Chương 17: Long Thương Truyện

Lá lìa cành là vì gió cuốn đi hay là cây không thể níu giữ lại?

Thế giới không có gió dị thường im lặng, âm thanh duy nhất có thể nghe thấy cũng đã cáo biệt viện tử nho nhỏ!

Ngày đó tất cả đều rõ ràng trước mắt, thái giám kích động, mọi thứ đều hỗn loạn nhưng ngươi vẫn thủy chung không xuất hiện. Phải chăng ngươi ngay cả nhìn ta cũng cảm thấy không cần thiết, đối với ta căm phẫn? Bởi vì ta thả Long thần của ngươi, giúp y thoát khỏi cái lồng của ngươi?

Tại Trung đã suy yếu đến cả xuống giường cũng không nổi, chỉ lẳng lặng dựa trên đó, vuốt ve đứa bé sắp được sinh ra, trong mắt là mọi thứ lạnh lùng khác thường.

Tất cả sẽ trở thành quá khứ, bất luận ta đã từng yêu ngươi sâu đậm thế nào, bất luận ngươi có chưa từng liếc mắt đến ta một cái ra sao!

Tí tách, tí tách...

Bên ngoài trời đổ mưa, quay đầu nhìn về phía cửa sổ chưa từng khép lại, ngoài đó là mầm mới của cây ngô đồng đang nhô lên, là mầm bé rất rất nhỏ nhưng đó là niềm hy vọng của cây. Mưa xuân rả rích, gió lạnh nhè nhẹ thổi vào căn phòng sơ sài không có một chút hơi ấm.

Từng là Long vương, thế nhưng lại chưa từng có được thứ quyền lợi tôn quý. Từng là Hoàng hậu của một nước, thế nhưng lại chưa từng được Hoàng thượng thương yêu. Phải chăng cuộc đời của ta thật sự thất bại hay, đến cuối cùng cái gì cũng đều không có, lại vẫn như cũ âm thầm chấp nhận?

Duẫn Hạo, ta đối với ngươi đã hết yêu, hết hận. Nếu còn có kiếp sau ta sẽ không yêu ngươi nữa, bởi vì tất cả yêu thương của ta đã muốn một kiếp này dùng hết rồi. Nếu có kiếp sau, ta sẽ hận ngươi!

o0o

Phía bắc mây tím quanh quẩn, từng trận tia sáng va chạm mặt đất. Từng đàn từng đàn muông thú đều nhanh chóng hướng đến gian tiểu viện phía bắc hoàng cung tụ tập.

"Bệ hạ... Bệ hạ... Đại thần quan cầu kiến!"

"Không gặp!"

"Không gặp thần cũng phải gặp!". Không chờ người kia cúi xuống bẩm báo với Hoàng đế bệ hạ xong, thần quan tuổi già đã rảo bước vào đại sảnh.

"Làm càn!", nổi cơn thịnh nộ vỗ bàn. Vì sao tất cả lại trở nên rối loạn như vậy?Đầu tiên là Hy Triệt trốn đi, sau đó là phụ hoàng rời đi, tếp đến là Tuyết Tinh Long vương không cáo mà biệt, cuối cùng là Tại Trung phản bội.

"Long tự sắp được sinh ra!"

"Cái gì?"

Hoảng hốt nhìn đại quan thần già nua trước mắt: "Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa?"

"Thần nói Long tự sắp được sinh ra! Bệ hạ, ngài đi ra xem!"

Theo hướng thần quan chỉ, phía bắc là một mảng nhốn nháo luẩn quẩn. Tất cả muông thú đều hướng nơi đó bay tới, ngay cả chim hoàng yến trong lồng cũng nôn nóng đâm vào thanh sắt chắc chắn, vọng tưởng có thể giống như những muông thú kia bay đi!

Tại Trung, là Tại Trung!

Trong đầu chỉ có ý nghĩ này, đó là lãnh cung của Tại Trung, Tại Trung ở nơi đó, là vì bản thân phát tiết cơn thịnh nộ của chính mình mà tước bỏ danh phận cậu đi rồi nhốt tại nơi đó!

Chạy như bay thật nhanh đến nơi đó. Từ khi nào hắn đã hoài thai? Tại Trung hiện tại thế nào rồi? Cái gì cũng rất mơ hồ, đột nhiên phát hiện thì ra bộ dáng của Tại Trung thế nào cũng đều rất mơ hồ, chỉ còn nhàn nhạt nhớ một tuấn mỹ thiếu niên luôn đuổi theo mình, nhớ đến thiếu niên khẽ mỉm cười đối với mình nói lời yêu thương!

Mưa phùn dần ngớt, thế nhưng mặt đất vẫn lầy lội, vẫn làm vị hoàng đế chật vật ướt đẫm!

Tại Trung bên người không có người chăm sóc cậu ấy sao?

Tại Trung hiện tại ra sao?

Thân thể Tại Trung thế nào?

