Gian nan bò lên bờ sông, thủy chung vẫn không buông ra con diều trong tay, cho dù thiếu gia bọn họ đã không còn cần nữa. Bàn tay nhỏ bé xoa nắn đôi nhân cứng ngắc, hy vọng có thể xua đi một chút đông lạnh. Gió nhẹ thổi qua, mới phát hiện quần áo chính mình đã ướt đẫm hơn phân nửa.
"Nhanh lên!". Cách đó không xa là tiếng quát tháo của thái tử điện hạ.
"Vâng! Vâng!"
Vội vàng tìm kiếm giầy của chính mình, lại phát hiện không biết từ khi nào, hắn đã chỉ còn lại mỗi một chiếc trơ trọi ở đó. Vẫn như cũ cầm lấy cái không còn là diều kia, chậm rãi đem nó bỏ vào lòng sông, trôi đi theo dòng nước. Cầm lấy chiếc giầy duy nhất còn lại bên người kia, vội vàng hướng đám người phía trước chạy tới, tuy rằng hai chân vẫn đau đớn như cũ.
Tất cả tựa hồ cái gì cũng không hề phát sinh, vẻn vẹn chỉ có một con diều bị chủ nhân vứt bỏ mà thôi, ai cũng không chú ý tới người hầu vì chủ nhân mà xuống sông lạnh tìm diều giữa mùa đông - Tại Trung.
Đi theo bóng dáng của thiếu gia, ai cũng không để ý đến người hầu gầy yếu. Tại Trung, một người vừa sinh ra liền bị vứt bỏ tại nơi bình dân hèn mọn nhất ở Long Triều, không ai biết cậu tên gì, con cái nhà ai. Cậu chỉ là một đứa bé, đơn giản chỉ là cậu tươi cười thực ấm áp, liền được gọi là Tạ Trung.
Năm 6 tuổi bị lái buôn bán vào phủ Tể tướng, từ đó về sau liền đi theo thiếu gia lớn hơn mình một tuổi. Tại Trung không tuấn mỹ như thiếu gia, chỉ có thân hình gầy yếu, cùng khuôn mặt không được tính là xinh đẹp, duy nhất được người ta khen ngợi là mái tóc đen nhánh.
Từng có người hỏi qua Tại Trung, có thấy ghen tị hay không khi vĩnh viễn ở phía trước mình kia là Hy Triệt thiếu gia? Tại Trung chỉ là cười cười: "Ai cũng có vận mệnh của chính mình, Tại Trung chỉ là một hạ nhân, không có quyền lực như thiếu gia, huống chi, Tại Trung có thể đọc sách viết chữ, đều là nhờ thiếu gia cho, Tại Trung không tham!".
Tại Trung quả thật không tham, không tham tài, không tham vui, hệt như vì mộng trong lòng mà sống...
Chính là, về sau khi có cái tên mới, Tại Trung mới biết được giấc mộng này của mình thực xa xôi, xa đến ngay cả chính bản thân mình cũng phải cảm thán, như kẻ si tình nói chuyện viển vông.
Kẻ si tình mãi mãi chỉ nói chuyện viển vông!
o0o
Nơi nào có ánh sáng mặt trời cuối cùng sẽ luôn có một góc tối âm u!
"Thần long của ta, ngươi đã không nhớ đến lời nguyền của ta, ta sẽ khiến đứa con của ngươi lên trời không lối mà xuống đất không xong. Đây là báo ứng của ngươi đối với ta... Xoẹt!".
Hết thảy đều chìm vào mờ tối, ánh sáng mờ nhạt, chỉ có không gian tĩnh lặng cùng lời nguyền rủa dơ bẩn!
Cái gì là tình yêu?
Không biết.
Vì cái gì mà yêu?
Không biết.
Vì cái gì thương hắn?
Không rõ.
Cái gì đáng giá để ngươi yêu?
Tình yêu cho ngươi được cái gì?
Ngươi muốn tình yêu cho ngươi cái gì?
Không biết, không biết, không rõ, rất nhiều câu hỏi lại vẫn như cũ trả lời không được. Nếu có thể cho chính mình một đáp án chính xác, kia có lẽ đều không phải là yêu!
Yêu kia rốt cuộc là cái gì?
Ai cũng không biết, ai cũng không hiểu!
Lẳng lặng mà chờ đợi, lặng lẽ mà chờ đợi, không nghĩ muốn tranh đoạt tình yêu của y, không hy vọng xa vời trong lòng y một ngày nào đó sẽ có bóng dáng của mình, chỉ thầm nghĩ ở một góc nào đó nhìn y cười, nhìn y vui vẻ!
