Chương 54: Sao mặt mẹ lại hồng như vậy

Ma xui quỷ khiến Lạc Tiểu Băng nhét kẹo vào trong miệng Tề Thiên Hạo, Tề Thiên Hạo theo bản năng mở miệng ra.

Viên kẹo là nhét vào trong miệng Tề Thiên Hạo, nhưng ngón tay của Lạc Tiểu Băng cũng bị Tề Thiên Hạo cắn, ngón tay hơi lạnh chạm vào đôi môi ấm áp.

Trong nhất thời, hai người đều ngây người.

Lạc Tiểu Băng chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình nóng ran, có cảm giác bị điện giật.

Mà Tề Thiên Hạo lại có cảm giác môi mình ngưa ngứa, một loại cảm giác kì dị chạy thẳng lên trán.

Trong đầu Lạc Tiểu Băng nháy mắt trống rỗng, chờ đến lúc đại não cũng hoạt động lại, Lạc Tiểu Băng cảm thấy vừa rồi mình đã quỷ mê hoặc đến tim đập chân run.

Đang êm đẹp sao lại nhét kẹo cho một nam nhân chứ?

Không hiểu sao lại khiến không khí trở nên mờ ám như vậy, nên làm gì bây giờ?

Online chờ, gấp lắm rồi!

Ngây ngốc mất mấy giây, Lạc Tiểu Băng nhanh chóng rút tay mình về, rồi sau đó mặt không có biểu cảm gì ngồi dậy, giấu đầu lòi đuôi mà mở miệng, "Ta thấy là ngươi sợ đắng, mới cho ngươi ăn kẹo..."

Nói đến đây, Lạc Tiểu Băng suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, hận không thể cho bản thân một cái tát.

Đang yên đang lành nói đến kẹo làm gì chứ?

Mới mấy giây đã quên mất tất cả mọi mờ ám đều do kẹo mà ra sao?

Đầu óc gì đây?

Lạc Tiểu Băng cảm thấy bây giờ cách tốt nhất để lấp liếm chính là làm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cho nên cho dù nội tâm Lạc Tiểu Băng vô cùng xấu hổ, nhưng lại làm ra vẻ trấn định không nói thêm gì nữa, trực tiếp bưng bát thuốc đã hết kia lên, làm như không có chuyện gì xảy ra, thân hình thẳng tắp, vẻ mặt đứng đắn đi ra bên ngoài.

Không nghĩ tới một loạt động tác của nàng còn cả biểu cảm biến hóa cùng với dáng vẻ chột dạ giấu đầu lòi đuôi kia đều rơi vào mắt Tề Thiên Hạo, khiến ánh mắt Tề Thiên Hạo nhìn nàng lại mang theo ánh sáng khó hiểu.

Rất lâu sau, Tề Thiên Hạo mơi thu lại ánh mắt đang dừng trên cửa, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi mình, tuy rằng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng hai tai lại có vẻ hơi hồng.

Ngoại trừ chính Tề Thiên Hạo, không có ai biết, viên kẹo vốn nên ngọt ngào kia trong miệng hắn kỳ thật lại không có chút vị ngọt nào.

Nhưng là giờ khắc này, hương vị chua xót trong miệng Tề Thiên Hạo lại bỏ qua.

Sau khi Lạc Tiểu Băng rời khỏi phòng, liền thở dài một hơi thật sâu, lúc này mặt cũng đã nóng lên.

An An Nhạc Nhạc thấy Lạc Tiểu Băng ra khỏi phòng, liền chạy về phía Lạc Tiểu Băng.

"Mẹ, Tề thúc thúc uống thuốc xong rồi ạ?" Nhạc Nhạc hỏi, rất rõ ràng bé rất quan tâm đến Tề Thiên Hạo ở bên trong.

So với Nhạc Nhạc, An An ở một bên thì an tĩnh hơn rất nhiều, đối với nam nhân trong nhà An An cũng không biểu hiện ra thái độ quan tâm.

Dưới ánh mắt chờ mong của Nhạc Nhạc, Lạc Tiểu Băng gật đầu, Nhạc Nhạc thấy vậy vẻ mặt hưng phấn, "Mẹ, Nhạc Nhạc cho thúc thúc kẹo, mẹ có đút cho thúc thúc ăn không?"

Lạc Tiểu Băng nghĩ đến viên kẹo kia, trên mặt lại có hơi nóng.

Không sai, viên kẹo kia đúng là khi nàng đang sắc thuốc Nhạc Nhạc đã đưa cho, nói là sợ Tề Thiên Hạo uống thuốc đắng, dặn nàng khi Tề Thiên Hạo uống thuốc xong thì đút cho hắn ăn.

Vốn nàng còn cảm thấy một nam nhân cũng không đến mức sợ đắng phải ăn kẹo, nhưng lại ngại ánh mắt chờ mong của Nhạc Nhạc, nàng chỉ có thể nhận lấy viên kẹo, nghĩ là đợi đến khi đi ra bảo Tề thúc thúc của con không thích ăn kẹo là được.

Nhưng ai biết nàng thế mà ma xui quỷ khiến làm theo lời Nhạc Nhạc?

Lạc Tiểu Băng muốn đỡ chán, không còn mặt mũi nhớ lại.

"Mẹ, sao mặt mẹ lại hồng như vậy, có phải sinh bệnh không?" An An thận trọng phát hiện ra trạng thái khác thường của mẹ, lại thấy mặt mẹ mình rất hồng, không khỏi có chút lo lắng.

