Lạc Tiểu Băng nghe vậy nhìn về phía Trương Trần thị cùng Trương Đại Lang vì áy náy mà vẫn không hề lên tiếng, "Thẩm, Đại Lang ca, phiền hai người hỗ trợ lựa chọn một chút, những loại tốt có thể ăn được thì lựa ra."
Trương Trần thị cùng Trương Đại Lang vừa nghe Lạc Tiểu Băng nhờ bọn họ trợ giúp, lý nào lại không đồng ý.
Vì thế, Trương Trần thị cùng Trương Đại Lang đi phân loại nấm, Lạc Tiểu Băng thuận tiện dạy các thôn dân cách nhận biết nấm.
Tốn khoảng một canh giờ rưỡi, các thôn dân cơ bản cũng đã nhớ kỹ những loại nấm có thể ăn sẽ có những đặc thù gì, mà nấm những người trong thôn mang đến cũng đã chọn ra xong.
Trong số những loại nấm này, đa số là loại nấm có độc hoặc là nấm chất lượng kém đã nát, nhưng dù sao cũng nhiều người, dồn lại cân lên cũng được khoảng năm trăm cân.
Mà quả thông thì lựa chọn tương đối đơn giản, chỉ cần tốn hơn nửa canh giờ đã chọn cùng cân xong.
Sau khi các nhà nhớ lấy số cân nấm cùng quả thông, tất cả đều cảm thấy mỹ mãn trở về.
Trương Đức Vọng thấy trước mặt Lạc Tiểu Băng còn nhiều chuyện phải làm nên cũng không đề cập đến chuyện xem ruộng nữa, cũng đi trước.
Tất cả đám người đều rời đi rồi, Trương Trần thị lúc này mới áy náy nhìn về phía Lạc Tiểu Băng, "Tiểu Băng à, việc hôm nay là thẩm..."
"Thẩm à, giấy không gói được lửa, việc này sớm muộn gì cũng sẽ bị mọi người biết được thôi." Lạc Tiểu Băng ngắt lời Trương Trần thị, "Huống hồ ta cũng đã xác định cần số lượng lớn nấm cùng quả thông, cũng cần phải tìm thêm người."
Nghe Lạc Tiểu Băng nói như vậy, tuy rằng trong lòng Trương Trần thị ít nhiều, nhưng dù sao cũng không nói lời xin lỗi nữa, chỉ nói: "Tiểu Băng à, mấy ngày nay thẩm lên núi xuống núi cũng có hơi không tiện, Đại Lang ca của ngươi cũng muốn lên trấn trên tìm việc, trước đó thẩm không nói rõ với ngươi, hiện giờ việc hái nấm cùng hạt thông có người hỗ trợ rồi, vậy sau này thẩm không đến cũng yên tâm hơn."
Tất nhiên Trương Trần thị không phải lên núi không tiện, Trương Đại Lang tất nhiên cũng không thật sự muốn lên trấn trên tìm việc.
Thời điểm hiện giờ không phải vào vụ mùa, người lên trấn tìm việc nhiều như vậy. Đại Lang sao có thể tìm được công việc nào tốt chứ?
Chỉ là Trương Trần thị đối với cô con đâu nhà mình kia thật sự có chút thất vọng, sợ lại cho Lạc Tiểu Băng thêm phiền toái, hơn nữa vừa nghe giá cả nấm cùng hạt thông mà Lạc Tiểu Băng trả cho người trong thôn, Trương Trần thị liền biết Lạc Tiểu Băng cố ý trả giá cao cho nhà bọn họ, không muốn gây thêm phiền phức Lạc Tiểu Băng, lúc này mới đưa ra quyết định sau này sẽ không đến nữa.
Lạc Tiểu Băng vừa nghe lời này của Trương Trần thị, biết trong lòng Trương Trần thị vẫn không thấy thoải mái, gương mặt liền nghiêm túc, "Đúng là bắt đầu từ ngày mai Thẩm cùng Đại Lang ca không cần phải lên núi nữa."
Trương Trần thị vừa nghe, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút mất mát.
So với Trương Trần thị, trong lòng Trương Đại Lang lại càng mất mát hơn.
Dù sao, không có nam nhân nào mà lại không muốn kiếm thêm chút tiền, vốn là cơ hội kiếm tiền ở ngay trước mắt, thế mà lại bị vợ mình làm hỏng.
Trong lòng Trương Đại Lang có loại cảm giác vô lực, lại cũng không thể nói gì.
Ngay lúc Trương Trần thị cùng Trương Nhị Lang nói muốn rời đi, Lạc Tiểu Băng mở lời.
"Thẩm cùng Đại Lang ca cũng thấy được, mấy thứ này của ta nhiều như vậy, một mình ta làm sao có thể kham nổi, cho nên bắt đầu từ ngày mai, thẩm cùng Đại Lang ca phải đến trong nhà giúp ta, ta trả thẩm cùng Đại Lang ca mỗi người 30 văn tiền một ngày công, cộng thêm mỗi cân nấm sẽ trích phần trăm một văn tiền."
Trương Trần thị cùng Trương Đại Lang vừa nghe lời này của Lạc Tiểu Băng đều sửng sốt.
Lạc Tiểu Băng thấy vậy, vẻ mặt nghiêm túc, "Thế nào? Thẩm cùng Đại Lang ca không muốn sao?"
