Lao xuống ngọn núi một cách nhanh nhất, vậy mà đám chuột cũng không chịu thua kém. Đám chuột không có cẩn thận như ba người mà lao xuống như thiêu thân.
- Bịch! Bịch!
Đi sau đến trước một đám chuột từ trên đỉnh núi lao như bay xuống đất chết không kịp ngáp một mảnh, nhưng mà con trước rơi xuống con sau khôn hơn. Đâm chuột không lao như bay nữa mà bắt đầu chỉnh chu hơn mà bò xuống.
Ba người hướng cánh đồng mà lao đi như tên bắn, nhưng lúc ngoảnh lại phía sau thì mới hốt hoảng. Cả một đàn quân chuột chạy nhanh không kém mà đuổi sát phía sau không bỏ không nghỉ.
Định Thiên: Lũ chuột này điên rồi, tội gì đuổi theo rát như vậy chứ.
Hắn kêu lên một tiếng ai oán nhưng không có dừng lại chổng mông mà chạy. Nghĩ một lát hắn nhếc miệng cười, đám chuột này mà không chịu bỏ cuộc hắn liền dẫn vào thành phố cho chúng nó cùng zombie chơi đùa.
Định Thiên: Ahri, Evelynn chạy về phía thành phố.
Hai giờ sau.
Cái đầu của hắn đã chảy đầy là mồ hôi đầm đìa rồi, liên tục chạy tốc độ cao hắn vậy mà có thể cong mông mà lết được hơn 50km, trực tiếp chạy thẳng vào thành phố. Đám chuột điên này vậy mà thực sự đuổi theo phía sau không bỏ.
Định Thiên: Móa nó chuột điên.
Evellynn: Hi hì chồng yêu có cần Evelynn bế chạy hay không?
Evelynn như là tản bộ dạo chơi, lúc biến thành khói, lúc thì chạy như bay. Quả nhiên là thái độ trêu chọc người ta mười phần rõ mười.
Ahri: Hì hì... Ban đêm hì hục ngày mất sức nha chồng yêu.
Ahri không thua kém mẹ mình mà cũng đâm chọc vào nỗi đau của hắn, cô nàng này bay nhảy cũng không kém. Lắc lư trình độ cũng không thua kém bất kỳ ai, nhảy chỗ này đạp chỗ kia, mỗi bước cũng hơn 10m không ít.
Thở phì phò hắn không thèm đấu điều với hai cái ma đầu này, không có ai cho hắn cái khả năng chạy việt dã vậy nhỉ. Sau này có khi đi kiếm một cô nàng làm vận động viên điền kinh mới tốt, chạy địch thật sự không tồi chút nào.
Cuối cùng nhóm zombie đầu tiên đã xuất hiện, ba người chạy luôn qua đám zombie này. Nhưng mà lúc quay đầu lại thì hắn cũng phải kinh ngạc, đám zombie còn chưa lắc lư được mấy cái thì đã biến mất sạch sẽ.
Định Thiên: Móa chúng mày ra sức một chút có được không hả.
Hắn đổi hướng một chút vì đã thấy một trung tâm đông đúc.
-Graow.....
-Keng!
Một con zombie to lớn bỗng dưng không biết từ đâu xuất hiện, vồ hụt qua vai hắn để lại một vết cào sâu hoắm trên lớp áo giáp sắt. Hắn nghiêng người tránh qua một trảo này, ngựa không dùng vó mà tiếp tục cong mông mà chạy.
- Chít! Chit!....
- Graow!....
Quả nhiên con zombie vồ hụt hắn đã bị chậm mất mấy nhịp để đuổi theo hắn. Đám chuột cũng chạy đến phía sau, một màn zombie cùng chuột giao chiến được phát tường thuật trực tiếp.
Con zombie to lớn bị đám chuột bao phủ chỉ trong tích tắc, từng tiếng chuột kêu ing ỏi vang lên có vẻ thích thú. Nhưng mà con zombie biến dị to lớn đoán chừng là biến dị lần thư 3 này không dễ xơi như thế. Nó ở trong trùng vây của đám chuột mà tát ra mấy cái, đám chuột nhỏ này như là con muỗi, bị zombie vỗ phát nào thì nát bấy một mảng phát đó.
Lũ chuột vẫn đuổi theo hắn bỗng chốc ngừng lại, thấy con mồi lớn này vậy mà còn chưa bị ăn hết thì lập tức quay đầu lại.
Ahri: Chồng! Zombie cấp ba đã tiến hóa ra không ít, em đi một vòng xung quanh gần đây vậy mà phát hiện đến ba con.
Hắn cắn chặt răng, zombie tiến hóa nhanh như thế thì thật sự không ổn rồi. Hắn đã quá chủ quan khi nghĩ rằng zombie không có tiến hóa bằng nhân loại, khi nhân loại chủ động cày cấp.
