Chương 8: Long Thương Truyện

Hạnh phúc là gì?

Thì ra tất cả hạnh phúc từ trước tới nay đều là lừa mình dối người!

Ngươi có biết hay không, 5 năm lừa mình dối người, 5 năm không ngừng tự nói cho chính mình rằng ngươi yêu ta, thủy chung chỉ yêu mình ta!

Không đi hỏi đáp án trong lòng ngươi, vô số lần thay ngươi trả lời, không phải vì không muốn để ngươi xấu hổ, mà là vì không dám đối mặt. Ta sợ ngươi nói thích mái tóc trắng của ta là vì Hy Triệt cũng có; sợ ngươi nói thích da thịt trắng nõn của ta là vì nó tương tự Hy Triệt; sợ ngươi nói thích dung nhan tuấn mỹ của ta là vì Hy Triệt cũng giống vậy; sợ ngươi ngày ngày cùng ta dây dưa là vì ngươi cho rằng Thần long trong lòng ngươi là không thể xâm phạm, mà vị Thần long đó lại không phải ta; sợ ngươi nói rằng ta chỉ là một kẻ thay thế; sợ ngươi nói rằng ngươi chưa từng yêu ta!

Ngươi chắc chắn không biết, vì yêu ngươi ta đã vứt bỏ hết mọi cơ hội để nhìn rõ thế gian, vì những điều đó sẽ khiến mọi hy vọng của ta tan biến mất!

Hoảng hoảng hốt hốt chạy về đại trướng, ngã ngồi trên ghế. Hắn không phải tới cứu mình, vì thời điểm chỉ có thể lựa chọn cứu một người ra, hắn đã lựa chọn người không phải là Long vương! Ngẩng đầu nhìn lều trướng cao cao, chỉ có ngẩng đầu, nước mắt mới không rơi xuống!

Ngươi hiện tại có phải rất đau khổ phải không? Rất đau thương phải không? Bởi vì Hy Triệt của ngươi vẫn như cũ ở trong tay địch, mà Long vương ngươi không cần đến, từng là Tại Trung, hiện tại là Quận Huy lại an toàn ngồi trong đại trướng.

"Ha ha ha..."

Thực buồn cười có phải hay không? Thực đáng buồn có phải hay không? Thật ra mọi thứ ta đều biết vì ngươi sẽ không bao giờ dừng bước, cho nên ta không ngừng đuổi theo. 5 năm truy đuổi, hy vọng xa vời rằng ngươi có thể yêu ta, nhìn ta; hy vọng xa vời rằng ngươi có thể quay đầu lại nhìn ta; hy vọng xa vời ngươi sẽ vì ta mà thoáng dừng lại; hy vọng xa vời rằng trong mắt ngươi không chỉ có Hy Triệt; hy vọng xa vời rằng trong mắt ngươi ta có thể tìm được hình bóng của chính mình!

Thì ra là cứ luôn nói dối yếu đuối như vậy, yếu đuối tựa như bọt biển, rực rỡ xinh đẹp mà không hề có thực!

Vỡ tan, mọi thứ đều vỡ tan rồi!

Ngửa đầu lên cao hơn, trên khuôn mặt đã tuôn trào nước mắt!

Nên dừng lại rồi, nên nghỉ ngơi thôi. Chạy lâu như vậy rồi, mệt rồi!

Lẳng lặng chờ đợi, có lẽ vẫn còn chút hy vọng xa vời rằng hắn - một người vẫn luôn nghĩ biện pháp cứu Hy Triệt ra - một lúc nào đó sẽ đến nhìn qua con rồng đáng thương này. Thế nhưng hắn lại chưa từng xuất hiện, chỉ có hộ vệ bên người hắn mỗi ngày đến thăm hỏi.

