Cái gì cũng không thay đổi, ta vẫn như cũ yêu Duẫn Hạo, và Duẫn Hạo vẫn sẽ như cũ yêu Hy Triệt.
Vậy còn Hy Triệt?
Y yêu ai?
Khi nhìn thấy y vì Ngụy hoàng mà Duẫn Hạo đã mất 9 tháng mới bắt giữ được quỳ gối cầu xin, Tại Trung ở một bên lẳng lặng nở nụ cười. Hóa ra y cũng yêu một người không nên yêu, hóa ra thời gian ngươi bị bắt đi, người ngươi lưu luyến chính là nam nhân này.
Lẳng lặng nhìn Duẫn Hạo tức giận, nhìn Duẫn Hạo nổi trận lôi đình, nhìn Hy Triệt vì nam nhân y yêu thương quỳ trước mặt Duẫn Hạo, ta chính là nên cười nhạo ý trời trêu người, người ngươi yêu không yêu ngươi mà người ngươi không yêu lại cố tình yêu ngươi.
Yên lặng rời đi, cảm giác đau quặn nơi dạ dày lại càng ngày càng rõ ràng, thật khó chịu!
Rời xa khỏi đài chém đầu huyên náo, Hàn Canh kia đối với sự sống chết của mình đã không còn quan tâm. Trước kia ta đã từng hy vọng rằng khi Hy Triệt rời đi ngươi có thể hay không sẽ yêu ta?
Chậm rãi bước đi, nhìn xuống đất dưới chân, gió thổi lâu cũng sẽ khiến đá mòn đi, theo đuổi bao năm rồi cũng sẽ khiến ta mệt mỏi. Mà hiện tại ta đã rất mệt mỏi rồi!
Có lẽ ở sâu trong lòng, ta vẫn kỳ vọng, chính là cứ mãi ngây ngốc theo đuổi như vậy vẫn không thể nắm được thứ mình muốn.
o0o
Bụi vàng cuồn cuộn, chiến tranh ầm ĩ cuối cùng đã kết thúc, thời gian 1 năm lại như xa cách một đời. Ngoảnh đầu lại, xe ngựa giữa trời xanh đang lắc lắc lư lư tiến về phía trước, bên trong là ai?
Trên khuôn mặt trắng bệch là nụ cười hờ hững của điện hạ, ngươi dùng xe ngựa, dây thừng, trói tình yêu của ngươi lại. Có chăng sẽ cảm thấy được ở bên cạnh có ta?
Duẫn Hạo, Hy Triệt sẽ không rời khỏi ngươi. Y sẽ không trốn vì ngươi đã giết y rồi. Tự tay đem sinh mệnh của y bóp chết. Hàn Canh chết rồi, là Duẫn Hạo tự tay giết chết.
Nhìn đầu người lăn lông lốc, nhìn khuôn mặt vẫn hàm chứa nụ cười đó, nhìn đôi mắt cho dù chết cũng không chịu nhắm lại, ta nhìn thấy Hy Triệt lần đầu tiên khóc. Hai hàng nước mắt trong suốt, ánh mắt thẳng tắp, bốn mắt nhìn nhau, chỉ là không có cảm giác đối diện. Cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, chỉ là lẳng lặng nhìn đầu người trên mặt đất. Lặng lẽ đem nó nhặt lên, nhẹ nhàng ôm vào lòng, vuốt ve như với đứa trẻ, băng qua đám người, sát vai Duẫn Hạo mà đi qua.
Mọi thứ dường như bất động, không có tiếng đau khổ cầu xin của Hy Triệt, không có tiếng rít gào của Duẫn Hạo, không có sự tức giận của binh sĩ, thậm chí cả cuồng phong cũng không kêu gào nữa.
Ai Cũng choáng váng, lúc đao đó chém xuống, lúc dòng máu tươi đó bắn tung tóe lên người Hy Triệt, mọi thứ đều hết rồi. Hy Triệt giống như tượng gỗ không cười nữa, không nói nữa, thậm chí không quan tâm mọi thứ xung quanh nữa.