Định Thiên: Evelynn em đi dụ ba con zombie ấy đến cùng lũ chuột giao chiến, ba con này chúng ta phải giết được.
Evellynn: Ừ.
Zombie nhỏ kinh nghiệm đạt được để lên cấp đã không còn đủ thỏa mãn hắn, nếu vậy thì hắn phải đi săn rồi.
Evelynn gật đầu rồi biến thành hắc khí bay đi, vài phút sau cô mang theo một đàn zombie, trong đó có đến hơn 1 con biến dị cấp 3, 10 con biến dị cấp 2, hầu hết còn lại đều là biến dị cấp 1. Điều này càng lông mày của hắn càng nhíu chặt, bởi vì đây là đặc tính nguyên thủy nhất của nhân loại.
Định Thiên: Bầy đàn!
Thốt lên một tiếng hắn cắn chặt hàm răng của mình, đây là tín hiệu cực kỳ nguy hiểm đến nhân loại.
Zombie vậy mà đã biết sống bầy đàn, chỉ biết đây mới là thời kỳ đầu của mạt thế, mà con lớn nhất kia cũng chỉ mới biến dị cấp 3. Nếu như sau này cấp 4, cấp 5 thì làm sao bây giờ, thực lực của zombie cứ lên một cấp thực lực lại tăng lên một cách khủng bố. Nếu chúng biết cách sống bầy đàn thì nhân loại nguy to rồi.
Hắn cần phải mau chóng mạnh lên, phải quay về Lạc Thần căn cứ thiết lập lại quy tắc chiến đấu rõ ràng hơn. Sau đó mang một ổ nữ nhân nhà hắn cùng ra ngoài cày cấp, nếu cứ dây dưa sợ rằng một thời gian ngắn nữa thôi, khoảng cách giữa nhân loại và zombie lại bị kéo ra một khoảng cách lớn.
-Graow....
- Chít! Chít!
Zombie gặp chuột ngay lập tức bỏ đi con mồi khó ăn như Evelynn, điên cuồng lao vào bầy chuột. Từng trận va chạm vang lên, zombie cùng đám chuột vậy mà nhốn nháo một mảnh.
Đám zombie biến dị cấp 1 nhanh chóng bị gặm sạch sẽ, Còn zombie cấp 2 da dày thịt cứng vẫn có thể kiên trì không ít thời gian. Chuột chết thành từng mảng lớn, nhưng mà zombie cũng không có quả ngon để ăn. Mấy con biến dị zombie cấp 2 bị gặm thành không còn bộ giáng.
-Chít! Chít!...
Mấy con chuột biến dị cỡ lớn cuối cùng cũng nhạy đến, ngay lập tức chúng cũng lao vào cuộc chiến đẫm máu này. Zombie cấp 2 vậy mà không chịu nổi sức gặm khủng bố của nó, chưa đầy 2 phút đã bị gặm sạch. Đám chuột này rõ ràng là chơi hội đồng cao thủ, mấy con chuột cỡ lớn không có chia lẻ ra mà cùng nhau tập trung vào từng con một chỉ duy hai con zombie cấp 3 là chúng mặc kệ, chỉ chuyên môn gặm con yếu trước.
Đàn zombie thứ 2 cuối cùng cũng bị Evelynn mang đến, lần này có vẻ ít hơn một chút. Đám zombie như mang thù với chuột mà không có dây dưa nhiều, trực tiếp lao lên cùng chuột đối chiến tuyệt không nhân nhượng một chút nào.
Xác chuột bị dẫm đạm mà thành một ngọn núi nhỏ, máu me thì không cần phải nói, nhèo vào từng đống lớn không nỡ nhìn. Nhưng không vì thế mà đám chuột nhường đường, đám chuột điên cuồng mà gặm, gặm không nổi vẫn cứ nổi điên mà lao lên bu kín từng đám zombie.
Evellynn: Lũ chuột này không có bình thường, hình như chúng đang muốn tìm gì đó ở chúng ta. Hay là chúng ta lỡ tay làm gì đó kiến chúng nổi điên.
Đưa mắt nhìn qua Ahri, con hồ ly nhỏ này vậy mà đang thụt cổ lại. Hắn nhếc miệng rồi đưa tay ra mà nói.
Định Thiên: Đưa anh xem!
Con hồ ly nào đó cúi đầu thật thấp. Hai tay đặt về phía sau mông, sống chết không giao ra.
Thấy cô như vậy hắn cũng không có tiếp tục muốn lấy đồ, chuyển cánh tay lên xoa lên cái đầu nhỏ của cô mà nói.
Định Thiên: OK. Em thích là được.