Chương 1: Không có giá trị

"Bành!"

Bên ngoài Phong Gia thôn có một luyện võ tràng nhỏ, trời vừa mới sáng, đã thấy một thiếu niên tuổi chừng 14 - 15 cởi trần tung quyền vào cọc gỗ.

Người này tên là Trầm Hạo, là người Phong Gia thôn.

Có lẽ luyện tập đã lâu, trán hắn phủ đầy mồ hôi, càng đánh sắc mặt càng dữ tợn, da trên hai nắm tay sớm đã bong tróc, nhìn qua rất doạ người.

"Vì cái gì..."

Điên cuồng đánh vào cọc gỗ, Trầm Hạo không cam lòng gào thét: "Vì cái gì ta khổ luyện ba năm ròng, nỗ lực hơn so với người khác, đổi lại khảo hạch lại ra kết quả tư chất thấp nhất!"

Phong Gia thôn nằm tại Bắc Huyền đại lục, là thôn trấn cấp thấp nhất trong hệ thống thành trấn, tuy nhiên vẫn chú trọng võ đạo tu luyện. Bất luận nam hay nữ đều tiếp xúc võ đạo từ nhỏ, sau đó năm 14 tuổi sẽ tiến hành võ đạo thiên phú trắc thí. Trong mắt người bình thường, võ đạo cùng võ đạo tư chất khảo hạch ra đại biểu tiền đồ, đại biểu vinh hoa phú quý về sau.

Trầm Hạo sinh tồn ở trên thế giới này, tự nhiên cũng hướng tới trở thành một cường giả võ đạo. Bất quá, từ năm mười một tuổi tiếp xúc võ đạo, thời gian ba năm, ba năm điên cuồng luyện tập, ngày hôm qua khi trắc thí võ đạo, hắn bị phán định tư chất cấp thấp nhất.

Võ đạo tư chất chia làm bảy cấp bậc, từ thấp đến cao phân biệt là: Cấp thấp, phàm phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, tuyệt phẩm, thánh phẩm và Thần phẩm.

Tại thế giới lấy võ làm đầu, võ đạo tư chất cao thấp quyết định một võ giả tương lai, như tổ chức hô mưa gọi gió tại Phong Gia thôn - Phong Vũ học phủ chiêu sinh yêu cầu thiếu niên võ giả tư chất đạt tới trung phẩm trở lên.

Trầm Hạo từ nhỏ đã nuôi mộng muốn tiến vào Phong Vũ học phủ, bời vì ở đó so với thôn trấn có hệ thống võ đạo càng hoàn thiện hơn. Nhưng bi kịch là, hắn khảo nghiệm tư chất bị phán định cấp thấp, tương đương cùng cấp người bình thường, mộng của hắn đã kết thúc. Hắn đã nỗ lực hết sức, đem thân thể rèn luyện đến cực hạn, nhưng muốn tiếp xúc cảnh giới võ đạo cao hơn, hoặc đạp vào ngũ cảnh còn nhất định không có khả năng.

Cái gọi là ngũ cảnh, là Bắc Huyền đại lục võ đạo cảnh giới, phân biệt là Thối Thể Cảnh, Ngưng Nguyên cảnh, Quy Nguyên cảnh, Hóa Nguyên Cảnh, Hỗn Nguyên Cảnh.

Võ đạo cảnh giới càng cao, uy lực cũng càng mạnh hơn.

Đạt tới cảnh giới nhất định, có thể dời núi lấp biển, trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm!

Muốn trở thành Thối Thể Cảnh võ giả, trong thể nội phải ngưng tụ mười đạo tờ, sau đó hình thành chân khí mới có thể tiến vào, sau đó thối luyện nhục thân, đạp vào đệ nhị cảnh.

Trầm Hạo tu luyện ba năm, nỗ lực luyện tập gian khổ, đã ngưng tụ năm đạo tơ tằm, trong thôn không tính là tốt nhất, cũng không tính kém cỏi nhất, nhưng ngày hôm qua trắc thí để hắn như rơi vào hầm băng, cho nên hiện tại chỉ có thể tung quyền liên tục vào cọc gỗ để phát tiết phần ủy khuất không cam lòng kia.

"Trầm Hạo! vẫn là như vậy, khó trách trong ba năm chỉ ngưng tụ ra năm đạo tơ tằm!"

"Năm đạo tơ tằm thì thế nào, còn không phải tư chất cấp thấp gà mờ nhất à."

