Chương 2: Dưới Ánh Trăng

“Ủa, vậy ngoài cái vị Diệm Vô Ly ra không ai làm sư phụ khắc cốt ghi tâm sao?

Vân Phong ngồi bó chân chăm chú nghe Tần lão kể chuyện, lão cười hà hà lắc đầu, tay vuốt chòm râu trắng dài đôi mắt nhìn vào đống lửa thổi bập bùng, nói tiếp.

“Tiểu tử, ngươi nên nhớ, trong giang hồ võ lâm ngoại trừ những môn phái đã được biết đến thì còn có những nhân vật những bang phái nằm ngoài tưởng tượng của chúng ta, những kẻ đó nhiều vô kể. Trước khi ta hành tẩu giang hồ, cách khá xa Trung Nguyên có một nơi gọi là "Thần Địa" đã từng khiến võ lâm lay chuyển.

“Cũng có nhiều cao thủ từng đối đầu với chúng, mà ngoài ra thì nhiều kẻ có thú vui khác mà quy ẩn giang hồ không màng đến chuyện thiên hạ. Ta cũng từng cố gắng tìm cách để gặp những người ấy nhưng không có cơ hội. Có người thậm chí ta còn không biết có tồn tại hay không, một số khác thì nghe đã từ bỏ trần thế. Nhưng chỉ duy nhất Diệm Vô Ly là ta từng gặp, dù tiếc là khi đó ta chưa trưởng thành để lĩnh hội”

“Nói chung là còn nhiều cao thủ khác ta muốn tìm kiếm, có người muốn gặp lại mà không thể gặp, lại có người tự xưng danh nhưng không có tài cán”

“Người vẫn còn muốn gặp ai?”

“Muốn gặp thì nhiều lắm, có nói cũng không hết”

Vân Phong cầm xiên cá lật qua lật lại rồi nói.

“Sư phụ này! Bên ngoài Thạch Long Cốc có thật là đẹp không?”

“Đẹp, đương nhiên là đẹp rồi” Tần lão trong mắt tràn ngập một sắc thái rực rỡ, phảng phất như đang hồi tưởng lại một quá khứ huy hoàng.

“Vậy còn mỹ nữ thì sao?” Nói đến vấn đề này Vân Phong hai mắt sáng lên nhìn Tần lão.

Tần lão nhìn môn đệ nói về mỹ nữ có hình dạng như thế, thật sự không giống một đứa trẻ mười tuổi. Bất quá cũng nên có cái hưởng thụ, con người có cái để truy cầu.

“Giang hồ mỹ nữ rất nhiều, trong đó đẹp nhất chính là môn đồ Phiếu Miểu Phong và môn đồ Tam Thiên Thánh Chân Các” Tần lão gia nói, trong mắt thần sắc có vẻ ca ngợi.

“Quào, vậy là đẹp như Quách di chứ? Đúng không sư phụ?”

“Đồ ngốc, Phiếu Miểu Phong và Tam Thiên Thánh Chân Các sao có thể so sánh với Quách gia nhị thiếu phu nhân được, thứ nhan sắc phàm tục sao có thể so sánh”

“Nhưng ở trong con mắt con thì Quách di tựa như tiên nữ vậy, xinh đẹp vô cùng”

“Ta nhổ vào, mỹ nhân trong giang hồ có hơn ngàn mỹ nhân đẹp hơn, thế mà ngươi lại dám so sánh” Tần lão gia trong lúc này quả thật là tức giận.

"Giang hồ thật có nhiều mỹ nữ như vậy?" Vân Phong hai mắt lộ ra thần sắc sung mãn.

“Chỉ có là giang hồ đệ nhất, mới có thể sở hữu nhiều mỹ nhân”

“Vậy con muốn ra ngoài giang hồ muốn thành đệ nhất thiên hạ” Vân Phong vỗ tay hét lớn đầy hùng hổ.

“Vậy thì chăm chỉ luyện công, chỉ có mạnh thì mới có thể có mỹ nữ và đừng quên rằng chỉ cần bắt lấy phương tâm nữ nhân lúc đó các nàng sống chết đều muốn bên ngươi, ngươi muốn làm gì các nàng không một giây từ chối”

“Con đã hiểu”

“Chỉ là…”

Tần lão ngập ngừng nhìn Vân Phong rồi nói.

“Với tính cách của ngươi ta e ngươi sẽ tuyên chiến cả giang hồ mất”

Vân Phong gặm con cá vừa nhai vừa vỗ ngực tự hào.

