Thanh Long quan, trên tháp chỉ huy, Long Phá Thiên ngồi vị trí chủ tọa, phía dưới tất cả các đại tướng giỏi nhất bao gồm Thẩm Thiên, bốn người Tôn Minh, còn có Tiêu Nghĩa, Bạch Vũ và cả Tần Phong người đã mở của thành cho Hắc Phong Kỵ binh, hóa ra y chính là người của Thẩm Thiên việc mở cửa thành chỉ là một mà kịch trước đó, đến Long Phá Thiên cũng không ngờ. Tần Phong là một dũng tướng trẻ tuổi mới chỉ hai mươi tuổi, là một trong những viên tướng trẻ tuổi nhất lịch sử của Phong Thần Quốc, hơn nữa Tần gia cũng là một đại gia tộc cha Tần Phong là Tần Bạch hiện đang là Binh Bộ Thượng Thư quyền thế rất lớn.
Nhìn tám người ngồi trước mặt Long Phá Thiên cũng hít một hơi khí lạnh, với đội hình như vậy dù có tấn công bất kỳ quốc gia nào cũng sẽ thành công.
“Các vị, nước nhà đang lâm nguy Long Phá Thiên này tuy đã giết Triệu Phi cùng với đó là giải tán hoàng thất, nhưng ta lớn lên ở Phong Thần Quốc cũng đã kinh qua hàng trăm trận chiến, nay mong các vị có thể đồng tâm hiệp lực giữ yên bờ cõi!”
“Mạt Tướng nguyện dốc sức vì quốc gia! Xin Nguyên Soái ban lệnh!”
Tám người đồng loạt đứng dậy chắp tay, Long Phá Thiên vẫn được gọi là Nguyên Soái điều này chứng tỏ y đã từ chối lời đề nghị lên ngôi Hoàng Đế của Cao Linh. Việc Long Phá Thiên đem quân tấn công Hoàng Cung giết vua khiến cả nước kinh động nhưng lại không làm mất lòng dân bởi vì Hắc Phong Kỵ Binh đã được thần thánh hóa trong lòng mỗi người dân, thứ hai nữa vì để xây dựng Bạch Y Quân Triệu Phi đã bắt dân chúng nộp tô thuế rất nặng khiến dân chúng lầm than. Sau khi tiêu diệt Triệu Phi thì Long Phá Thiên lại miễn thuế mười năm sau đó tha cho những thứ thuế bị thiếu nên dân chúng lại càng một lòng hướng về vị Nguyên Soái này!
“Cấp báo! Hoang Man Thần Tộc xuất binh năm mươi vạn đã tiến gần đến Phong Lan thảo nguyên!”
Một tiểu binh từ bên ngoài chạy vào, khiến những người ngồi trong đều khẽ biến sắc. Man Hoang Thần Tộc vốn không để ý đến thế cục, nay lại tham gia vào cuộc chiến này, thật sự khiến người ta đau đầu!
“Hừ! Lũ man di đó lại dám xuất hiện ở đại lục? Bao năm qua để chúng phát triể ở phía bắc là sai lầm! Còn gì nữa mau báo lên!”
Long Phá Thiên nét mặt ngưng trọng, đưa tay chỉ về phía tiểu binh.
“Quân hợp tung hiện tại tổng cộng có bốn trăm vạn, do năm tướng thống lĩnh là Tử Anh, Ngân Phi, Nam Cung Thiết, Đồng Trung và Mã Phàm của Hoang Man Thần Tộc, chúng chia làm năm mũi tiến công! Tử Anh và Mã Phàm mỗi người năm mươi vạn quân chủ định tấn công hai sườn của Thanh Long Quan, những kẻ khác thì tập trung tấn công chính diện!”
