Chương 20: Long Thương Truyện

Hoàng cung Long Triều đại đô.

Nhìn Quy Long viện hoang phế lâu ngày, nhìn chăm chú góc tường kia, là nơi Tại Trung bị chính mình lạnh nhạt đánh đến đập vào tường, chảy thật nhiều máu, có phải rất đau hay không?

Vuốt ve thật lâu chiếc giường lớn trong Long hậu điện trống không, có phải hay không Tại Trung từng lẳng lặng ngồi trên giường đợi mình đến, có phải hay không mỗi lần đều trong đêm tối một mình nếm trải sự cô đơn?

Ngồi trong lãnh cung tứ phía gió lùa, Tại Trung từng ở nơi này đau khổ sinh hạ đứa bé, có phải rất bất lực hay không?

Long tự của Long Triều được sinh ra, cả nước vui mừng. Hoàng đế bệ hạ bỏ đi ý chỉ bắt Hy Triệt Long vương trước kia, ai cũng không biết vì sao, chỉ có hoàng đế bệ hạ biết.

Chẳng lẽ ta đã sai lầm rồi sao?

Yêu Hy Triệt mười mấy năm, chẳng lẽ thương y là sai sao?

Nắm lấy mảnh giấy mỏng kia, mặt trên là thư Tại Trung chỉ một lần duy nhất cho mình, từng dòng chữ thanh tú như thế, thật giống khuôn mặt xinh đẹp của cậu.

Ta không biết ta có phải không yêu Tại Trung hay không nhưng ta luôn nghĩ rằng Tại Trung sẽ vĩnh viễn không rời ta mà đi, vĩnh viễn vẫn là thiếu niên gắt gao chạy theo bước đi của ta, vĩnh viễn là người sẽ nói yêu ta. Cho nên ta liều lĩnh đuổi theo Hy Triệt, đi tìm người mình chờ đợi nhiều năm.

"Tại Trung, ta luôn nghĩ em sẽ không bỏ ta mà đi nhưng giờ em sao có thể bỏ ta lại?"

Nước mắt chảy xuống hai má, lặng yên để từng giọt lăn xuống bên khóe miệng, thì ra nước mắt lại mặn chát như thế. Em đã yêu đến mệt mỏi phải không? Em có phải luôn đợi ta quay lại nhìn em, chỉ cần nhìn em một cái là được rồi hay không? Thực xin lỗi, ta ngay đến cả một yêu cầu nhỏ bé như thế cũng không thể cho em, thực xin lỗi! Em có còn yêu ta hay không, Tại Trung? Ta nghĩ muốn chính miệng hỏi em, thế nhưng em đã rời đi rồi!

Một mình ngủ trên chiếc giường rộng rãi mà trống trải, đã không còn hy vọng Hy Triệt sẽ trở lại. Thế nhưng khi quay đầu lại muốn tìm thấy người luôn đuổi theo mình kia, đột nhiên phát hiện rằng người đó đã không muốn ở phía sau mình nữa.

Tất cả đều trống trơn, phía trước đã không còn đối tượng bản thân muốn đuổi theo, phía sau cũng không còn thân ảnh của em, thì ra cái gì ta cũng không có được, cái gì cũng không thuộc về ta!

Tại Trung, em có nguyện ý chờ ta không? Chờ ta đến thế giới của em? Chờ ta chân chính ở bên yêu thương em?

Gió nhẹ lướt qua, trang giấy bay xuống. Tất cả trả lại bình thường, bầu trời đêm vẫn yên tĩnh như trước, vầng trăng cong cong vẫn soi sáng như trước, sao vẫn điểm đầy trời như trước. Cái gì cũng không thay đổi, thứ thay đổi chính là tâm người!

Chờ ta, Tại Trung!

Mở mắt ra, phía trước là khuôn mặt lo lắng của thái y. Vẫn là thế giới đầy đau khổ này sao, vẫn là thế giới chưa thể rời đi được sao?

"Bốp". Tiếng động vang dội, tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn thái thượng hoàng hung hăng đánh Hoàng thượng vừa tỉnh lại. "Con, tên súc sinh, làm chuyện này có ích gì hay sao?"

Suy yếu nhìn phụ thân của chính mình, đúng vậy, ta tự sát, là vì ta đã không còn muốn sống nữa: "Con đã không có Hy Triệt, ngay cả Tại Trung cũng không phải là của con!".

"Không phải? Vậy chẳng lẽ không thể đuổi theo được hay sao?". Tức giận nhìn đứa con suy sụp của mình, vốn nghĩ bản thân có thể thản nhiên rời đi nhưng lại không hề nghĩ đến việc Hoàng thượng tự sát!

"Đuổi không kịp, đuổi không kịp rồi!". Lấy hết sức mà khàn khàn rống lên: "Hy Triệt không thương con, Tại Trung không cần con, người bảo con phải đuổi theo như thế nào a? Long vương ngay cả thi thể cũng không cho con!", đau thương cực độ. Nếu nói Hy Triệt rời đi bản thân có thể tức giận đuổi bắt, thế nhưng Tại Trung buông tha lại khiến ta ngay cả ý chí sinh tồn cũng không còn, bởi vì một người yêu ta đã hoàn toàn buông tha ta.