Sốt ruột nghĩ ngợi, chạy vào lãnh cung đã chật kín người, lãnh cung thê lương giờ phút này dường như náo nhiệt khác thường.

Trên đầu là chim khổng tước bay xuống, trước cửa phần đông là cung nữ thái giám, còn có các phi tử sôi nổi bàn tán !

"Hoàng hậu thế nào rồi?". Thở hổn hển đẩy đám người ra, lo lắng hỏi.

"Nô tỳ không biết!". Tỳ nữ bị hoàng đế đột nhiên xuất hiện dọa đến giật nảy, quỳ trên mặt đất.

"Như thế nào lại không biết? Thái y đâu? Thái y ở đâu?". Nổi cơn thịnh nộ nhìn người hầu bên dưới đang phát run.

"Nô tỳ, nô tỳ không truyền thái y. Bệ hạ đã từng căn dặn qua, mặc kệ nương nương thế nào, cho dù chết rồi, cũng... cũng...". Thân thể càng lợi hại phát run!

Trước mắt chợt tối sầm, lại đột nhiên phát hiện, chuyện này tất cả đều là làm theo ý mình, bởi vì Tại Trung giúp Hy Triệt chạy trốn!

"Vậy mau truyền!"

"Vô dụng thôi!", thần quan tuổi đã cao vừa đuổi tới. "Hiện tại việc quan trọng nhất là tìm phụ thân của đứa bé sắp được sinh ra này. Long thần trong thời gian sinh con sẽ có màng bảo hộ, chỉ có người khiến ngài cảm thấy yên tâm mới có thể đi vào, thông thường luôn là phụ thân của đứa bé. Bệ hạ, Long thần sinh con là chuyện rất nguy hiểm! Huống hồ bình thường Long thần khi sinh đẻ sẽ ở Thôn thần thú, chứ không phải hoàng cung!".

Phụ thân của đứa bé?

Kinh ngạc nhìn thần quan, phụ thân của đứa bé chính là mình. Tại Trung sẽ không cùng bất cứ một kẻ nào khác quan hệ, bởi vì người cậu thủy chung yêu thương chỉ có mình mà thôi!

"Tại Trung, ta là Duẫn Hạo, để cho ta vào đi! Ta là phụ thân của nó a!". Đứng trước lớp che chắn trong suốt sắc vàng đó, hô lên thật to tên người bên trong. Ta là phụ thân của đứa bé, Tại Trung sẽ để ta vào, điểm này Duẫn Hạo không chút nghi ngờ!

Không có phản ứng, Duẫn Hạo trước đây chưa từng trải qua chuyện như vậy, dứt khoát hướng bức chắn đi vào.

"Binh..."

Ngay lập tức bị một ngoại lực thật mạnh hung hăng đánh văng ra ngoài. Mọi người giật mình nhìn Hoàng đế bệ hạ ngã trên mặt đất, ai cũng biết điều này đại biểu cho cái gì, đại biểu cho sự không tín nhiệm!

Tại Trung không tín nhiệm mình, sao lại có thể như vậy?

"Tại Trung, em có nghe thấy không, ta là Duẫn Hạo a, là Duẫn Hạo em yêu a!". Tại Trung nhất định là không nghe được rõ ràng, âm thanh lại càng lớn vang lên trong lãnh cung nho nhỏ!

"Binh..."

Vẫn như cũ bị ngăn cản ở bên ngoài. Kinh ngạc nhìn bức màn che chắn kia: "Vì sao không cho ta vào trong? Em không tin tưởng ta sao? Tại Trung! Em có biết hiện tại ta rất khó chịu không? Em có biết không?". Điên cuồng kêu gào, cảm giác suy sụp từng trận tràn ngập thân thể.

"Ngươi dựa vào cái gì mà muốn nó tin tưởng ngươi?". Thanh âm lạnh như băng xuyên qua đám người dần dần tiến đến.

Nhìn thấy Tuyết Tinh đã biến mất từ lâu, trên gương mặt mang dung nhan tuyệt thế kia là một tia trào phúng lạnh lẽo: "Ngươi đã cho nó được cái gì? Nếu không phải phản ứng lúc trước của cái thai, ngươi thậm chí sẽ không biết Tại Trung có con của ngươi. Ngươi nói nó phải tin tưởng ngươi thế nào đây?"

Lạnh lùng nhìn hoàng đế cao cao tại thượng đó: "Lúc nó giao ra Long ấn ngươi có nghĩ tới cảm thụ của nó không? Khi ngươi đập vỡ Long châu ngươi có lo lắng chút nào cho cảm giác của nó không? Khi ngươi ở trước mặt nó luôn miệng nói yêu thương người khác ngươi có lo lắng cho nó chút nào không? Lúc ngươi nói vĩnh viễn cũng sẽ không thương nó ngươi có liếc mắt nhìn qua nó lấy một chút hay không? Ngươi sao có tư cách chỉ trích nó đây? Ngươi có quyền cảm thấy khó chịu sao? Ngươi có chỗ nào xứng đáng để nó phải áy náy chứ?"

