Chương 8: Đánh rắn phải đánh vào bảy tấc

Chương 8: Đánh rắn phải đánh vào bảy tấc

Ông lão gầy gò kia chính là Từ đại phu trong thôn.

"Hu hu... Mẹ ơi... Ca ca chảy rất nhiều màu, ca ca có thể chết hay không?" Nhạc Nhạc bổ nhào vào lòng Lạc Tiểu Băng, khóc đến thương tâm.

"Có đại phu ở đây, ca ca sẽ không sao cả." Lạc Tiểu Băng dịu dàng an ủi, sau đó nhìn thoáng qua Lý quả phụ, hỏi Nhạc Nhạc, "Nhạc Nhạc ngoan, nói cho mẫu thân nghe đã xảy ra chuyện gì, tại sao ca ca lại có thể ngất xỉu chứ?"

Nhạc Nhạc nghe vậy, lập tức nhìn về phía Lý quả phụ, sau đó trong mắt tràn đầy sợ hãi trốn trong lòng Lạc Tiểu Băng, lại vẫn nhớ rõ trả lời vấn đề của Lạc Tiểu Băng.

"Lý nãi nãi mắng mẹ con, ca ca không cho bà ấy mắng mẹ con, bà ấy liền đẩy ca ca, ca ca ngã lên tảng đá, chảy rất nhiều máu, hu hu hu..."

Lời của Nhạc Nhạc chẳng thể nghi ngờ chính là vả thẳng vào lời của Lý quả phụ, dù sao vừa rồi Lý quả phụ nói An An tự ngã đập đầu.

Lý quả phụ đang muốn tiếp tục cãi lại, lúc này những thôn dân đi theo Lý quả phụ tới đây vây xem cũng lên tiếng.

"Lý thị, bà đẩy con nhà người ta chúng ta đều thấy được hết, bà lại nói con nhà người ta tự ngã đụng đầu, là cho rằng chúng tôi mù hết không nhìn thấy gì à?"

Người nói chính là Trần thị của Trương gia, một người phụ nữ đanh đá khác.

Trần thị này tuy rằng đanh đá, nhưng thật ra cũng có chút quan tâm đến ba mẹ con nguyên chủ, làm người cũng rõ ràng, là một người mồm miệng đầy dao nhưng thật ra rất mềm lòng.

Có thể nói nếu không nhờ Trần thị, ba mẹ con nguyên chủ đã chết đói từ lâu rồi.

Vì chuyện này, Lạc Tiểu Băng cũng cho Trần thị một ánh mắt đầy cảm kích.

Mà Lý quả phụ bị Trần thị vả mặt, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, đang định cãi lại, lúc này Lạc Tiểu Băng lập tức mở miệng.

"Lạc Tiểu Băng ta chẳng có bản lĩnh gì khác, nhưng hai đứa trẻ là mệnh của ta, hôm nay ta chỉ nói một câu, nếu con trai ta có bất trắc gì, ta nhất định sẽ lên huyện đi báo nha môn, ta thật sự muốn xem xem mẹ ruột của tú tài làm bị thương trẻ con sẽ bị phán tội gì, một tú tài có mẹ phạm tội, không biết còn có thể tham gia khoa cử không."

Lời Lạc Tiểu Băng nói cực kỳ có tác dụng, lại động đến uy hiếp lớn nhất của Lý quả phụ.

Lý quả phụ một mình nuôi dưỡng con trai lớn lên, chỉ có một người con trai mà thôi, chỉ trông cậy vào con trai của mình có thể thi đỗ công danh, công thành danh toại.

Cái khác bà ta có thể không để bụng, nhưng là không thể không quan tâm đến tiền đồ của con trai mình.

"Ngươi... Con trai ngươi chỉ chảy chút máu, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Trong thôn có trẻ con nhà ai mà chưa từng va đập vỡ chảy máu chứ?" Lý quả phụ rõ ràng không đủ tự tin.

Lạc Tiểu Băng lại trực tiếp cắt ngang, "Nếu chỉ chảy chút máu không sao cả, vậy sao bà không thử đánh vỡ đầu con trai bà đi?"

Nói xong, Lạc Tiểu Băng lại tiếp tục, "Cho dù An An nhà ta không sao cả, bà làm nhục danh dự của ta ép ta đi tìm cái chết, ta cũng có thể bẩm báo với Huyện thái gia, để ngài phân xử cho ta."

Lạc Tiểu Băng biết An An không sao cả, cho nên mới nói những lời này, chính là vì muốn phủ đầu của Lý quả phụ một phen, để Lý quả phụ biết được Lạc Tiểu Băng nàng không phải là người dễ bắt nạt, chỉ cần một điều không tốt thôi, nàng sẽ đi báo quan, khiến cho Nghiêm Khoan đừng mong có thể thi được công danh gì.

Dù sao thì Lý quả phụ cũng là để ý công danh của con trai mình nhất, cái gọi là đánh rắn thì phải đánh bảy tấc, nếu không thì coi như toi công rồi.

Mà Lạc Tiểu Băng nói một tràng này xong, các thôn dân không hề thấy Lạc Tiểu Băng quá đáng, ngược lại cả đám đều cảm thán, thật sự là làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ.

Lạc Tiểu Băng này từ khi nào lại trở nên mạnh mẽ như vậy? Còn không phải do con trai bị đánh, bị ép phải trở nên nóng nảy hay sao?

Trong nhất thời, các thôn dân càng đồng tình với ba mẹ con Lạc Tiểu Băng hơn.

Lạc Tiểu Băng trải qua kinh sợ với Lý quả phụ, liền nhìn về phía Từ đại phu, sắc bén trên mặt tan đi, chỉ còn lại khách khí, "Từ đại phu, làm phiền ngài rồi."