Lời khuyên của Trương Trần thị mắc kẹt trong cổ họng, xoay người rẽ sang một hướng khác trong lòng đầy nghi vấn, trong mắt cũng đều là kinh ngạc.
Sau khi bình tĩnh lại, Trương Trần thị đang định nói gì đó, lại thấy Lạc Tiểu Băng đang đỡ người rất khó khăn, lập tức quay người lại trách mắng hai con trai nhà mình.
"Hai đứa còn ngốc ở đó làm gì? Còn không mau giúp đỡ Tiểu Băng một chút, đúng là đầu gỗ chẳng có mắt nhìn, sinh hai đứa chúng mày đúng là phí công."
Đại Lang cùng Nhị Lang bị mẹ mình răn dạy, không những không cảm thấy bất mãn, ngược lại đều đỏ cả mặt.
Nghĩ đến hai người là nam nhân trưởng thành vậy mà bị dọa cho đến mức sợ ngây người, còn không bình tĩnh bằng mẹ của mình cùng Tiểu Băng chỉ là cô nương.
Xấu hổ thì xấu hổ, hai người vẫn vội vàng tiếp nhận Tề Thiên Hạo từ trong tay Lạc Tiểu Băng.
Thấy vậy, Trương Trần thị mới chuẩn bị hỏi ra câu vừa nãy chưa hỏi được.
Chỉ là khi lời đã đến bên miệng, Trương Trần thị lại tạm thời nuốt ngược trở lại, bởi vì nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Trương Trần thị không khỏi mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lạc Tiểu Băng.
Lạc Tiểu Băng bị nhìn không hiểu ra sao: "?"
"Tiểu Băng, ngươi thành thật cho thẩm, người này có liên quan gì đến cha của hai đứa trẻ không?" Vẻ mặt Trương Trần thị nghiêm túc.
Không trách được Trương Trần thị sẽ lại hỏi như vậy, phải biết rằng Lạc Tiểu Băng gần như là lớn lên dưới mắt Trương Trần thị, Lạc Tiểu Băng cũng gần như chưa bao giờ ra khỏi thôn, lại ở đây quen biết một nam nhân toàn thân toàn là máu thoạt nhìn không hề tầm thường sao?
Lần duy nhất mà Lạc Tiểu Băng không ở trong mắt Trương Trần thị là mấy ngày của năm năm trước kia.
Đương nhiên, thật ra người bình thường cũng sẽ không liên tưởng nhiều như vậy.
Thật sự thì Trương Trần thị cảm thấy Lạc Tiểu Băng đã phải chịu khổ nhiều năm như vậy, hy vọng có một nam nhân cùng Lạc Tiểu Băng chăm sóc lẫn nhau.
Một nam nhân đột nhiên xuất hiện như vậy, Trương Trần thị liền nghĩ, có thể có quan hệ gì với nam nhân kia của Lạc Tiểu Băng hay không?
Lạc Tiểu Băng hoàn toàn không ngờ tới Trương Trần thị sẽ hỏi như vậy, vốn nàng chỉ muốn bịa đặt lý do, nam nhân này là sư huynh của nàng.
Dù sao chắc chắn nàng sẽ phải thể hiện bản lĩnh của mình, vậy thì phải bịa đặt ra một sư phụ.
Nếu đã có sư phụ, có sư huynh cũng không có gì kỳ lạ nhỉ?
Chỉ là, theo tưởng tượng của Trương Trần thị, tựa hồ lý do này cũng không tệ.
Dù sao cha của An An Nhạc Nhạc cũng chẳng ai biết, như vậy nàng không phải nàng có thể dùng cha của bọn chúng sao?
Nghĩ đến đây, nguyên chủ sinh An An Nhạc Nhạc đã năm năm mà nam nhân cũng không hề xuất hiện, vậy thì chắc hẳn cũng sẽ không xuất hiện nữa nhỉ?
Lạc Tiểu Băng nghĩ như vậy, liền gật gật đầu, "Thẩm đoán không sai, hắn đúng là có quan hệ với cha của hai đứa nhỏ."
Nghe vậy, vẻ mặt Trương Trần thị vui vẻ, "Tiểu Băng, mấy năm nay thẩm cũng không dám hỏi ngươi chuyện cha ruột của hai đứa nhỏ, nhưng thẩm rất muốn biết, rốt cuộc chuyện cha của hai đứa nhỏ là sao, ngươi có thể nói cho thẩm không?"
Lạc Tiểu Băng biết Trương Trần thị hỏi ra câu này cũng không có ác ý, chỉ là thật sự quan tâm đến nàng.
Nhưng nếu nàng chuẩn bị dùng cha của An An Nhạc Nhạc làm vỏ bọc thì tất nhiên nàng phải chuẩn bị một lý do thoái thác.
Vì thế, Lạc Tiểu Băng cúi đầu xuống, vẻ mặt bi thương, "Cha của hai đứa nhỏ... Sợ rằng sẽ không về được..."
Trương Trần thi nghe vậy, tất cả vui mừng đều tan biến, hốc mắt lập tức đỏ bừng lên, trong mắt tràn đầy thương tiếc.
Ngay cả Đại Lang Nhị Lang trong mắt cũng tràn ngập đồng tình, rõ ràng, bọn họ cũng đều tin cha của hai đứa trẻ thật sự đã chết.
Bọn họ không hề nghi ngờ lời Lạc Tiểu Băng, bởi vì năm năm qua, đây là lần đầu tiên Lạc Tiểu Băng đề cập đến chuyện cha của con mình.
Năm năm qua, Tiểu Băng cũng chưa từng mở miệng, nói vậy chính là vì không muốn nhắc đến chuyện thương tâm.