Hung hăng hỏi Duẫn Hạo đang không còn biết nói cái gì. "Hừ, ngươi chỉ khi cần đến nó mới lôi cái thân phận người yêu ra, ngươi dựa vào cái gì để nó tin tưởng ngươi? Ngươi dựa vào cái gì để nó phải cho ngươi vào gặp nó? Ngươi dựa vào cái gì mà có được tình yêu của nó? Ngươi dựa vào cái gì!". Tức giận nhìn Hoàng đế bệ hạ trên mặt đất, không quan tâm đến mọi người đều đang giật mình, không hề liếc mắt đến Duẫn Hạo một cái.

"Quận Huy, ta là phụ thân, để ta đi vào!". Trong giọng nói lạnh lùng là một chút dịu dàng khác thường.

Bức chắn mở ra, Tuyết Tinh rõ ràng bước xuyên qua, đem mọi người ngăn ở bên ngoài tấm chắn, lặng yên bước vào nhà!

Duẫn Hạo ở bên ngoài im lặng nhìn Tuết Tinh tiến vào trong, đột nhiên phát hiện bản thân căn bản không có tư cách bước vào gian phòng kia, thậm chí còn không có tư cách gặp lại Tại Trung!

Trong phòng mờ tối, mùi phát mốc từng trận tràn ngập trong không khí, mơ hồ có thể thấy con của mình trong góc giường kia.

"Con thấy thế nào rồi?. Bước thật nhanh đến gần, đau lòng nhìn Tại Trung suy yếu, thế nhưng mơ hồ nhìn thấy miệng hắn mỉm cười.

Khuôn mặt tiều tụy, thân thể gầy yếu, bụng dưới cao cao gồ lên, thân thể run rẩy kịch liệt. Năng lượng không đủ, đứa nhỏ căn bản không có khả năng được sinh ra, huống chi là sinh đẻ bằng bào thai!

"Giết... giết.. con đi!". Gắt gao nắm chặt tay phụ thân, đau đớn trong bụng giày vò tra tấn Tại Trung, cảm thấy phụ thân khẽ run.

"Vì cái gì lại phải như vậy, vì cái gì?". Nước mắt lăn xuống, nước mắt cách biệt mười mấy năm rơi xuống. Từng nói rằng bản thân sẽ không khóc, thế nhưng nước mắt lại rơi xuống khi nhìn thấy con trai của mình giãy dụa thống khổ. Ông trời, ta hận ngươi!

"Con... con... con muốn nó sống!". Run rẩy vuốt ve khuôn bụng di động kịch liệt, đứa nhỏ bên trong đang mãnh liệt giãy dụa. Đúng vậy, long tộc là chủng tộc ích kỷ, khi năng lượng không đủ, thân thể theo bản năng sẽ đem năng lượng truyền cho cơ thể mẹ, mà hài tử sẽ chết trong cơ thể mẹ. Chỉ có khi cơ thể mẹ tiếp cận tử vong, bản năng sẽ cho rằng cơ thể mẹ khi đó đã không thể cứu được nữa, sẽ đem năng lượng nguyên bản duy trì cơ thể mẹ mà cấp cho hài tử trong bụng, để nó có thể thuận lợi được sinh ra!

"Con có thể làm được mà, con của ta, đừng như vậy được không?". Cầu xin trời xanh có thể cho con của mình một con đường sống.

"Con... con vĩnh viễn là... là... là một con rồng không thể bay lên bầu trời kia a, phụ thân, con.. a...". Thống khổ hét lên, nước mắt lăn xuống hai má, thấm vào từng sợi tóc màu bạc. Con vĩnh viễn không thể nào bay lên trời xanh, vĩnh viễn với không tới tầng tầng mây trắng kia, vĩnh viễn không thể!

"Giết con đi! Cầu xin người! Con muốn nó sống!". Dùng hết tất cả khí lực, tuyệt vọng bắt lấy phụ thân của mình, chỉ có người mới có thể giúp đứa nhỏ được sinh ra!

Không khí thoáng chốc biến lạnh, hết thảy đều đau thấu tâm can!

Bên ngoài mọi người đều lo lắng chờ đợi, tựa hồ Long Triều hết thảy đều im lặng cùng đợi Long tự được sinh ra. Ai cũng không dám phát ra âm thanh, ai cũng không dám phá vỡ sự yên lặng bên trong đó.

Duẫn Hạo nôn nóng ở trước bức chắn chờ đợi, không ngừng đi qua đi lại, chốc chốc nhìn về phía căn phòng u ám kia, miệng lẩm nhẩm tự nói: "Tại Trung, em nhất định phải bình an. Sau này, ngươi chính là hoàng hậu của ta, ta bảo đảm, ta bảo đảm!".