Lạc Tiểu Băng há miệng cắn tóp mỡ mà hai đứa trẻ đưa đến, hương vị đã lâu, hai đứa nhỏ hiểu chuyện, khiến Lạc Tiểu Băng cực kỳ thỏa mãn.
"Ừm, thật thơm!" Lạc Tiểu Băng nói.
Thấy hai đứa bé còn muốn tiếp tục đút cho mình ăn, Lạc Tiểu Băng trực tiếp đứng lên, đẩy hai đứa một chút, "Được rồi, các con tự ăn đi, mẹ sẽ nhanh chóng gói xong vằn thắn."
Hai đứa trẻ nghe thấy mẹ nói như vậy, cũng không kiên trì nữa, vui vẻ ôm cái bát tóp mỡ đầu tiên khi sinh ra ra bên ngoài ăn.
Tốc độ làm vằn thắn Lạc Tiểu Băng rất nhanh, chỉ trong chốc lát, từng hàng vằn thắn ú nu đã hoàn thành.
Nghĩ nghĩ, Lạc Tiểu Băng để lại ba mươi hai cái, còn hai mươi cái thì bỏ vào trong nồi.
Sau khi vằn thắn vào nồi, đợi nước sôi một lần nữa, Lạc Tiểu Băng liền tưới nước lạnh, cứ lặp lại ba lần như vậy, một đám vằn thắn liền nổi lên mặt nước, An An Nhạc Nhạc lúc này cũng đã cầm bát không đi vào, miệng hai đứa đều bóng loáng một lớp mỡ, nhìn rất đáng yêu.
Lạc Tiểu Băng cho mỗi đứa một bát vằn thắn, một nhà ba người vô cùng vui sướng cùng nhau ăn.
Chờ sau khi ăn xong, sắc trời còn chưa tối hẳn, Lạc Tiểu Băng đánh gái, lúc này là vào khoảng năm giờ rưỡi chiều.
Sau khi rửa sạch bát đũa, Lạc Tiểu Băng nhặt hai mươi cái vằn thắn, lại xúc một bát tóp mỡ, lấy thêm chút hạt dưa ăn vặt, để vào trong một cái giỏ tre thì liền dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài.
Đi tới trên đường nhỏ, Lạc Tiểu Băng trực tiếp tránh người trong thôn, đi tới nhà Trương Trần thị.
Đàn ông nhà Trương Trần thị đều làm ở phòng thu chi của trấn trên, cho nên gia cảnh so với những nhà trong thôn thì giàu có hơn rất nhiều, xây một căn nhà gạch lợp ngói khang trang, còn có hàng rào cao vây quanh cùng với một cánh cửa gỗ rắn chắc.
Lạc Tiểu Băng tiến lên gõ cửa, rất nhanh liền có người ra mở cửa, tiếp đso cửa được mở ra từ bên trong.
Người mở cửa là một nam tử khoảng mười sáu mười bảy tuổi, Lạc Tiểu Băng nhỡ rõ, là con trai thứ hai của Trương Trần thị, Trương Nhị Lang.
Nhìn thấy Lạc Tiểu Băng, trên mặt Trương Nhị Lang cũng không hề có chán ghét hay sợ hãi, chỉ hơi chút ngạc nhiên.
"Tiểu Băng tỷ sao lại đến đây?"
Lạc Tiểu Băng còn chưa kịp trả lời, bên trong đã truyền đến tiếng của Trương Trần thị, "Nhị Lang, ai đến đấy?"
Giọng nói vừa truyền đến, Trương Trần thị cũng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy là Lạc Tiểu Băng cũng rất kinh ngạc, "Tiểu Băng tới sao, chúng ta đang ăn cơm, ngươi ăn chưa? Chưa ăn thì vào đây cùng ăn."
Trương Trần thị rất nhiệt tình, cũng không hề có chút giả tạo nào.
Nhưng một phụ nhân theo sau Trương Trần thị đi ra, khi nghe được Trương Trần thị nói, sắc mặt trở nên không được tốt lắm.
Người này là con dâu cả của Trương Trần thị, không liên hệ gì với nguyên chủ.
Nhưng rất rõ ràng, người này cũng không chào đón nàng.
Nhưng Lạc Tiểu Băng không sao cả, nàng cũng không phải là tiền, nên tất nhiên không phải ai cũng đều thích nàng.
Trực tiếp bỏ qua Diệu Thúy Lan, Lạc Tiểu Băng nhìn về phía Trương Trần thị, "Ta đã ăn rồi, tới đây là có việc muốn thương lượng với thím."
Lạc Tiểu Băng dứt lời, Trương Trần thị còn không kịp mở miệng, Diệu Thúy Lan đã lên tiếng trước.
"Tiểu Băng muội tử, đã sắp đến mùa đông đến nơi rồi, lớn bé trong nhà đều là miệng ăn, nhà ta cũng không dễ dàng gì, thật sự không hề dưa thừa lương thực mà cho Tiểu Băng muội tử đâu."
Rõ ràng, Diệu Thúy Lan cho rằng Lạc Tiểu Băng lại đến vay gạo.
Trong trí nhớ, vào mùa đông nguyên chủ không có gì ăn nên đúng thật là đã từng vay vài lần, cũng khó trách Diệu Thúy Lan đề phòng như vậy.
Chỉ là chờ Diệu Thúy Lan nói xong, lại khiến cho Trương Trần thị cùng Trương Nhị Lang còn có Trương Đại Lang cùng con con gái út của Trương Trần thị là Trương Hạnh Hoa phía sau đều thay đổi sắc mặt.
Mà con gái của Diệu Thúy Lan là Trương Tiểu Muội lại trốn đằng sau cô nhỏ, trên mặt tràn đầy sợ hãi, nhưng vẻ mặt lại ngây thơ, rõ ràng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong viện lặng ngắt như tờ.
Trương Trần thị là người đầu tiên phản ứng lại, mắng thẳng vào mặt Diệu Thúy Lan, "Ngươi là cái đồ nông cạn, trong nhà có khi nào thiếu cái ăn cái mặc cho ngươi? Ta còn chưa có chết đâu, ngươi đã định bỏ qua ta rồi à?"