Chương 23: Long Thương Truyện

"Ngươi tỉnh rồi?". Nhìn hàng lông mi run run của Duẫn Hạo, cậu biết vị hoàng đế ngủ say này sắp tỉnh lại.

Thanh âm quen thuộc, mùi hương quen thuộc, mọi thứ đều quen thuộc đến thế. Mở mắt, trước mặt là người trong mộng mình ngày nhớ đêm mong, là người từng nằm trong tảngbăng, Tại Trung!

"Là em sao?". Run rẩy nhìn người trước mắt, một thân áo choàng tuyết trắng, vẫn là khuôn mặt mỉm cười như trước. "Thật tốt quá, em không chết! Tại Trung của ta!", gắt gao ôm lấy Tại Trung. Không có chết, Tại Trung không có chết!

Cảm giác được người trong lồng ngực giãy dụa, từ từ buông ra, lại nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Tại Trung.

"Ngươi nhận sai người rồi!". Lạnh lùng đẩy Duẫn Hạo ra: "Ta là Quận Huy, không phải Tại Trung!".

Ngơ ngác nhìn Tại Trung trước mắt không chút thay đổi, em ấy không nhận ra ta? Tại Trung không nhận ra ta?

Điên cuồng nắm lấy Tại Trung: "Không, không thể nào, em là Tại Trung!".

"Buông, buông ta ra a!". Đau nhức đẩy nam nhân kinh khủng trước mắt, người cứ luôn miệng nói mình là Tại Trung ra.

"Không, ta không buông, em là Tại Trung của ta, là em mà, ta biết!". Em có biết khi em nói mình không nhận ra ta, lòng ta đau như thế nào không, đừng quên ta, Tại Trung, ta xin em!

"Buông hắn ra!" Bị ngoại lực ngăn cản, đập vào mắt là một khuôn mặt khủng khiếp, một khuôn mặt đầy vết đao. "Con ra ngoài trước đi, ta cùng hắn nói chuyện!".

Tại Trung đi rồi nhưng Duẫn Hạo vẫn ngơ ngẩn như cũ nhìn bóng dáng trắng toát kia.

"Ngươi thương nó?". Phá vỡ sự yên lặng.

"..."

"Nó đã không biết ngươi là ai nữa!". Xoay người nhìn những chiếc lá mùa thu lướt qua ngoài cửa sổ, ta biết điều này đối với một người vừa nhận ra người mình yêu thương chân chính là một bất ngờ rất lớn!

"..."

Không biểu hiện điên cuồng, không biểu hiện đau khổ, thế nhưng hiện tại so với điên cuồng còn đáng sợ hơn, bởi vì Duẫn Hạo đã chết lặng.

"Khối băng duy trì thân thể của nó là một vật chất đặc biệt, không chỉ bảo tồn được thi thể mà còn có thể làm phai nhạt đi ký ức. Càng kỳ diệu hơn chính là xóa đi một phần ký ức mà nó không muốn nhớ tới, đó là nguyên nhân vì sao nó lại trở nên khác lạ như vậy!". Hơi nhếch môi cười cười trước sự ngây dại của Duẫn Hạo.

"Ngươi muốn cho ta biết Tại Trung đã lựa chọn quên đi tình yêu của mình sao?". Khẽ nói, dường như đã hiểu ra mọi chuyện.

"..."

Hiện tại im lặng lại chính là Liêu Phi, nếu là ta, ta sẽ lựa chọn cái chết. Có lẽ đối với người yêu ta cùng người ta yêu kia mà nói là tốt nhất. Ngươi sẽ lựa chọn vứt bỏ tính mạng hay là tình yêu?

"Em ấy còn có thể nhớ ra ta sao?". Nhìn hai tay của chính mình, ta đã phá hủy một người yêu thương ta.

Lắc đầu: "Không phải không nhớ mà là không yêu nữa!". Vẫn mỉm cười như cũ nhưng nụ cười đó lại thật dữ tợn. Thực xin lỗi, có lẽ kia hết thảy đều là do ta, nhưng nếu không có ta, ngươi sẽ vẫn như cũ yêu Tại Trung hay không?

"Không yêu?". Cười ngây dại. "Không yêu?". Nước mắt lướt qua, là không yêu nữa sao?

"Tại Trung hiện tại sẽ không nhớ ra ngươi, có lẽ trong trí nhớ của nó, ngươi tồn tại chính là tình yêu, cho nên..."

"Cho nên lựa chọn không yêu cũng là quên đi ta?"

Vỗ vỗ bả vai Duẫn Hạo: "Trở về đi, nơi đó có phi tử của ngươi, có hoàng cung của ngươi, ngươi rồi sẽ quên nó, rồi sẽ yêu thương một người khác!".

Gạt bàn tay kia ra: "Không, ta không về, ta sẽ cùng Tại Trung trở về. Em ấy là hoàng hậu của ta!". Tức giận nói lên suy nghĩ của mình, mặc kệ Tại Trung có còn yêu mình hay không, Tại Trung sẽ vĩnh viễn là của mình, huống chi mình cũng yêu em ấy!

"Thế nhưng nó không yêu ngươi, thậm chí đã quên ngươi!".

"Ta sẽ làm cho em ấy yêu ta, em ấy sẽ yêu ta!", chắc chắn nói ra. Ta không cho phép bất cứ ai nói Tại Trung không phải của ta, Tại Trung không thương ta, không cho phép!