"Con đi theo ta!". Nhìn thấy đứa con của mình đau khổ, vươn tay lôi kéo đứa con suy yếu, đi thẳng đến xe ngựa bên ngoài cung điện.

Duẫn Hạo vừa mới trải qua giờ khắc sống chết, bởi vì mất quá nhiều máu lại bị phụ thân lôi kéo liền cảm thấy đầu váng mắt hoa: "Người muốn con đi đâu?"

"Đi đến nơi con muốn đến!". Ngồi lên xe ngựa: "Đi tìm đáp án trong lòng con!".

Xe ngựa đã bắt đầu chạy, không còn lời nói dư thừa nào nữa, là vì không còn gì để nói cũng không còn khí lực để phát ra thanh âm. Ai cũng không hỏi, từ lúc xe ngựa bắt đầu đi đến cuối cùng cũng không có ai nói một câu nào, chỉ có tiếng hít thở yên lặng.

Người sẽ mang mình đến đâu? Đi gặp Hy Triệt? Hay là Tại Trung? Vì sao hiện tại đối với chuyện gặp Hy Triệt lại không hề thấy kích động, vì sao?

Trong xe ngựa không một lời đối thoại vẫn yên tĩnh như vậy, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng bánh xe lăn đi. Tại Trung, ta không thể không thừa nhận cảm giác của ta khi em không còn ở bên ta nữa, cho dù em đã không còn ở trên nhân thế này, ta cũng muốn đem thi thể em trở về.

Nhìn thấy trong mắt con mình dấy lên chút ánh sáng, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Văn Hách rơi xuống một nửa. Tuyết Tinh, ta không biết Duẫn Hạo đã làm ra loại chuyện gì với con của ngươi nhưng ta sẽ bắt nó trước mặt Tại Trung nhận sai. Bởi vì nó là con của ta, ta không cho phép nó rũ bỏ trách nhiệm!

"Đi xuống đi!". Dìu thân thể đứa con lên, sải bước xuống.

Trước mắt là tầng tầng rừng cây, sương mù dày đặc, chưa có ai thật sự tiến vào Thôn thần thú. Đó là thiên đường thần thánh, cũng là địa ngục khủng khiếp nhất. Không có sự cho phép, con người sẽ phải ở rừng cây không nơi ẩn náu mà chết đi!

"Tuyết Tinh, là ta đến. Còn có Duẫn Hạo nữa, ngươi để chúng ta vào được không?". Lẳng lặng hướng vào trong rừng gọi, thanh âm không lớn, thậm chí ngay cả Duẫn Hạo cũng hoài nghi liệu có ai có thể nghe thấy hay không.

Một mảng yên tĩnh, không ai dám nói gì, sợ rằng sẽ bỏ sót bất cứ thanh âm nào từ trong đó truyền ra.

"Trở về đi, nơi này không chào đón các ngươi!". Từ trong rừng truyền ra giọng nói của Tuyết Tinh, vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, thậm chí còn thấm đẫm đau thương.

"Ta...". Duẫn Hạo xúc động muốn nói cái gì đó, lại bị Văn Hách giữ chặt lấy. "Tuyết Tinh, ta biết ngươi hiện tại rất khó chịu, thế nhưng ngươi chắc chắn không muốn Tại Trung cứ như thế mà chết đi chứ?".

Vẫn là một khoảng lặng ngắn ngủi: "Ngươi muốn thế nào?"

"Ta đem Duẫn Hạo tới, khiến nó ở trước mặt Tại Trung nhận tội, ngươi làm gì với nó cũng được!". Nhìn đứa con ở một bên lo lắng.

"Ha ha ha, không cần. Tại Trung không xứng để con ngươi phải nhận tội. Là nó ngốc, là nó dốt nát, là nó ngu dại cứ luôn nghĩ rằng chỉ cần chờ đợi là có thể hồi báo". Giọng nói tràn ngập oán hận, tràn ngập tức giận, vẻ bình tĩnh thường ngày đã không còn nữa.

"Tuyết Tinh, là tên tiểu súc sinh này không đúng. Thế nhưng ta tin rằng Tại Trung vẫn muốn nó đến thăm cậu ấy, không phải sao?"

Yên tĩnh, không gian hết thảy lại chìm vào yên lặng khiến người ta sởn tóc gáy. Chờ đợi, chờ đợi thật lâu, tuy rằng không có áp lực bên ngoài nhưng sau lưng Duẫn Hạo đã ướt một tầng mồ hôi lạnh!

"Vào đi!". Lấy lại bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như trước.

Rừng cây phủ sương biến mất, có thể nhìn thấy con đường gập ghềnh nho nhỏ, kéo đứa con trai đi, đi đến con đường gập ghềnh kia. Không phải nơi này không có dã thú, mà là bọn chúng chỉ ở bên đường nhìn trộm bọn họ, không dám xâm nhập vào con đường gập ghềnh kia.

