Lạc Tiểu Băng đúng là đã cung cấp tất cả công thức nấu nấm, số lượng công thức đúng là rất nhiều.
Chỉ là, nấm rơm xào thịt, nấm hương xào thịt, nấm bào ngư xào thịt...
Nấm rơm xào rau xanh, nấm hương xào rau xanh, nấm bào ngư xào rau xanh...
Rất nhiều trong số đó đều lặp lại, đến cuối cùng, Lạc Tiểu Băng dứt khoát liền nói một công thức, sau đó tới luôn một câu 'nấm rơm, nấm bào ngư... Như trên'.
Tần chưởng quầy không hiểu sao lại có ảo giác mình bị lừa gạt.
Nhưng có giá trị an ủi đó là, công thức trong đầu Lạc Tiểu Băng đúng là rất nhiều, đặc biệt là những loại nấm quý hiếm, cách làm cũng lại càng tinh tế.
Cuối cùng thêm vài công thức linh tinh vụn vặt, cũng được mấy chục công thức, vậy nên trong lòng Tần chưởng quầy mới dễ chịu hơn một chút.
Nói xong công thức, vậy thì bắt đầu cân nấm.
Lần này vẫn dựa theo giá cả trước đó đã nói, tất cả tính giá 20 văn một cân, tổng cộng 94 cân, tổng cộng là 128 lượng 80 văn.
Tiếp đó, những loại nấm bình thường thì tính 15 văn một cân, loại quý thì tính 30 văn một cân.
Mà ngoài nấm ra, Lạc Tiểu Băng còn mang đến hai mươi cân hạt thông, bán sau đồng bạc.
Một chuyến này, Lạc Tiểu Băng kiếm được 102 lượng 4 xu 80 văn, có thể nói là túi tiền căng đầy.
Trước khi đi, Tần chưởng quầy lại lần nữa cường điệu với Lạc Tiểu Băng, hạt thông cùng nấm, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, gương mặt tươi cười tiễn Lạc Tiểu Băng ra cửa Phúc Mãn Lâu.
"Tiểu Băng tỷ, bán hết đồ không?" Trương Nhị Lang chuyển hết đồ vào Phúc Mãn Lâu xong thì đi ra, thấy Lạc Tiểu Băng tới thì thần sắc có chút kích động.
Lạc Tiểu Băng gật đầu, "Đều bán hết rồi."
Dừng một chút, Lạc Tiểu Băng nói, "Ngươi có biết hiệu thuốc tốt nhất của trấn là nhà nào không?"
"Là Nhân Thọ Đường." Trương Nhị Lang lập tức nói ra một cái tên, ngay sau đó nghĩ đến nam nhân ở nhà Lạc Tiểu Băng kia, lại hỏi, "Tiểu Băng tỷ đây là muốn đi mua thuốc sao?"
"Ừm." Lạc Tiểu Băng gật đầu, "Trước đó ở trên núi ta đào được thứ tốt, xem có thể bán được tiền hay không, thuận tiện mua thêm ít thuốc."
Trương Nhị Lang không hỏi Lạc Tiểu Băng hái được thứ gì, chỉ để Lạc Tiểu Băng lên xe bò, liền đánh xe bò đi về phía Nhân Thọ Đường.
Xe bò còn chưa tới gần Nhân Thọ Đường, liền thấy trước cửa Nhân Thọ Đường có không ít người vây quanh, còn truyền đến tiếng khóc loáng thoáng.
"Tôn đại phu, cầu xin ông, cầu xin ông cứu cháu trai ta, nó chính là huyết mạch duy nhất của chúng ta."
"Tôn đại phu, cầu xin ông hãy cứu nó, ta dập đầu quỳ lạy ông, ta làm trâu làm ngựa cho ông, cầu xin ông."
Xe bò càng lúc càng gần, Lạc Tiểu Băng cũng nghe được tiếng kêu khóc kia, không khỏi nhíu mày.
Không đợi xe bò dừng hẳn, Lạc Tiểu Băng đã nhảy xuống khỏi xe bò, Trương Nhị Lang sợ tới mức toát một thân mồ hôi lạnh.
Không quan tâm đến lời trấn an của Trương Nhị Lang, Lạc Tiểu Băng trực tiếp đi về phía đám người, muốn nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
"Ai, Khương lão đáng thương quá, con trai duy nhất năm kia đã bệnh mà chết, năm ngoái thì con dâu bỏ trốn với tên bán hàng rong, năm nay đến cháu trai duy nhất cũng không còn."
"Cũng thật là, nhìn thôi ta cũng cảm thấy chua xót."
"Sau này ta cũng không dám cho trẻ con trong nhà ăn đậu phộng nữa, trẻ con nhà ta mà xảy ra chuyện gì, ta cũng thật sự không chịu nổi."
Lạc Tiểu Băng vừa chen vào, vừa nghe đối thoại trong đám người, trong lòng đã có suy đoán, càng dùng sức chen vào hơn.
"Ai da, ngươi làm sao thế? Chen cái gì mà che? Vội vàng đi đầu thai sao?"
Có người không vui, mở miệng liền mắng.
