Chương 67: Tiên sinh dạy vỡ lòng

Tề Thiên Hạo đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đó chính quần áo trên người mình.

Trước đó không chú ý tới, hiện giờ nghĩ kỹ lại, chẳng lẽ quần áo của mình là do nữ nhân này thay sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tề Thiên Hạo liền trở nên cổ quái, ánh mắt nhìn Lạc Tiểu Băng cũng một lời khó nói hết.

Lạc Tiểu Băng “... Ngươi đừng hiểu lầm, quần áo không phải ta thay.” Cho nên không cần dùng loại ánh mắt nhìn phụ nữ biến thái nhìn nàng được không?

Đương nhiên, nàng sẽ không nói, vì để bôi thuốc cho hắn, những chỗ không nên nhìn nàng cũng nhìn hết rồi.

Nghĩ đến đây, Lạc Tiểu Băng liền không nhịn được chột dạ. Dù sao thời đại này cũng khác với hiện đại, nàng nhìn cơ thể nam nhân có thể khiến người ta nghĩ nhiều.

Vừa nghe không phải Lạc Tiểu Băng thay cho mình, Tề Thiên Hạo thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng hỏi, “Ngươi muốn lợi ích gì?”

“Ngươi dạy vỡ lòng cho con trai của ta, ngươi cảm thấy thế nào?” Lạc Tiểu Băng nhìn Tề Thiên Hạo.

Thật ra nàng cũng không định cho An An học vỡ lòng sớm như vậy, dù sao An An còn chưa đến năm tuổi.

Chỉ là, vừa rồi nàng cũng thấy được, thằng bé An An kia có vẻ rất hứng thú với việc đọc sách.

Còn vì sao lại để Tề Thiên Hạo dạy vỡ lòng cho An An?

Tề Thiên Hạo vừa thấy đã biết thân phận không bình thường, người như vậy thì thông thường nhất định học thức sẽ rất uyên bác.

Trong thời gian tới nàng cũng chưa thể nào tìm được một tiên sinh dạy vỡ lòng tốt cho An An được, Tề Thiên Hạo này vừa lúc thích hợp, dù sao hắn cũng nhàn rỗi, còn không bằng cống hiến một chút cho nhà nàng, dù sao nàng cũng là ân nhân cứu mạng của hắn không phải sao?

Một ngàn lượng bạc kia còn không biết lúc nào mới đến tay, không bằng trước tiên nhận chút lợi ích thực tế, nếu Tề Thiên Hạo chạy lấy người, nàng cũng không lỗ.

Tề Thiên Hạo không biết suy nghĩ trong lòng hiện giờ của Lạc Tiểu Băng, nếu biết mình bị coi thành kẻ quỵt nợ hơn một ngàn lượng bạc chắc là đầu sẽ đầy vạch đen.

Nếu là trước đó Lạc Tiểu Băng đưa ra yêu cầu này, Tề Thiên Hạo nhất định sẽ từ chối, dù sao hắn đã định là sau khi vết thương bình phục sẽ rời đi, không thể dạy vỡ lòng cho An An được.

Nhưng, hiện giờ nếu có tâm tư muốn ở lại, Tề Thiên Hạo không có lý do gì không đồng ý.

Chủ yếu cũng là vì hắn nhìn thằng bé An An kia rất thích, bảo hắn làm tiên sinh hắn cũng không bài xích.

Cùng lắm thì chờ khi hắn đi, lại tìm một tiên sinh tốt một chút cho cậu.

Bởi vậy, Tề Thiên Hạo gật đầu đồng ý rồi.

Thấy Tề Thiên hạo đồng ý, Lạc Tiểu Băng rất vui mừng, lấy ra thuốc mỡ mà Tôn lão cho mình đưa cho Tề Thiên Hạo.

“Nể mặt ngươi đã đồng ý dạy vỡ lòng cho con trai ta, cao xóa sẹo này ta tặng cho ngươi.”

Dù sao nàng nhận cao xóa sẹo của Tôn lão cũng chỉ là để che đậy, cao xóa sẹo này thực tế nàng cũng không dùng.

Mà gương mặt kia của Tề Thiên Hạo nếu mà bị phá hủy thì thật là phí phạm của trời, cao xóa sẹo đưa cho hắn thì cũng là tác dụng đúng chỗ.

Tề Thiên Hạo theo bản năng đưa tay nhận lấy cao xóa sẹo trên tay Lạc Tiểu Băng, khi nhìn thấy một đống tiêu chí trên mặt hộp cao thần sắc chợt thay đổi.

Là thuốc mỡ thần y Mộc Dương tự điều chế? Sao nữ nhân này lại có được đồ của hắn ta?

Chẳng lẽ nàng có liên quan đến thần y Mộc Dương sao?

Vừa nghĩ như vậy, Tề Thiên Hạo lại phủ quyết ý này của mình.

Cầm lấy cao xóa sẹo, Tề Thiên Hạo nhìn về phía Lạc Tiểu Băng, tầm mắt dừng lại trên vết sẹo trên mặt Lạc Tiểu Băng.

Trong lòng không hiểu có cảm giác gì.

Nữ nhân này đã có cao xóa sẹo của Mộc Dương, vì sao lại không dùng?

Nghĩ rồi, lực chú ý của Tề Thiên Hạo dừng lại trên gương mặt của Lạc Tiểu Băng, rất nhanh đã có đáp án của mình.

Có lẽ vai phụ này có thể tự nhận thức được, cho dù là trên mặt mình không có vết sẹo đi nữa thì cũng không thể nào đẹp được, nên mới không dùng đến cao xóa sẹo đi.