Có lẽ buổi tối hắn sẽ đến, cứ mãi lừa mình dối người ngồi trên ghế như vậy, mà tiếp tục chờ đợi! Cởi ra bộ y phục rộng thùng thình, thay vào áo ngắn gọn nhẹ, đem mái tóc trắng sáng buộc lên.

Bầu trời tối đen, không có bất cứ ai xuất hiện!

"Huy, chưa gặp phải tình huống vạn bất đắc dĩ, thì không cần dùng đến phép thuật. Sử dụng nó sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực, con còn quá nhỏ!"

Phụ vương, người hẳn đã đoán trước được chuyện này nên trước khi ta đi mới dạy ta phép thuật phải không? Cái gì mới là vạn bất đắc dĩ chứ? Lặng lẽ chạy ra khỏi đại trướng, không ai nghe thấy bất cứ một tiếng động nào, bởi vì hắn dùng bước di chuyển đặc biệt của Long tộc, rất nhanh, rất nhẹ!

Toàn bộ đều tối đen. Bầu trời đêm nay không sao, cũng không có ánh trăng, chỉ có mặt đất khô nứt cùng một bóng dáng vội vã chạy đi!

o0o

"Thiếu gia, thiếu gia!". Tìm được Hy Triệt, vẫn hệt như trước kia gọi Hy Triệt như vậy. Không phải là cậu không thay đổi được, chỉ là có chút chuyện vẫn luôn tồn tại, nếu lúc trước không được Hy Triệt giải cứu, bản thân cậu chắc chắn đã chết! Nhìn thấy y bị nhốt trong lao ngục vẫn khỏe mạnh, cậu nên cảm thấy may mắn vì y không bị giết chết không bị thương tổn hay nên nguyền rủa y cư nhiên vẫn hoàn mỹ như vậy.

"Các hạ, ngươi không phải được cứu ra rồi sao? Sao lại...?". Ngạc nhiên nhìn Tại Trung một thân dạ hành phục.

"Ta tới cứu ngươi a!". Cười cười, tiến đến bắt đầu phá khóa giúp Hy Triệt.

"Một mình ngươi?"

"Phải, ta là Long vương mà, ta rất lợi hại nha!". Vẫn cười nói như cũ, sau đó kéo Hy Triệt chạy về phía con ngựa cậu đã chuẩn bị trước.

Yên lặng theo sát Tại Trung mạnh mẽ, thân thể không hề bị thương vẫn linh hoạt tự nhiên như cũ.

"Ngươi sao có thể dễ dàng vào trong thành như vậy? Từ lần cứu viện trước tới giờ, thủ vệ ở đây tăng cường thêm rất nhiều".

"Xuỵt", trốn tránh khỏi tầm mắt của thủ vệ tuần tra. "Phụ vương đã dạy ta phép thuật!"

"Phép thuật?". Y chưa từng nghe qua, bởi tất cả những chuyện về Long vương đều vô cùng thần bí, dù rằng nhân loại đã sống cùng họ mấy ngàn năm cũng không thể hiểu hết!

"Đi thôi!". Dùng sức lôi kéo Hy Triệt, cả hai cùng nhau nhảy lên lưng ngựa.

Quay đầu lại nhìn thành trì trong đêm tối kia, thực im lặng, thực bình thản.

"Ngươi sao vậy?". Tại Trung hỏi.

"Không có gì". Cười cười, bất đắc dĩ!

Phi thật nhanh rời đi, băng qua ngã tư đường, lướt qua cửa thành ~

"Có kẻ chạy trốn!". Có thanh âm hét lên chói tai, không gian im lặng ngay lập tức trở nên huyên náo.

"Bắn tên". Mọi thứ đều hỗn loạn, mũi tên như mưa trút xuống, sượt qua người!

"Cẩn thận a".

"Ừ". Ở sau lưng Hy Triệt cau mày, khó chịu lên tiếng.

Tiếng huyên náo dần rời xa, hai người một con ngựa, chạy như bay trên mặt đất hoang vu, hất lên từng đám bụi vàng.