“Sao phải lo khi con đã là giang hồ đệ nhất”

“Mẹ kiếp tiểu tử nhà ngươi, chưa bước chân ra khỏi đây mà đã kiêu ngạo coi chừng cái mạng của ngươi.”

Tạm biệt Tần lão, Vân Phong trở về đến nhà trọ, hắn đi qua phòng của cặp vợ chồng Dương Thuận và Liễu Ý, trong phòng không ngừng truyền ra những tiếng rên rỉ cùng tiếng cơ thể chạm vào nhau. Vân Phong biết rằng đôi phu phụ này đang không ngừng điên loan đảo phưởng chìm nổi giữa biển mê. Hắn trong lòng cảm thấy một trận phiền phức tay vỗ vào bức tường, cất giọng nói.

“Ồn quá, nhỏ tiếng cho người ta đi ngủ cái”

Dương Thuận đang hành sự nghe thấy vậy liền nói lớn.

“Xú tiểu tử, ngươi không phải đến chỗ Tần lão gia uống rượu sao? Trở về sớm làm gì? Ta với

thê tử ta hành sự liên quan đếch gì đến ngươi”

“Con bà nó chứ, làm thì nhỏ cái coi. Hai người quấy nhiễu nghiêm trọng cuộc sống sinh hoạt bình thường của ta, đặc biệt vào những thời gian nghỉ ngơi”

Liễu Ý dưới từng cú thúc của phu quân, thần tình điên đảo, giọng nói hổn hển đầy gợi dục.

“Tiểu Vân, phiền đệ ra ngoài một lát, ta với phu quân sắp xong rồi”

“Cái gì mà sắp xong, ta phải cày đến sáng”

Nói xong, Dương Thuận tốc độ phía dưới càng lúc càng nhanh làm Liễu Ý rên càng lúc càng to.

“Á đù, đêm khuya canh ba, kêu ta đi đâu ngắm cảnh đây? Hai người nếu không phải một giờ nửa tiếng nữa, thì cũng đến hai thời thần mới xong, thật là không để cho ai sống mà”

“Mặc kệ tiểu tử đó, tập trung chuyên môn nào. Ta phải cày ra thằng cu”

Vợ chồng Dương Thuận – Liễu Ý mặc kệ Vân Phong chú tâm vào cuộc cách mạng tạo người.

Dương Thuận một tay ôm thê tử lên giường, lại tiếp tục bắt đầu cuộc chiến tình yêu, nhất thời tiếng pháo ầm ầm, tiếng oanh da diết….

Vân Phong vò đầu rồi đi khỏi nhà đang đầy tiếng dâm dục. Có thể đêm này hắn phải ngủ ở ngoài. Hắn đi vào trong rừng trèo lên cây cao, bất chợt hắn nghe thấy tiếng của Long Ngạo và tiếng của nữ nhân.

Long Ngạo là thiếu chủ bang Thiết Cương Quyền có chút danh tiếng trong võ lâm, cha của Long Ngạo là Long Tuyền, kết hôn với năm người phụ nữ, sinh một nữ một nam, trước Long Ngạo chính là tỷ tỷ của hắn Long Thiên Kim. Trong năm người vợ của Long Tuyền, có cân lượng nhất chính là đệ nhị lão bà Quách Á Duyên. Vì chiều ý vợ mình muốn ở đây để phụng dưỡng cha mẹ nên Long Tuyền đồng ý cho nàng ở lại Tân Miên Thôn, Vân Phong biết cái tên tiểu tử Long Ngạo này có tư tưởng xấu với chính mẹ kế của mình.

Và hình ảnh khiến hắn sôi máu chính là không ngờ đang chuẩn bị cưỡi lên người Quách Á Duyên.

Quách Á Duyên xinh đẹp đang hô hoán, trong đêm thâu yên tĩnh tiếng la thật sự rõ ràng.

- Không được, Tiểu Ngạo, ngươi mau thả ta ra!

- Nhị nương, ta đã thích ngươi từ lâu lắm rồi, tới hôm nay rốt cuộc đã được như ý nguyện, ngươi đã rời xa khỏi cha của ta.

Long Ngạo vô sỉ nói.

Trên đó nền đất Long Ngạo đã cởi trần đang nhắm tới Quách Á Duyên tuyệt mĩ thi hành những hành vi cầm thú.

Long Ngạo nhìn qua khoảng 17 18 tuổi, thân thể mập mạp, dạng người không nhỏ, đang ép tới làm cho Quách Á Duyên không thể động đậy gì được.

(Main sẽ cứu hay nhìn Quách Á Duyên bị hiếp dâm đây? Mời đợi chương sau sẽ rõ)