"Không, không phải, chỉ là chúng ta..." Trương Trần thị muốn từ chối, lại không biết nên mở miệng thế nào.
"Thẩm à, thẩm cũng biết đấy, trong tất cả những người trong thôn, ta cũng chỉ tin tưởng các người mà thôi, nếu mọi người không giúp ta, thật sự ta sẽ mệt chết mất." Ngữ khí của Lạc Tiểu Băng mang theo vài phần xinh đẹp.
Nàng biết thẩm cùng Đại Lang ca có khúc mắc, nhưng Diệu Thúy Lan là Diệu Thúy Lan, người Trương gia là người Trương gia, nàng việc nào ra việc đó.
Thẩm giúp mẹ con ba người bọn họ nhiều như vậy, sao nàng lại có thể bởi vì loại việc nhỏ này mà giận dỗi bọn họ chứ?
Thấy Lạc Tiểu Băng đã nói như vậy, cho dù Trương Trần thị cùng Trương Đại Lang có muốn từ chối thế nào cũng không thể từ chối nổi.
Chỉ là...
"Tiểu Băng, ngươi trả cho chúng ta mỗi cân một văn tiền, có phải là nhiều quá không?"
Trước đó bọn họ vất vả cả ngày, chạy lên chạy xuống cũng chỉ được một lượng bạc, mà ngồi ở nhà chọn lựa một chút mà liền có 30 văn tiền công, còn có thể chọn một cân kiếm được một văn tiền, thế này chẳng khác nào trên trời rơi xuống bánh nhân thịt.
"Thẩm à, sao lại nhiều chứ?"
Lạc Tiểu Băng vì thế liền phổ cập cho Trương Trần thị cùng Trương Đại Lang biết tầm quan trọng của chất lượng, cuối cùng thuyết phục hai người đồng ý rồi, cũng khiến cho hai người cảm thấy bản thân mình mang trọng trách nặng nề.
Sau đó Lạc Tiểu Băng sẽ dạy bọn họ phân biệt nấm thông thường cùng nấm quý hiếm, như vậy lại phải phân loại một lần nữa.
Bởi vì quá nhiều nấm, mà bây giờ cũng đã không còn sớm, Trương Hạnh Hoa cùng An An Nhạc Nhạc đều đến hỗ trợ, đến tận khi trời tối khó khăn lắm mới nhặt xong mọi thứ.
Chỉ là Lạc Tiểu Băng nhìn hai đống quả thông to trong viện phía trước lại khiến Lạc Tiểu Băng đau đầu.
Đã muốn làm thì phải chịu vất vả, mà số quả thông lại quá nhiều, cũng cần phải xử lý ngay.
Nhưng chuyện này chỉ có thể chờ đến ngày mai.
Đoàn người Trương gia cũng không ở lại nhà Lạc Tiểu Băng ăn cơm, chờ làm xong chuyện ở nhà Lạc Tiểu băng, người Trương gia liền về nhà.
Lúc này Diệu Thúy Lan cùng Trương Tiểu Muội đã ăn xong cơm chiều, thấy mấy người mẹ chồng nhà mình đều đã trở lại sắc mặt lại cứng đờ.
"Mẹ, mọi người chắc đã ăn cơm ở nhà Tiểu Băng rồi nhỉ?" Thật ra nàng ta không phần cơm cho bọn họ.
"Tiểu Băng nhà người ta thiếu chúng ta cái gì à? Sao lại phải ở nhà con bé ăn cơm?" Trương Trần thị tức giận, nhìn cô con dâu này thì liền đau đầu.
Diệu Thúy Lan vừa nghe, ánh mắt liền chột dạ, "Mẹ, ý của con không phải như vậy, chỉ là con cho rằng mọi người cũng như trưa ở lại nhà muội ấy ăn cơm, cho nên không phần cơm cho mọi người."
Không phần cơm cho mẹ chồng thì tội lớn hơn, nàng ta thật sự sợ mẹ chồng nổi nóng.
"Không phần thì không phần, đói một bữa cũng không đói chết người." Trương Trần thị không muốn nhiều lời với Diệu Thúy Lan, sợ mình mà không nhịn được là đuổi người ra ngoài.
Cuối cùng, Đại Lang không thể không có vợ, Tiểu Muội không thể không có mẹ.
Diệu Thúy Lan thấy mẹ chồng nhà mình không trách mắng mình, lúc này rốt cuộc nhẹ nhàng thở phào, cũng không nhìn ra người trong nhà mình có gì đó không thích hợp, chỉ nghĩ đến việc mình nghe được trước đó, không nhịn được mà oán giận nói, "Mẹ, Tiểu Băng kia cũng thật không phúc hậu gì cả, việc kiếm tiền này lại cho người trong thôn, vậy sau này nhà chúng ta không phải uống gió Tây Bắc hay sao? Mất công mẹ..."
"Câm miệng!"
Không đợi Diệu Thúy Lan nói xong, cũng không đợi Trương Trần thị mở miệng, Trương Đại Lang sau khi trở về vẫn luôn trầm mặc liền quát lớn một tiếng.
Diệu Thúy Lan nhảy dựng lên, có hơi ngớ người, ngay sau đó tức giận, "Trương Đại Lang, chàng nạt cái gì, không phải là ta ăn ngay nói thật hay sao? Đồ trên núi nhiều như vậy, Lạc Tiểu Băng nhờ người khác hỗ trợ, không phải nhà chúng ta thì..."
“Chát ——”