Vừa nghe mặt mình đỏ, Lạc Tiểu Băng càng chột dạ hơn, lại sợ hai đứa bé nhìn ra cái gì, Lạc Tiểu Băng vội vàng lắc đầu, "Không có, mẹ không sinh bệnh, chỉ là có hơi nóng thôi."

An An nhìn mẹ mình, dáng vẻ không quá tin tưởng.

Lạc Tiểu Băng bị An An nhìn chằm chằm đến chột dạ, nhóc con này không dễ lừa gạt như Nhạc Nhạc.

Ngay lúc này, Lạc Tiểu Băng nhìn thấy Trương Đại Lang cùng Nhị Lang đeo sọt đi vào bên này.

"Đại Lang Nhị Lang cữu cữu của con đến đây." Lạc Tiểu Băng nói, liền đi ra cửa, dáng vẻ sợ rằng An An sẽ tiếp tục hỏi.

An An còn nhỏ, cho nên thật ra cũng không phát hiện cái gì, biết mẹ mình không bị bệnh, An An cũng không nghĩ nhiều nữa.

Một bên Nhạc Nhạc kéo tay An An lại, mắt nhỏ sáng lấp lánh nói, "Ca ca, chúng ta đi vào tìm Tề thúc thúc nhé?"

Lần này An An lại từ chối, "Ta không đi, muốn thì muội tự đi đi."

Nhạc Nhạc mờ mịt, "Vì sao chứ?"

"Ta không thích ông ấy." An An nói thật.

Nam nhân kia, cậu thật sự không thích.

Tuy rằng cậu còn bé, nhưng cậu biết, trong nhà không hiểu sao lại có thêm một người nam nhân, nếu để người khác trong thôn biết, mẹ sẽ bị mắng.

Nhạc Nhạc lại đơn thuần hơn, cho nên cũng không hiểu tâm tư của An An.

Bé chỉ biết trong nhà có thêm một người nữa, sau này trong nhà sẽ náo nhiệt.

Hơn nữa, Tề thúc thúc là bằng hữu của cha, bé cảm thấy, nếu mình cùng Tề thúc thúc ở chung tốt với nhau thì nhất định cha sẽ trở lại.

Đến lúc đó, bé cũng là đứa bé có cha, đến lúc đó người khác sẽ không bao giờ có thể nói bé là nha đầu hoang dã không có cha nữa.

Cho nên vừa nghe ca ca nhà mình nói không thích Tề thúc thúc, bé có hơi mờ mịt, "Vì sao ạ? Ca ca, Tề thúc thúc là người tốt, vì sao ca lại không thích Tề thúc thúc?"

An An nhấp môi, không biết nên giải thích cho Nhạc Nhạc thế nào, nửa ngày mới nói ra được một câu, "Ông ấy không phải cha." Cậu biết muội muội bởi vì cha nên mới thích người kia.

"Nhưng là, ông ấy là bằng hữu của cha." Nhạc Nhạc vẫn không hiểu ra sao.

An An nhìn muội muội nhà mình, có chút cảm giác bất đắc dĩ.

Cậu cũng không biết giải thích cho muội muội hiểu cha khác với bằng hữu của cha thế nào.

Cuối cùng An An chỉ đành thỏa hiệp, dẫn Nhạc Nhạc vào phòng.

Lần này Đại Lang cùng Nhị Lang mang về hai sọt hạt thông đầy, Lạc Tiểu Băng nhìn một đống to hạt thông trong viện, nghĩ lúc này cũng vừa vặn không có việc gì, nên bảo Đại Lang Nhị Lang mang hết tất cả hạt thông ra cân.

Tổng cộng là 500 cân hạt thông, sáu văn tiền một cân, tổng cộng là ba lượng bạc, Lạc Tiểu Băng cầm tiền kết toán.

Đợi làm xong hết mọi việc, đã là chạng vạng, Trương Hạnh Hoa đã làm xong hai bộ xiêm y cho An An cùng Nhạc Nhạc.

"Tiểu Băng tỷ, muội có thể lấy vải về nhà làm được không?" Trương Hạnh Hoa trưng cầu ý kiến của Lạc Tiểu Băng.

Biết những bộ xiêm y thêu hoa kia là được đem đi bán, Trương Hạnh Hoa rất muốn nhanh chóng may xong, cho nên muốn tranh thủ thời gian buổi tối để may vá.

Lạc Tiểu Băng tất nhiên không thể nào không đồng ý được, liền gật gật đầu.

Vì thế Trương Hạnh Hoa liền mang theo đồ đi về trước, Trương Nhị Lang cùng Trương Đại Lang còn phải lên núi mang nấm cùng đón Trương Trần thị về nhà.

Chỉ là ai cũng không ngờ, buổi chiều hôm nay, tin tức nấm tán cùng hạt thông có thể bán lấy tiền đã bắt đầu truyền đi khắp trong thôn.

Ngay từ đầu còn có người không tin, mãi cho đến khi có người cố ý ở gần nhà Trương gia chờ đến chạng vạng, nhìn thấy sau lưng Trương Đại Lang, Trương Nhị Lang cùng Trương Trần thị đều đeo một cái sọt to to, xa xa nhìn lại có vẻ đúng thật là nấm tán, nên việc này thật sự có người tin.

Trong nhất thời, các hộ gia đình bắt đầu thảo luận về vấn đề này, mà phản ứng của nhà cũ Lạc gia trong đó là lớn nhất.