Cửa thôn xuất hiện hai tên thiếu niên đi tới, bọn họ là người trong Phong Gia thôn, kẻ lên tiếng nói chuyện trước là Phong Lâm, sau đó đáp lại là Phong Hoa, hai người trong mắt hiện lên tia khinh thường, khóe miệng còn treo nụ cười mỉa mai.

Nghe hai người nói, Trầm Hạo thu hồi quyền đầu, chịu đựng đau đớn quay người rời đi. Hắn là người sống ngoài Phong Gia thôn, không cha không mẹ, thường xuyên bị gạt bỏ cùng chế giễu sớm đã nhìn lắm thành quen, phương pháp tốt nhất cũng là không để ý tới.

Nhưng hắn cũng không biết, sau khảo nghiệm võ học tư chất ngày hôm qua, loại gạt bỏ này càng nghiêm trọng hơn. Bởi vì trong thôn nếu có thiếu niên tư chất cấp thấp tồn tại sẽ kéo cấp bậc thôn trấn xuống thấp hơn.

"Đứng lại!"

Phong Hoa ngăn lại trước mặt Trầm Hạo, khẽ ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: "Trầm Hạo, Vũ Sư đại nhân có nói, tại thế giới lấy võ làm đầu, loại người tư chất cấp thấp như ngươi, thấy chúng ta phải cúi người mà đi"

"Phong Hoa!"

Trầm Hạo dừng bước, sắc mặt đột nhiên dữ tợn. Thế giới này lấy võ làm đầu, võ giả tư chất càng cao càng được sùng bái, càng có chỗ đứng. Nhưng hắn càng biết, chính mình mặc dù chỉ là tư chất cấp thấp, nhưng cũng có tự tôn của riêng mình!

"Làm sao?"

Phong Hoa lạnh nhạt nói: "Ngươi không phục?"

Phong Lâm cưới lớn nói: "Hoa ca, hắn nhìn như muốn đánh ngươi!"

Trầm Hạo ba năm nỗ lực cũng không có uổng phí, chí ít so với thiếu niên đồng lứa chưa có tu vi võ đạo, thể trạng hắn rất tráng kiện. So với Phong Hoa mới chỉ lĩnh ngộ ba đạo tơ tằm, hắn có thể đè ra đánh rất dễ dàng. Tuy nhiên, hôm qua tại buổi trắc thí võ đạo tư chất, người này được phán là trung phẩm. Nếu so với thiếu niên trong thôn, không phải là cao nhất, nhưng hiển nhiên nếu so với Trầm Hạo tư chất cấp thấp thì có giá trị bồi dưỡng hơn.

"Hắn tư chất cao hơn ta, nếu như động thủ đánh hắn, khẳng định sẽ bị đuổi ra khỏi thôn…" Trầm Hạo dần dần tỉnh táo lại, tư chất đã mạt sát đường tương lai của hắn, vào lúc này không thể vì tức giận lại mất đi chỗ an thân.

Thấy Trầm Hạo nộ khí thu liễm, Phong Hoa nhếch miệng lên, đắc ý nói: "Ngươi giống như tên phế vật cha ngươi vậy, định trước là tư chất cấp thấp, ta khuyên ngươi vẫn là sớm cút ra khỏi Phong Gia thôn."

Trầm Hạo nghe vậy, con ngươi toát lên sự âm u. Hắn cái gì đều có thể nhẫn, nhưng Phong Hoa lại nhục nhã phụ thân đã mất vì ốm bệnh ba năm trước, hắn khó có thể nhường nhịn!

Trầm Hạo ánh mắt cùng biểu lộ rất đáng sợ. Nếu như trước kia Phong Hoa khẳng định sợ hãi, dù sao hai người chênh lệch hai đạo tơ tằm, có điều giờ phút này hắn lại là người có tư chất trung phẩm, về sau sẽ trở thành cường giả, cho nên không thèm quan tâm, làm trầm trọng thêm nói: "Nếu như trưởng thôn trước kia không đem hai cha con phế vật nhà ngươi lưu lại..."

"Hưu!"

Không để Phong Hoa nói hết câu, Trầm Hạo đột nhiên một tay vung ra, hướng về Phong Hoa đập tới, quyền phong xẹt qua hư không, đã nghe thấy tiếng đôm đốp truyền đến.

Hắn xuất quyền tốc độ rất nhanh, mà Phong Hoa lúc mỉa mai Trầm Hạo cũng đã sớm chuẩn bị, lúc này thân thể lóe lên, miễn cưỡng né tránh, bất quá, sau khi hắn đứng vững thân thể, sắc mặt đại biến nói: "Ngươi làm sao lại biết Bôn Lôi Quyền!"