(Editor: Anh chắc chứ???)

Lạc Tiểu Băng không biết suy nghĩ trong lòng Tề Thiên Hạo, nếu biết được, chắc chắn nàng sẽ trét hết thuốc lên mặt hắn.

“Cảm ơn.” Tề Thiên Hạo thu hộp cao, tuy rằng loại cao này hắn muốn có được cũng không khó, còn là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

“Muốn cảm tạ ta, vậy thì dạy dỗ con trai ta cho tốt.” Lạc Tiểu Băng vẫn nói cảm tạ nhiều không bằng thật sự hành động.

Tề Thiên Hạo “...” Sao cứ như hắn là người đã đồng ý làm thầy người ta rồi nhưng mà dạy dỗ không tốt vậy?

Lạc Tiểu Băng thành công thu được lợi ích, liền không muốn ngốc ở trong phòng nhiều nữa, chuẩn bị rời đi.

“Từ từ đã!”

Tề Thiên Hạo đột nhiên gọi Lạc Tiểu Băng lại.

Lạc Tiểu Băng quay đầu nhìn về phía Lạc Tiểu Băng, đáy mắt mang theo nghi ngờ.

Mà lúc này, thần sắc của Tề Thiên Hạo lại không được tự tại, trong mắt rõ ràng mang theo xấu hổ, cái này khiến Lạc Tiểu Băng càng tò mò xem Tề Thiên Hạo gọi nàng lại làm gì.

Bị Lạc Tiểu Băng nhìn, Tề Thiên Hạo lại càng không được tự nhiên.

“... Không có việc gì.” Tề Thiên Hạo dời tầm mắt đi.

Lạc Tiểu Băng nhìn dáng vẻ xấu hổ hận không thể chui xuống đất của Tề Thiên Hạo, lại thấy tai Tề Thiên Hạo đỏ bừng, đột nhiên trong lòng liền xuất hiện một ý nghĩ.

“Ngươi muốn đi nhà xí à?” Lạc Tiểu Băng hỏi.

Tề Thiên Hạo đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt với Lạc Tiểu Băng.

Nữ nhân này không biết xấu hổ sao? Sao chuyện như đi nhà xí này mà cũng dám trực tiếp nói ra trước mặt nam nhân chứ?

Bị trừng mắt, Lạc Tiểu Băng lại không hiểu vì sao, “Ngươi muốn đi nhà xí thì cứ đi nhà xí, có gì mà phải xấu hổ?”

Nói rồi, Lạc Tiểu Băng liền lấy ra bình tiểu từ dưới gầm giường.

Con người có ba cái gấp, nàng nói là đi nhà xí đã rất văn nhã rồi được chứ?

Tề Thiên Hạo bị Lạc Tiểu Băng nói càng quẫn bách hơn, lại có hơi tức giận.

Cực kỳ chật vật nhận lấy bình tiểu trong tay Lạc Tiểu Băng thì Tề Thiên Hạo lập tức đuổi người, chỉ là bàn tay cầm cái bô của hắn lại cực kỳ nóng.

Lạc Tiểu Băng thấy Tề Thiên Hạo không được tự nhiên, cũng không ở trong phòng ngây ngốc nữa, nàng sợ là nếu thật sự chọc cho Tề Thiên Hạo dựng lông nên thì hậu quả nàng không gánh nổi.

Sắc trời đã đen kịt, không còn thôn dân đến đưa nấm hay quả thông nữa.

Trương Trần thị cùng Trương Đại Lang còn có Trương Nhị Lang cuối cùng cũng phân loại hết nấm xong trước khi trời tối, lúc này Lạc Tiểu Băng làm bánh trứng gà thơm ngào ngạt bay ra tận ngoài sân.

Ba mẹ con Trương Trần thị ngửi được mùi thơm, tức khắc liền cảm thấy cực kỳ đói bụng.

“Tiểu Băng từ khi nào mà ngươi lại có tay nghề tốt như vậy?” Trương Trần thị hỏi Lạc Tiểu Băng, mùi hương này, quả thực là khiến người khác thèm nhỏ dãi.

Lạc Tiểu Băng đã cả bánh trứng gà cho mấy người Trương Trần thị, ngay cả Trương Hạnh Hoa thêu thùa ở nhà cũng đã tính cả rồi.

Vừa nghe Trương Trần thị hỏi như vậy, Lạc Tiểu Băng liền chuẩn bị đưa bánh trứng gà cho mấy người mang về, đưa cho Trương Trần thị, “Cái này không phải là vì không có tiền nên không thể nghĩ ra sao? Khi đã có tiền rồi thì tự nhiên sẽ nghĩ ra thôi.”

Trương Trần thị không nhận lấy bánh, chỉ cười này, “Vậy thì cũng là Tiểu Băng ngươi có thiên phú, những người khác cho dù nghĩ thế nào thì cũng không nghĩ ra được.”

Trương Trần thị đẩy cái giỏ đựng bánh lại, cười nói, “Đồ quý như vậy, ngươi để lại cho An An Nhạc Nhạc ăn là được rồi, cho thẩm mang về cũng phí phạm đồ ngon của ngươi.”

Lạc Tiểu Băng vừa nghe vậy, liền nói, “Cái gì mà phí phạm đồ ngon, thứ này làm ra là để cho người ăn, An An Nhạc Nhạc có phần rồi, thẩm nhận đi, sau này cũng không cần khách khí với ta như vậy, nếu không có thẩm, mẹ con ba người chúng ta sao có thể có ngày hôm nay chứ?”

Nói rồi, Lạc Tiểu Băng kiên định nhét giỏ bánh vào tay Trương Trần thị.