"Thật sao?". Cười cười đi ra khỏi phòng, rồi dừng lại một chút: "À, phải rồi, ngươi hẳn là phải gọi ta một tiếng thúc thúc!".

Liêu Phi? Vị hoàng thúc từng âm mưu phản loạn? Vị hoàng thúc đã chết dưới loạn đao sao? Vị hoàng thúc từng tuyên cáo rằng Tuyết Tinh là tất cả của mình sao? Duẫn Hạo không biết câu chuyện năm xưa, thế nhưng hắn biết hắn từng có một hoàng thúc hung hãn, từng có một hoàng thúc gian trá!

Căn phòng trở lại yên tĩnh, thế nhưng trong lòng toàn bộ đều là một mảng rối loạn.

Tại Trung, ta nên làm thế nào mới có thể đem em trở về? Em có nguyện ý cùng ta về hay không? Em có nguyện ý quay trở lại làm hoàng hậu của ta không?

Ngoài cửa sổ gió thu vẫn thổi từng đợt, người trong phòng lại không nói lời nào nhưng trong lòng là nỗi buồn nhỏ lệ. Lá lìa cành là vì gió cuốn đi hay vì cây không níu giữ lại?

Lẳng lặng trở về căn phòng nơi thân thể Tại Trung đã từng nằm kia, không còn khối băng thật lớn nữa chỉ còn lại một mùi hương nhàn nhạt.

Liêu Phi dùng hết sức lực đem Tại Trung của mình cứu về nhưng lại để quên trái tim Tại Trung ở địa ngục.

Đây là sự trừng phạt của ông trời sao?

Mấy ngày nay nhìn nó cười, nhìn nó che chở cho đứa bé trong lồng ngực, nhìn nó làm việc, thì ra mình đã từng có tất cả nhưng hiện tại lại đánh mất rồi!

"Bệ hạ, tình hình quân sự rất khẩn cấp!". Yên tĩnh bị phá vỡ, là một thị vệ hoảng hốt chạy vào.

"Nói!". Trở lại uy nghiêm bình thường, không có đâu thương, không có thê lương, chỉ còn lại uy nghiêm vương giả!

"Quốc vương Hổ Đô, Hổ Khâu Liêm dẫn một trăm vạn đại quân xâm chiếm, tuyên bố... tuyên bố..."

"Nói, đừng có lôi thôi kéo dài!"

"Tuyên bố Long Triều không có Long vương, Hổ đến thay Long!"

Dáng vẻ bệ vệ tức giận tràn ngập căn phòng nhỏ mờ tối nhưng yên tĩnh đã che giấu đi tất cả.

"Ta đi theo ngươi!", Hy Triệt nói. "Dù sao ta cũng là Long vương của Long Triều!".

Nhìn thấy Hy Triệt đứng ở cửa, còn có Hàn Canh dính lấy y như hình với bóng, "Các ngươi không hận ta sao?"

Hai người nhìn nhau cười, người mở miệng vẫn là Hy Triệt: "Đã từng hận, hận ngươi cố tình gây chuyện, hận ngươi bá đạo, hận ngươi điên cuồng, thậm chí hận ngươi vì sao lại yêu ta!". Đến gần Duẫn Hạo: "Thế nhưng hiện tại đã không hận nữa, yêu một người không sai, sai chính là ở nơi này!". Chỉ vào ngực, sai chính là phần tình cảm yêu thương kia.

Nhìn Hy Triệt, trong mắt là Hàn Canh người yêu của y, yêu một người không sai, sai chính là cái tâm đã bỏ qua người yêu của mình. Nếu bản thân có thể biết được, có lẽ Tại Trung sẽ không quên mình, tất cả đều do bản thân tự làm bậy!

"Không cần, ngươi trở thành Long vương là do ta bắt ép. Ngươi cũng không muốn làm Long vương, không phải sao?". Cười vỗ vỗ Hy Triệt, chưa từng nghĩ rằng bản thân có thể bình tĩnh mà nói chuyện với Hy Triệt như vậy. "Hơn nữa Long vương của Long Triều quả thực ta đã làm mất".

"Vậy ngươi nghĩ bây giờ phải làm sao?". Nhìn thấy một Duẫn Hạo đã trưởng thành hơn rất nhiều, thật chân thành hy vọng hắn có thể trải qua chuyện này thật tốt.

"Mọi duyên cớ đều là vì ta, như vậy ta sẽ chấm dứt tất cả từ chính bản thân ta!". Khôi phục lại một Duẫn Hạo vốn có nhưng mày nhăn lại có phần nghĩ tới người yêu.

"Ừ, vậy ngươi cứ xử lý vụ này đi, khi nào cần cứ nói với chúng ta".

"Ta sẽ"

Ba người nhìn nhau cười, người từng yêu, người từng được yêu, người từng là tình địch, mọi thứ hiện tại không còn nữa!

"Tại Trung, bất luận em có nhớ ra ta hay không, em hãy chờ ta đưa em về nhà!".

Lời nói cuối cùng của Duẫn Hạo với Tại Trung trước khi ra chiến trường là ta sẽ đưa em về nhà!

Đứa bé trong lòng giãy dụa, trước mắt từng là người mình thương yêu, tuy rằng đã phai nhạt đi nhưng nước mắt vẫn rơi, chỉ trong chớp mắt khi hắn xoay người bước đi, một khắc khi ly biệt!