Mạng người quan trọng, Lạc Tiểu Băng cũng không có thời gian quan tâm đến người khác chửi rủa, chỉ một lòng chen vào bên trong.
Đợi đến khi chen được vào rồi, Lạc Tiểu Băng cũng thấy rõ tình hình trước mặt.
Một phụ nhân đầu tóc hoa râm, lúc này vẻ mặt chật vật đang dập đầu với một lão đại phu có chòm râu hoa râm, mà trên mặt đất thằng bé không khác An An là sao đang nằm.
Thằng bé đã ngừng thở hoàn toàn, mặt mày tím tái, trong lỗ mũi còn mang theo vết máu, thậm chí còn xuất hiện tình huống đại tiểu tiện không kiểm soát.
Giống với suy nghĩ của nàng, dị vật mắc ở khí quản, dẫn tới đứa trẻ không thể hô hấp.
Cũng không biết chuyện này đã xảy ra bao lâu, tóm lại tình hình khẩn cấp, cần phải nhanh chóng cấp cứu.
Lạc Tiểu Băng cũng không nghĩ nhiều được như vậy, trực tiếp bế đứa trẻ dưới đất lên, áp dụng phương pháp Heimlich, đôi tay vòng qua eo đứa bé, để đứa trẻ dựng lên trong trạng thái khom lưng, tay không ngừng ấn sâu vào bụng đứa bé.
Biến cố như vậy, khiến cho mọi người đều không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Tiểu Băng lăn lộn đứa bé.
Đúng lúc này, cuối cùng thì bà nội của đứa trẻ cũng phản ứng lại, gầm lên một tiếng tiến lên muốn cướp lại đứa trẻ.
Vừa cướp còn dùng tay đánh Lạc Tiểu Băng, "Loại đàn bà xấu xa, mau thả cháu trai ta ra, cháu trai ta đã mệnh khổ như vậy, vì sao ngay cả thi thể của nó ngươi còn không buông tha?"
Phụ nhân vốn cũng đã cho rằng cháu trai mình đã không thể cứu, vốn dĩ còn muốn cầu xin, là vì không muốn tiếp nhận sự thật này mà thôi.
Nhưng thi thể của cháu trai mình bị một người phụ nữ xấu xí như vậy lăn lộn, khiến bà ta thực sự không chịu nổi.
Lạc Tiểu Băng bị túm tóc, bị đánh, trên người cũng ăn mấy cái tát, đau đến nỗi nàng nhe răng.
Càng mấu chốt chính là, phụ nhân này vừa đánh vừa cướp đứa trẻ, nên rất hạn chế hành động của nàng.
Bị đánh đến phiền, Lạc Tiểu Băng khó thở.
Nếu không phải vì đứa bé này, nàng mới không làm chuyện tốn công vô ích vậy đâu.
"Ngươi dừng lại cho ta!" Lạc Tiểu Băng một bên làm mọi cách cấp cứu cho đứa bé, một bên rống to.
Chỉ tiếc, phụ nhân còn đang điên cuồng, vẫn điên cuồng đánh nàng, căn bản là không nghe nàng nói.
Mà người vây xem, ai ai cũng căm giận nhìn Lạc Tiểu Băng chỉ trỏ, như thể Lạc Tiểu Băng là một đứa kẻ độc ác.
Tiếng khóc của phụ nhân thê lương vô cùng, khiến người nghe thương tâm rơi lệ.
Khi Trương Nhị Lang chen vào, thấy Tiểu Băng tỷ của mình bị đánh, Trương Nhị Lang không nghĩ được gì cả, tiến lên túm lấy phụ nhân kia.
"Buông tay ra, các ngươi là lũ ác nhân, trả cháu trai lại cho ta."
"Không có thiên ký nữa, tất cả đều bắt nạt ta, còn muốn cướp cháu trai ta, đây là muốn mạng ta, muốn mạng ta mà."
Phụ nhân bị Trương Nhị Lang kéo lại, lại không buông tay Lạc Tiểu Băng ra, liền ở đó kêu khóc thê lương.
Bởi vì phụ nhân túm lấy đầu Lạc Tiểu Băng, Trương Nhị Lang cũng không dám dùng sức, nghĩ lại trán đã toàn là mồ hôi.
Lạc Tiểu Băng thật sự muốn bỏ gánh không làm, nhưng nàng lại không muốn trơ mắt nhìn một đứa trẻ bỏ mạng.
Khẽ cắn môi, Lạc Tiểu Băng dùng sức cắn.
"Phụt..." một tiếng, một hạt đậu phồng từ trong miệng thằng bé phun ra, tiếp thằng bé khóc toáng lên.
Lạc Tiểu Băng thấy thế, thừa dịp người khác không thèm để ý, nhỏ một giọt nước linh tuyền vào miệng đứa trẻ.
Phụ nhân tự đánh Lạc Tiểu Băng ngây dại, quên cả khóc, cũng quên không buông tóc Lạc Tiểu Băng ra, chỉ ngơ ngác đứng đó, nhìn đứa trẻ đang gào khóc trong tay Lạc Tiểu Băng.
Mà những người vây xem, giờ này khắc này, cả đám cũng hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt không thể tin tưởng.