Duẫn Hạo sợ rồi, sợ Hy Triệt sẽ lựa chọn tự sát, sẽ lựa chọn rời xa mình, cho nên đem y trói lại, nhốt vào trong xe ngựa.
Lộ trình vẫn xốc nảy như cũ, khó chịu trên người đã đến cực hạn rồi. Chỉ là chịu đựng không xuất hiện trước mắt Duẫn Hạo, không nói với hắn ta cũng muốn ngồi xe ngựa, nói với hắn ta bị thương rồi. Mỉm cười nhẹ, không phải không muốn nói, chỉ là có ai sẽ nghe chứ.
Vết thương trên vai không biết vì sao chậm chạp không khép miệng. Thời gian một tháng, vết thương tuy không nổi mủ nhiễm trùng nhưng vẫn chảy máu như cũ. Vỗ đỏ hai má, có thể khiến bản thân trông đỡ tiều tụy hơn một chút.
Cát vàng cuồn cuộn, phong trần vẫn mệt mỏi như cũ, Duẫn Hạo ở trên ngựa vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh yên lặng nhìn chăm chăm vào xe ngựa. Có lúc sẽ nhẹ giọng hỏi thăm, chỉ là người bên trong trước nay chưa bao giờ trả lời.
Mồ hôi quét qua gò má. Mặn. Điện hạ, ngươi đau khổ không? Ngươi bi thương không? Ngươi vui vẻ không?
Hy Triệt sẽ không bỏ đi vì y đã không còn chỗ nào để đi rồi. Còn Tại Trung của ngươi, cũng sẽ không rời đi vì cho dù đời này ngươi không yêu, kẻ si tình vĩnh viễn không từ bỏ cơ hội được ở bên cạnh ngươi.
Tiếng gió nhỏ rồi, mọi thứ đều lắc lư, mặt đất lắc lư, quân lính lắc lư... Mệt mỏi quá, mệt mỏi giống như muốn nhắm mắt lại vĩnh viễn không mở ra nữa. Mệt đến muốn ngủ thật ngon, mệt đến không muốn chờ đợi tình yêu ngươi ban cho nữa...
"Các hạ...", giọng chói tai phá tan sự yên tĩnh. Có thể nghe thấy giọng lo lắng của bọn họ, có thể nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt của bọn họ.
"Máu! Ngài chảy máu rồi!"
Cái nhìn thấy cuối cùng là bầu trời xanh lam. Nó rất đẹp, đẹp tới mức khiến người ta muốn chạm đến đám mây trôi bềnh bồng đó. Chỉ là còn chưa học được phép thuật biến hóa, chưa học được cách bay lên trời xanh, chưa học được cách tiếp cận nó.
Một lần nữa mở mắt, vẫn là đỉnh trướng cao cao, cái gì cũng không có chỉ có vai và bụng vẫn ẩn ẩn đau.
"Tại sao không nói cho ta biết ngươi bị thương rồi?"
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vẫn như cũ, không biết nên vui mừng vì ngươi cuối cùng cũng nhìn thấy sự tồn tại của ta hay là nên buồn đây.
"Điện hạ, ta sẽ không chết đâu". Chậm rãi ngồi dậy, không cần ai dìu đỡ.
"Ta không sao, nghỉ ngơi một chút thì được rồi".
Im lặng, không ai biết nói gì cũng không biết nói như thế nào.
"Vậy... vậy ta đi xem Hy Triệt".
Đi đi, đi đi. Vết thương của ta không sao. Long vương của ngươi sẽ không chết được đâu. Muốn cười, muốn cười điên dại. Cười bản thân vẫn luôn chờ đợi, vẫn ngu xuẩn muốn ngươi thương tiếc ta cho dù là một chút ít thôi.
"Ngươi đi cẩn thận!".