Sau một hồi trầm mặc, Trương Trần thị cũng không để ý trong tay Lạc Tiểu Băng có máu, một phen nắm lấy tay Lạc Tiểu Băng, "Tiểu Băng, ngươi cũng đừng trách thẩm lắm mồm, chỉ là những năm gần đây ngươi sống cũng không dễ dàng, dù sao cũng phải có một nam nhân giúp đỡ cuộc sống hàng ngày mới không gặp khó khăn."
Mới vừa biết được 'tin dữ' về nam nhân của Lạc Tiểu Băng, Trương Trần thị không nói rõ được, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Chẳng qua Lạc Tiểu Băng lại không ủng hộ quan điểm này, nàng chưa bao giờ cảm thấy nữ nhân thì cần phải dựa vào nam nhân mới có thể sống sót được, một mình nàng chăm sóc cho hai đứa nhỏ, cũng có thể làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nhưng ý tốt của thẩm thẩm, nàng sẽ không phản bác, nàng sẽ dùng hành động chứng minh đánh giá này của mình.
"Thẩm à, không dối gạt thẩm, hiện giờ ta chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền xây dựng một căn nhà vững trãi, những chuyện khác tạm thời không nghĩ đến." Nói rồi, Lạc Tiểu Băng lại nhìn về phía Đại Lang Nhị Lang, "Làm phiền Đại Lang ca Nhị Lang đệ đệ giúp ta đỡ người quay về."
Đại Lang Nhị Lang tất nhiên sẽ không đùn đẩy, đỡ người đi xuống chân núi.
Lạc Tiểu Băng nhìn về phái Trương Trần thị, "Thẩm à, chuyện hôm nay hy vọng thẩm có thể giữ bí mật giúp ta, ta không muốn cành mẹ đẻ cành con."
Trương Trần thị vội vàng gật đầu, "Cái này ngươi yên tâm, tất nhiên ta sẽ không nói bậy, dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh tiết của ngươi, ta cũng sẽ không cho Đại Lang Nhị Lang nói ra."
Lạc Tiểu Băng cảm tạ Trương Trần thị xong thì bảo Trương Trần thị ở lại đây để ý mọi thứ, nàng về nhà trước.
Đợi sắp xếp xong cho nam nhân bị thương xong, Đại Lang cùng Nhị Lang một người lên núi, một người thì về nhà.
Đợi Nhị Lang về nhà rồi quay lại, trong tay đã có thêm một bộ quần áo sạch sẽ.
"Tiểu Băng tỷ, ta nghĩ nhà tỷ không có quần áo của nam nhân, ta mang quần áo của ta đến thay cho người đó." Nhị Lang có hơi thẹn thùng nói.
Lạc Tiểu Băng nghe vậy rất biết ơn, nàng còn đang lo một thân quần áo của nam nhân kia sẽ dọa sợ hai đứa nhỏ.
Nhị Lang sợ một cô gái như Lạc Tiểu Băng một mình ở lại không tiện, nên chủ động ở lại tắm rửa cho nam nhân.
Chỉ là, đợi Nhị Lang từ trong phòng đi ra, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, hiển nhiên là lúc lau người bị máu me dọa sợ rồi.
Nhìn Nhị Lang bị dọa sợ không nhẹ, Lạc Tiểu Băng tràn đầy cảm kích, vì thế liền nói, "Nhị Lang, ngày mai ta cần phải đem số nấm đã hái được mang lên trấn trên, nhà ngươi có xe bò, ngươi giúp ta đánh xe chở hàng đi."
Nhị Lang là người thành thật, nàng muốn từ từ bồi dưỡng Nhị Lang.
Nhị Lang không nghĩ nhiều, cũng quên mất sợ hãi vừa rồi, vỗ vỗ ngực tỏ vẻ không sao cả.
Nói xong, Lạc Tiểu Băng bảo hai người Nhị Lang cứ làm việc của mình, đợi nàng xử lý xong bên này thì sẽ quay lại đón hai đứa trẻ.
Nhị Lang đi rồi, Lạc Tiểu Băng nhìn kỹ Tề Thiên Hạo trên giường.
Bên mặt không bị thương thật sự là đẹp đến như một vị thần vậy.
Chỉ tiếc, vết sẹo trên khuôn mặt kia đã phá hủy cả một gương mặt đẹp, có vẻ cực kỳ dữ tợn đáng sợ.
"Giết người còn hủy dung nữa, không phải là đối phương ghen ghét ngươi quá đẹp đấy chứ?" Lạc Tiểu Băng nhìn mặt Tề Thiên Hạo không nhịn được nói thầm.
Nhưng người trên giường vẫn trong trạng thái hôn mê.
Bởi vì vết sẹo trên mặt Tề Thiên Hạo rất máu me khiến cho người ta sợ hãi, Lạc Tiểu Băng sợ rằng An An Nhạc Nhạc khi về sẽ bị dọa, liền lấy một ít dược liệu từ trong không gian linh tuyền ra, trộn với một ít nước linh tuyền tạo thành một hỗn hợp sền sệt, sau đó tản đều đắp lên miệng vết thương trên mặt Tề Thiên Hạo, lại dùng một mảnh vải sạch sẽ băng lên cho hắn.
Sau đó lại lột quần áo của Tề Thiên Hạo ra, xử lý miệng vết thương trên người Tề Thiên Hạo.
Nói thật ra, dáng người nam nhân này cũng rất đẹp, có thể nói là hoàn mỹ, những miệng vết thương thật sự là phả hỏng một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Cảm thán xong, Lạc Tiểu Băng thay quần áo cho Tề Thiên Hạo xong, xoay người ra cửa đi đón hai đứa nhỏ.
Chỉ là, Lạc Tiểu Băng xoay người, Tề Thiên Hạo trên giường lại mở mắt.