Thế nhưng tất cả đều thay đổi một cách khó kiểm soát, thay đổi tới mức vô lực phản kháng!
o0o
Mùa đông năm ấy, không có tiếng đàn của thiếu gia, bởi vì thiếu gia cùng nữ nhân nhà thượng thư đại nhân đi du ngoạn. Màn đêm yên tĩnh, trong viện vốn không nên có ai xuất hiện thì lại có bóng dáng một người đến đây!
"Điện hạ!". Tại Trung giật mình nhìn Duẫn Hạo say khướt, trên khuôn mặt tái nhợt lại nhiễm một tầng đỏ ửng.
"Cậu ấy đâu?". Ánh mắt bén nhọn, nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ là một mảnh xơ xác tiêu điều!
"Triệt Hy thiếu gia đi, đi...... bồi Hồng tiểu thư!". Xấu hổ vò vò lấy quần áo đơn giản.
"Ha ha... hắn đi bồi nữ nhân kia? Vậy ngươi bồi ta đi!". Không hề nói trước mà ôm lấy Tại Trung, điên cuồng mà tập kích lấy người hầu vô tội.
Theo bản năng muốn giãy dụa mà thân thể gầy yếu không có cơ hội phản kháng. Buông tha giãy dụa, suy sụp tùy ý để nam nhân trên người tùy tiện làm thứ hắn muốn.
"Ta yêu ngươi!"
Khi hắn kể ra tình yêu đối với mình, khi hắn ôn nhu hôn lên thân thể của mình, khi hắn gắt gao ôm lấy mình, ta có thể hay không hi vọng, rằng hắn yêu thương ta!
"Hy Triệt, ta sẽ không đem ngươi cho người khác! Ngươi là Lhần long của ta!"
Không, ta không có nghe thấy. Đúng vậy. Hắn yêu ta, hắn không có đem ta trở thành thế thân của thiếu gia. Không có. Người hắn ôm hiện tại chính là ta, không phải Hy Triệt thiếu gia. Giả vờ không nghe thấy gì cả. Phải, hắn không có nói qua câu đó! Lừa người dối mình nói với bản thân, nam nhân trên người này là yêu thương mình. Cho nên Tại Trung nở nụ cười, cười đến rực rỡ như thế, sáng lạn trong ánh lệ quang!
Có thấy hạnh phúc hay không?
Hạnh phúc!
Thế nhưng hạnh phúc lại tựa như giọt sương lúc tảng sáng, không thể mỗi ngày lúc nào cũng có thể nhìn thấy khi mặt trời lên.
o0o
Mặt trời hiện ra, chói mắt như thế, khiến người ta cảm thấy thống khổ!
"Bốp"
Đau đớn kịch liệt khiến Tại Trung từ trong mộng của chính mình tỉnh lại, thấy thiếu gia kinh ngạc, thấy điện hạ trợn mắt, còn thấy lão gia cùng hạ nhân miệt thị!
"Đây là tình yêu của ngài?". Khinh miệt nói, là thiếu gia cao cao tại thượng, đối với điện hạ cũng là như cũ cao cao tại thượng.
"Không, không phải như ngươi nghĩ đâu".
"Đúng vậy, không phải là như ta nghĩ, mà là như ta nhìn thấy!"
Thái tử chật vật, vô lực giải thích.
"Là hắn câu dẫn ta, là hắn, là hắn kéo ta đã say rượu lên giường!". Phẫn nộ muốn tìm lấy cái cớ, đem một Tại Trung vẫn chìm trong khiếp sợ như cũ kéo xuống giường. "Ai cho ngươi ngủ trên giường, tiện nhân dơ bẩn! Ta như thế nào có thể yêu một tiện nhân!".
Nhìn chiếc giường trên cao, nhìn mọi người trên cao, nhìn hết thảy cái gì cũng cao cao, mới biết thì ra chính mình ngay cả giường của chủ nhân cũng không thể chạm vào, mới biết thì ra mình ti tiện như thế. Trách không được mà bản thân phải cho mình một hư mộng đẹp, mộng rằng mình ti tiện lại có thể nằm trên giường của chủ nhân.
Tại Trung quần áo tả tơi lẳng lặng quỳ sấp xuống mặt đất lạnh lẽo. Lạnh? Không! Tâm không hề lạnh! Đau? Không! Tâm không hề đau!
Thản nhiên tiếp nhận an bài của chủ nhân, rồi lảo đảo rời đi, về phòng của chính mình. Có lẽ là thiếu gia nhân từ, không đem mình trục xuất ra khỏi cửa, chỉ để mình bế môn tự suy ngẫm lỗi của bản thân.
Phải chăng khi hạnh phúc mới biết thất vọng như thế nào?
Phải chăng khi hy vọng mới biết được thất vọng có bao nhiêu đáng sợ?
Phải chăng khi tới thiên đường mới biết được địa ngục sâu đến thế nào?
Phải chăng khi có tâm mới biết được tan nát cõi lòng thống khổ như thế nào?