Trầm Hạo vừa rồi một chiêu này tuy so với võ giả có cảnh giới trong mắt không tính là gì, nhưng lại ẩn chứa một tia quyền phong, chính là Bôn Lôi Quyền chỉ có thiếu niên đạt tới lục đạo tơ tằm tại Phong Gia thôn mới có thể tập luyện.

Phong Lâm cũng là cảm thấy ngoài ý muốn, sơ qua, như là nghĩ đến cái gì, nghiến răng nghiến lợi hận nói: "Hoa ca, nhất định là Phong Vi dạy cho hắn!"

Phong Hoa nghe vậy, sắc mặt trở nên khó coi. Phong Vi là Phong Gia thôn thiên chi kiêu nữ, độ tuổi tương tự như bọn hắn, đã ngưng tụ Lục đạo tơ tằm, cũng tại trắc thí tư chất ngày hôm qua khảo nghiệm ra thượng phẩm tư chất!

Võ đạo tư chất có thất phẩm, cấp bậc thượng phẩm này xuất hiện, đã gây ra oanh động to lớn tại Phong Gia thôn.

Bọn họ thường xuyên nghe trưởng thôn cùng Vũ Sư nói đến, tư chất phàm phẩm thường thấy nhiều nhất, tư chất trung phẩm trăm dặm chọn một, mà thượng phẩm thì là ngàn dặm mới tìm được một, còn tuyệt phẩm kia càng hi hữu trân quý, tương truyền trong 10 vạn người có thể xuất hiện cũng đã rất không tệ. Mà thánh phẩm càng là cực kỳ khó gặp, 1 triệu người bên trong 1 thánh phẩm cũng chưa chắc có.

Tại Bắc Huyền đại lục, đạt tới thánh phẩm tư chất võ giả có thể nói vảy rồng lông phượng.

Còn Thần phẩm, đây là truyền thuyết...

Tương truyền Bắc Huyền đại lục vạn vạn năm trong lịch sử, từng xuất hiện một người có tư chất Thần phẩm, mà người kia là ai thì cổ thư không ghi chép.

Hiện nay, các lộ hào môn cùng tông môn, coi trọng vẫn là tư chất trung thượng hai phẩm, Phong Vi tuy là nữ lưu, lại nắm giữ tư chất thượng phẩm vạn người khó gặp, tại thôn trang nhỏ gây nên oanh động cũng là hợp tình hợp lý.

Huống hồ nàng tuy chỉ mới 14 tuổi, nhưng dung mạo bất phàm, là Thập Lý Bát Thôn tiểu mỹ nhân. Tài sắc kiêm tư chất hiếm gặp, là tiêu điểm chú ý của mọi thanh niên trong thôn.

Sáu năm trước, Trầm Hạo theo phụ thân được dàn xếp ở lại Phong Gia thôn, vừa vặn cùng Phong Vi một nhà là hàng xóm, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ cực kỳ thân thiết, xem như thanh mai trúc mã, Bôn Lôi Quyền cũng là do nàng trước đó không lâu lặng lẽ truyền cho Trầm Hạo.

"Một mình tập luyện Bôn Lôi Quyền là đại tội!"

Phong Hoa âm u cười rộ lên, ngay sau đó xoay người lại, hướng về trong thôn đi tới: "Ta hiện tại liền đi nói cho thôn trưởng, ngươi chờ bị trục xuất đi."

Trầm Hạo sắc mặt trở nên rất khó coi. Vừa rồi lửa giận nổi lên, hắn quên Phong Vi đã từng căn dặn, không đến Lục đạo tơ tằm, tuyệt đối không thể thi triển Bôn Lôi Quyền trước mặt người khác.

Phong Gia thôn tuy nhỏ, nhưng võ đạo quy củ rất kiện toàn.

Chưa tới Lục đạo tơ tằm, tập luyện Bôn Lôi Quyền là đại tội, nhẹ thì bị trục xuất, nặng là có thể liên lụy tới người truyền thụ cho hắn là Phong Vi.

Nhớ tới nữ hài kia, Trầm Hạo nắm chặt tay.

Trong thôn sinh hoạt sáu năm, hắn không có ai là bằng hữu, chỉ có nữ hài Phong Vi này đối với mình rất tốt, dần dà liền đối với nàng sinh ra hảo cảm nam nữ.

"Không thể liên lụy Vi Nhi!"

Trầm Hạo vội vàng đi vào trong thôn, phi nhanh về hướng nhà Phong Vi.

...

"Phi Ưng ca, Trầm Hạo tập luyện Bôn Lôi Quyền một tháng, tại sao còn không có thi triển..."