Long Phá Thiên phất tay cho tiểu binh lui ra, sau đó bước nhanh ra tường thành, chư tướng cũng đứng dậy theo sau, phóng tầm mắt về phía trước là thảo nguyên Phong Lan xanh mướt nhưng hiện nay đã chi chít những lều trại và người ngựa, quân Hợp Tung đang chuẩn bị cho một trận đánh lớn vào ngày mai.
“Thám mã báo về kẻ đang hiến kế sách bên Hợp Tung quân là Hồ Thế!”
Long Phá Thiên khẽ nhếch mép, còn các tướng như có sấm nổ bên tai, có ai mà chưa từng nghe đến Hồ Thế? Nhưng trước đây hắn chưa từng đứng về phía Phong Thần Quốc vì một lần đắc tội Triệu Phi nên suýt nữa đã bị giết chết từ đó hắn rất hận, chỉ cần có điều gì bất lợi cho Phong Thần Quốc thì hắn đều sẽ làm.
“Nguyên Soái quân ta hiện tại chỉ dựa vào binh lực trung ương, còn quân địa phương và biên ải thì đều nhận lệnh trú đóng tại chỗ đợi lệnh, mạt tướng nghĩ chúng ta nên nhân cơ hội giặc vừa tới xuất binh đánh úp!”
Người vừa lên tiếng là Tiêu Nghĩa, lúc trước đang đi tuần tra biên ải thì y bị quân của Nam Cung Thiết đánh úp tổn thất nặng nề, nếu không phải dựa vào một thân bản lãnh thì cũng đã chết nơi sa trường, do đó y rất muốn đánh bại kẻ địch.
“Tiêu tướng quân đừng vội, chúng ta quân ít, nên cần thiết phải dựa vào Thanh Long quan mới có thể thắng được nếu bây giờ đánh trực diện thì khác gì nạp mạng!”
Bạch Vũ lạnh đạm lên tiếng, vỗ vỗ vào vài Tiêu Nghĩa vài cái, Long Phá Thiên hơi có chút mỉm cười.
“Tiêu Nghĩa, Bạch Vũ nghe lệnh!”
Long Phá Thiên trầm giọng, nét mặt nghiêm nghị.
“Có mạt tướng!”
“Hai người chỉ huy hai mươi vạn quân, đối địch với Mã Pham bên cánh phải, nên nhớ Man quân dũng mãnh thiện chiến, không được lấy cứng đối cứng, phải dựa vào núi rừng hiểm trở tiêu hao sinh lực của chúng!”
“Rõ!”
“Thẩm Thiên nghe lệnh!”
“Có mạt tướng!”
“Lệnh ngươi thống lĩnh hai mươi vạn quân ngăn chặn Tử Anh bên cánh trái, tên này có giác quan nhạy bén, kế sách mưu mô, hết sức cẩn thận!”
“Rõ!”
Ba người không dám chậm trễ lập tức dẫn quân rời đi, chuẩn bị nghênh địch.
“Hắc Phong Thống Lĩnh nghe lệnh!”
“Có Thuộc Hạ!”
Bốn người Tôn Minh trả lời mạnh mẽ, chắp tay về phía Long Phá Thiên.
“Các người sẽ ở trên tường thành cùng ta chỉ huy sáu mươi vạn đại quân liều chết giữ thành, người có thể chết nhưng thành không được mất!”
“Tuân Lệnh!”
Bốn người cũng rời đi ngay, chỉ còn lại có Tần Phong.
“Tần Phong!”
“Có mạt tướng!”
“Ta nghe Thẩm Thiên nói tướng quân rất có tài trong việc sử dụng kỵ binh?”
“Mạt tướng thực không dám nhận!”
Tần Phong cung kính trả lời, thái độ giống như đã coi Long Phá Thiên như thần tượng trong lòng mình vậy.
“Không cần khiêm tốn, ta chỉ trọng dụng kẻ có thực tài, nếu tướng quân không có tài thì đã không được đứng ở đây!”
“Tạ Nguyên Soái tin tưởng!”