Chương 12: Long Thương Truyện

"Ngươi yêu ta không?"

"..."

"Làm hoàng hậu của ta đi".

Từ bầu trời cao rơi xuống đất cần bao lâu? Ai cũng không biết nhưng chỉ một câu nói của Duẫn Hạo đã khiến mọi nghi vấn đều vạch trần rồi.

"Để Hy Triệt làm Long vương đi".

Bên tai là lí do ngươi nói ra, không muốn để ta chịu vất vả nữa. Ta có được thân phận cao quý chỉ là không làm Long vương mà là làm thê tử của ngươi.

Nhìn người luôn miệng nói muốn mình là hoàng hậu của hắn, thì ra ngươi biết ta yêu ngươi, yêu đến cái gì cũng không cần nữa, yêu đến cái gì cũng có thể từ bỏ. Từ bỏ tôn nghiêm, từ bỏ nguyện vọng, một nguyện vọng xa vời trong lòng ngươi chỉ có mình ta. Thì ra, mọi thứ này ta cho còn không đủ, cái ngươi muốn nhất là cái này.

"Được". Ta cho ngươi, ta cho ngươi cái ngươi muốn, cho dù sinh mệnh của ta thì ta cũng không chút do dự nào mà cho ngươi.

Sảng khoái mà đáp ứng, nhìn phụ vương cao cao tại thượng ẩn ẩn u buồn; nhìn hoàng đế bệ hạ ở bên cạnh cũng kinh ngạc; nhìn Hy Triệt cách không xa không có chút phản ứng nào...

Tầm mắt vẫn như cũ, dừng lại trên mặt ngươi. Ngươi cũng kinh ngạc sao? Kinh ngạc ta sẽ đáp ứng nhanh như vậy. Kinh ngạc ta sẽ không tham lam, quyến luyến sự tôn quý của Long vương. Kinh ngạc ta không có phản ứng gì.

Lẳng lặng đem tay đặt lên người Hy Triệt, tận lực đem Long ấn trên người chuyển lên người y, cảm thấy nhiệt lượng của bản thân từ từ biến mất. Long ấn trên người từ từ nhạt đi. Hy Triệt, ngươi cuối cùng cũng trở thành Long vương chân chính của Duẫn hạo rồi. Còn ta là người vốn không nên được gọi là Long vương, mọi thứ cứ như là nhầm lẫn, hiện tại đúng rồi.

Nhìn Long ấn trên người Hy Triệt, thì ra Long ấn ở trên ngực ngươi lại đẹp đến như vậy. Ngươi trốn không khỏi rồi, trốn không khỏi bên cạnh Duẫn Hạo. Không rời xa hắn, ngươi là Long vương chân chính của hắn rồi.

"Nếu không có chuyện gì nữa, ta cáo lui trước". Hơi khom người rời đi, đây có lẽ là lần cuối cùng ta không cần hành lễ quỳ bái xuất hiện trước mắt các người rồi chứ.

Vẫn mỉm cười rời đi, không có gì không nỡ, không có gì lưu luyến... Con của ta, phụ thân của con không còn là Long vương cao quý nữa rồi, vuốt ve bụng mình. Từ lúc về đến cung thì cảm giác thấy bất an, thì ra bất an chính là thế này.

Chầm chậm hướng tiểu viện của mình đi đến, cảnh cũ từng màn xuất hiện, chỉ là mọi hồi ức đều như nhau. Các ngươi vĩnh viễn là người cao quý xa vời mà ta vĩnh viễn không ngừng theo đuổi bước chân của các ngươi. Muốn được thông minh như Hy Triệt, muốn có thể đứng bên cạnh Duẫn Hạo, muốn các ngươi thừa nhận sự tồn tại của ta.

Không chạy nữa rồi vì vĩnh viễn không còn sức để chạy!

Không đuổi theo nữa rồi vì vĩnh viễn đuổi không kịp!

Không hy vọng rồi vì vĩnh viễn không thể nào thực hiện!

Lấy đi, Duẫn Hạo. Ngươi còn muốn cái gì trên người ta thì cứ lấy đi, lấy đi rồi đừng cảm thấy áy náy vì đó là ta khờ, ta ngốc, ta vô tri!

Vuốt ve sinh mệnh trong bụng, cái gì cũng không cần nữa rồi, ta vẫn yêu con. Con của ta, ta sẽ mang con đến nhân gian, đây là điều duy nhất ta có thể làm.

"Vì sao phải đáp ứng chuyện vô tình như vậy?". Sự tức giận lạnh lùng.

Có lẽ mọi người đều có thể ngầm thừa nhận, chỉ có phụ thân của mình sẽ đau lòng con của mình.

Không biết vì sao Văn Hách đột nhiên lại tuyên bố sẽ thoái vị, càng không biết vì sao con mình lại từ bỏ thân phận của mình. Thật sự đáng sao?

"Không đáp ứng lại, có thể thế nào?". Không muốn đối mặt nhất chính là phụ thân của mình, một nam nhân có cùng nỗi đau giống mình.

"Con yêu hắn?". Bắt lấy tay của con mình, cảm giác thấy sự lạnh lẽo của nó.

"Yêu! Yêu đến cái gì cũng không còn nữa rồi". Dựa người vào phụ thân ngay sau lưng, cảm giác nam nhân này thuộc về mình, một nam nhân duy nhất trên thế giới này toàn tâm toàn ý vì mình.

Lặng lẽ ôm lấy Tại Trung, cái gì cũng không còn rồi sao? Trời xanh, tại sao phụ tử chúng ta lại giống nhau như vậy? Vì sao yêu đến cuối cùng đều sẽ không còn gì?

"Vì sao không từ bỏ?"

"Người từng từ bỏ người ấy chưa?

Không có, thì ra mình cũng chưa từng từ bỏ. Vậy có lí do gì để con của mình từ bỏ người nó yêu chứ.

Vuốt ve ánh mắt xinh đẹp, như cũ nhẹ nhàng hôn trán cậu: "Con vĩnh viễn là con của ta. Ta mãi mãi ủng hộ quyết định của con. Mệt rồi còn có ta, phụ thân của con". Không còn là phụ vương, còn lại chỉ là một phụ thân bảo vệ con mình.

Xoay người rời đi, không có lời dư thừa nào nhưng mà có thể nhìn thấy sự run rẩy của Long vương khi bước vào tuổi trung niên, không nỡ.

Phụ vương, phải chăng sự lạnh nhạt, hờ hững của người là vì tình yêu đã bị tổn thương rồi, tình yêuđã chết rồi? Phải chăng người từng hy vọng một nam nhân không yêu mình sẽ cho người tất cả tình yêu? Phải chăng người bị tổn thương quá nhiều rồi mới không dám ở trước mặt người khác biểu hiện sự dịu dàng của người, nhiệt tình của người, nhân từ của người?