"Không cần vội vàng xao động, tên này dễ dàng xúc động, sớm muộn sẽ lộ tẩy, chúng ta chỉ cần yên tĩnh chờ."

Tại một đình viện trong thôn, có hai thiếu niên nam nữ tuổi chừng mười bốn, mười lăm tuổi đang bàn luận. Nam tử diện mạo tuấn lãng, nữ tử duyên dáng yêu kiều, nhìn qua rất xứng đôi.

Thiếu niên kia tên là Phong Phi Ưng, là thiên tài trong thôn. Hôm qua cũng khảo nghiệm ra tư chất thượng phẩm, mà hắn đã ngưng tụ ra tám đạo tơ tằm, khoảng cách bước vào đệ nhất cảnh ở trong tầm tay.

Còn thiếu nữ tướng mạo xinh đẹp là Phong Vi. Phong Vi đại mi hơi nhíu, có chút lo lắng nói: "Phi Ưng ca, nếu như Trầm Hạo đem ta khai ra, thôn trưởng có không trách cứ ta không?"

"Không cần lo lắng "

Phong Phi Ưng khóe miệng ôn nhu mỉm cười, nói: "Đến thời điểm đó, muội liền nói tiểu tử này nhìn lén ngươi luyện quyền, thôn trưởng khẳng định sẽ tin tưởng, dù sao ngươi cũng nắm giữ tư chất thượng phẩm."

"Cũng được."

Phong Vi môi mỏng hơi hơi nhếch lên, trên mặt hiện ra một vẻ chán ghét: "Không nghĩ tới Trầm Hạo cùng cha hắn giống nhau là đồ bỏ đi, ta khi còn bé như thế nào lại thân thiết với hắn như vậy."

"Vi muội, khi đó ngươi còn quá nhỏ, không hiểu chuyện."

Phong Phi Ưng cười nói: "Hiện tại, hắn đã bại lộ tư chất thấp kém, muội cũng coi như thấy rõ bộ mặt thật của hắn."

Phong Vi khẽ gật đầu, khinh thường nói: "Tư chất cấp thấp, hừ, loại người này, ta Phong Vi cảm thấy xấu hổ.” Nói xong, trong mắt lóe ra ẩn ý đưa tình, nhìn lấy Phong Phi Ưng, tiếp tục nói: "Phi Ưng ca, ngươi nói, chúng ta nếu như tiến vào Phong Vũ học phủ, há sẽ không sớm trở thành Quy Nguyên cảnh cường giả?"

Phong Phi Ưng thủy chung mỉm cười, không nhanh không chậm nói: "Đương nhiên, hai người chúng ta đều là thượng phẩm tư chất, tiến vào học phủ, đợi một thời gian được bồi dưỡng tất nhiên trở thành Quy Nguyên cảnh bạn lữ được cả đại lục hâm mộ."

“Bạn lữ” hai chữ được hắn ôn nhu nói ra.

Khuôn mặt trắng nõn của Phong Vi nhất thời hiện ra một tia đỏ ửng, cúi đầu loay hoay góc áo, thẹn thùng nói: "Phi Ưng ca..."

...

Bên ngoài đình viện.

Trầm Hạo ngơ ngác đứng ở nơi đó, biểu hiện trên mặt đã chết lặng, trong lòng thì là kịch liệt đau nhức không thôi.

Trong đình viện hai người nói chuyện, hắn đã nghe thấy không bỏ xót từ nào.

Phong Vi.

Đã từng cùng mình là thanh mãi trúc mã, đã từng là nữ hài từng yêu cười cùng mình. Thế mà...

Đau lòng không thôi Trầm Hạo đột nhiên hiển lộ ra một tia mỉm cười, nặng nề nhấc chân rời đi, bỏ lại Phong Vi ở lại đình viện.

Hắn biết.

Mình bị lừa gạt, hoặc là đang bị phán định vì tư chất cấp thấp, về sau khẳng định sẽ không có ai là bằng hữu.

Tàn khốc a.

Trầm Hạo đi trên đường, trong lòng bất đắc dĩ.

Đây là thế giới lấy võ làm đầu, cấp thấp tương đương đồ bỏ đi, tương đương không có bất kỳ giá trị gì!

Đã định trước cả một đời tầm thường vô vi.

Phong Vi tính kế chính mình, chán ghét chính mình, cũng là tất nhiên.

Mà khi Trầm Hạo rời đi sau đó, trong đình viện Phong Phi Ưng khóe miệng vệt ra một tia cười lạnh, hữu ý vô ý nhìn về phía ngoài cửa, âm thầm cười lạnh: "Trầm Hạo, chứng kiến chúng ta nói chuyện có thể để người sụp đổ hay không."