Cuối đường là một thanh niên với mái tóc trắng tung bay, y vẫn xinh đẹp như lúc ban đầu, vẫn tiêu sái bất phàm như cũ. Chưa từng vì bất cứ cái gì mà rung động, chẳng lẽ tâm của ta đã theo Tại Trung mà chết đi rồi sao?

"Hiện tại ngươi chọn đi. Nếu ngươi muốn ta trở về cùng ngươi thì không cần vào đó, bởi vì ngươi sẽ được như mong muốn. Thế nhưng ngươi sẽ mất đi cơ hội gặp Tại Trung lần cuối cùng!". Cười khẽ, đây là vì Long vương muốn nam nhân phải đuổi theo chính mình mười mấy năm, không chỉ muốn thử nam nhân này, mà còn muốn chứng thực, nam nhân có thật sự sám hối hay không!

"Ta muốn gặp Tại Trung!". Kiên quyết nói với Hy Triệt đang ở trước mặt. Ta yêu Hy Triệt, không hề nghi ngờ nếu là trước đây thì ta sẽ không hề do dự lựa chọn y. Thế nhưng khi phát hiện Tại Trung đã rời bỏ mình mà đi, không thể không thừa nhận, hóa ra Tại Trung lại quan trọng với mình như vậy.

"Theo ta vào đi". Dẫn Duẫn Hạo hướng về gian phòng Tại Trung đang ở. Tại Trung, ngươi có nghe thấy không? Người hắn lựa chọn là ngươi, không phải ta, ngươi có thấy vui vẻ không?

Đi vào gian phòng ở đơn giản, Hy Triệt đứng ở bên ngoài, ý bảo chính hắn đi vào.

Tại Trung, ta đến gặp em!

Đẩy cửa ra. Em vẫn xinh đẹp như vậy, vì sao ta lại chưa bao giờ phát hiện ra? Sợi tóc màu bạc, da thịt như ngọc, hai mắt lẳng lặng nhắm chặt. Ta nghĩ muốn chạm vào khuôn mặt của em, muốn vuốt ve đôi môi của em... Thế nhưng em lại bị khối băng thật dày ngăn cản, ta không thể chạm đến thân thể của em, chỉ cảm thấy một tầng lạnh lẽo!

"Tại Trung, theo ta về nhà được không?". Lẳng lặng ghé vào khối băng, mặc kệ khối băng lạnh như thế nào, chỉ biết rằng bản thân sẽ không để lại Tại Trung một mình ở đây nữa.

"Trở về làm gì? Vẫn phải làm một vị hoàng hậu phòng không một mình sao?". Giọng trào phúng phá vỡ không gian yên tĩnh.

"Không, ta sẽ đối xử thật tốt với em ấy". Kinh ngạc nhìn thấy Tuyết Tinh đi tới.

"Thế nhưng nó đã chết!". Thương tiếc nhìn con trai của mình ngủ say trong khối băng.

"Ta mặc kệ, ta không cho phép em ấy rời khỏi ta". Tiếp tục vuốt ve khối băng lạnh lẽo, không muốn em ấy lại rời xa ta nữa, cho dù chỉ là thân thể bị đóng băng này.

"Ha ha ha ha... Duẫn Hạo, ngươi không biết mình thực đáng thương hay sao? Khi nó vẫn còn ở đó ngươi không đối tốt với nó, hiện tại nó đi rồi ngươi lại muốn nó về sao?". Ngây ngốc nhìn con trai của mình, vì nó đã chịu đủ mọi khổ sở mà đau lòng. "Ngươi có biết hết thảy nó đều làm cho ngươi hay không?"

"Ta biết ta không đúng", cực kỳ đau thương nói ra.

"Vậy ngươi yêu nó không?"

"Ta không biết, ta không biết... Ta chỉ biết bản thân không muốn để hắn rời khỏi ta". Đau khổ giãy dụa, ta thật sự không biết ta có thương em ấy hay không. Quá khứ đã quá nhiều lần không quan tâm đến em ấy, coi nhẹ tình cảm Tại Trung đối với mình, không quan tâm đến những trả giá mà em ấy phải chịu vì mình. Đến bây giờ biết được những trả giá em ấy phải chịu lại không biết bản thân đã bao giờ từng chấp nhận những gì em ấy trao cho hay chưa.

"Vậy ngươi có muốn nhìn bộ dáng trước kia của nó hay không?", lạnh lùng nói.

Kinh ngạc nhìn Tuyết Tinh: "Có thể sao?"

Gật đầu. Tuy rằng phép thuật sẽ thương tổn đến thân thể nhưng nếu Duẫn Hạo không biết bản thân có yêu Tại Trung hay không thì cho dù Tại Trung ở lại đây hay bị Duẫn Hạo đưa về, Tại Trung cũng sẽ không hạnh phúc!

"Nếu ngươi đã quyết, hai ngày sau ta sẽ ở đây chờ ngươi". Xoay người rời đi, không có nửa điểm chần chừ.

Quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Tại Trung ngủ say trong khối băng, ta sẽ thử tìm hiểu rõ về em, ta sẽ đem em trở về, ta sẽ!