắng nổi hắn. Cơ mà bây giờ đã khác xưa, thiên hạ đệ nhất Thánh trùng sinh chuyển thế, há lại để một tên tiểu giang hồ như Giang Như Long qua mặt.
- Thiếu gia, phải nói ta cũng nói rồi. Xin thiếu gia tha cho mạng nhỏ này, nô tài nguyện làm trâu làm ngựa cũng cam tâm tình nguyện.
Dương Sảng cuống quít dập đầu.
- Lão tử không cần một tên nô tài như ngươi.
Nói rồi Giang Trần tung một chưởng, âm thanh van vỉ của Dương Sảng bỗng im bặt.