Một đứa trẻ thức dậy theo nghĩa đen với một người trưởng thành đứng lên theo nghĩa bóng thì suy cho cùng đều là một lựa chọn lạ lùng. Vì sao lại như thế thì chúng ta phải bắt đầu xem xét dựa trên khía cạnh nhận thức của từng người trong cuộc.
Một đứa trẻ đứng dậy đơn giản vì nó muốn đứng dậy làm một điều gì đó. Dù có lợi hay có hại cho bản thân thì với bộ não còn thiếu nhận thức nên đứa trẻ đó sẽ không có cảm giác sợ hãi.
Còn một người trưởng thành thì sao? Đứng dậy là một sự lựa chọn kèm theo đó là một nỗi sợ hãi không tên về bất cứ điều gì. Tích cực mà nói thì sợ hãi là một thứ bản năng tích hợp sẵn có trong bộ não của con người. Giúp cho họ có khả năng kiểm soát hành động của bản thân cũng như cân nhắc về sự lựa chọn của mình.
Ngay lúc này đây, Minh đang tự hỏi:
- Với một thế giới mới mẻ như vậy, liệu mình sẽ bắt đầu bước đi như thế nào?
Bước ra khỏi chiếc quan tài bằng băng, Minh rời khỏi nơi đầu tiên quen thuộc đối với bản thân của thế giới này. Một thế giới tràn đầy băng tuyết, phủ trắng xuyên suốt những rặng núi bao la, một dòng sông băng có lẽ đã hàng thế kỷ đứng im như vậy bất chợt vỡ òa.
Ở một nơi cách đó phải đến hàng ngàn kilomet, có một thành phố cổ kính với hàng vạn người ngày đêm chung sống tồn tại một ngôi trường đặc biệt. Tại sao lại nói như vậy, bởi vì tại ngôi trường này, là nơi tập trung chủ yếu của một loại người.
''Những con người có khả năng kiểm soát một yếu tố nào đó trong tự nhiên''. Dị biệt trong đó cũng có những con người không hề có một sức mạnh thần thánh nào ngoài một cái đầu với chỉ số IQ trên ngưỡng 200 cũng đủ điều kiện để vào ngôi trường này.
Ngôi trường này có tên là: ''Học viện thiên tài''.
Trên căn gác, cao của thư viện trường có một ông già vẫn đang cặm cụi làm công tác kiểm kê những loại sách đã và đang cho sinh viên mượn đọc. Một ông già rất bình thường nhưng nếu để ý thì chẳng ai có thể nhìn rõ được khuôn mặt của ông ta cả. Lúc này, ngoài đôi tay lướt nhanh trên bàn phím máy tính thì trong đầu của ông ta đang hiện lên một người. Một cậu bé khoảng 15 tuổi với một dáng đi chậm chạp như thể đang làm quen với thế giới này. Dường như không để ý đến xung quanh, mỗi bước chân của cậu bé đều làm cho con đường bằng băng dưới chân đang dần tan ra theo một quỹ đạo chậm rãi.
- Đây là cơ hội cuối cùng mà ta có thể giúp con. Cố gắng lên con trai của ta.! Hãy lấy lại những thứ thuộc về con. Dường như tự lẩm bẩm một mình, đôi mắt ông già chợt sáng lên một màu xanh tím chói lòa rồi vụt tắt.
Không ai có thể nghe rõ lời ông ta nói, cũng không ai biết ông già này là ai. Những người ở đây chỉ biết rõ một điều. Từ khi học viện này được mở ra, thì cái thư viện đó đã tồn tại kèm theo một ông già lạ lùng. Những ai muốn lấy bất cứ thứ gì từ thư viện kể cả hiệu trưởng của học viện cũng cần được ông già này đồng ý. Thực tế, ông già này chẳng bao giờ làm khó ai ngoại trừ việc thư viện này có chín tầng. Mỗi một tầng, thì mức độ trân quý của đồ vật bên trong lại hơn tầng trước hai thậm chí đến ba bậc. Và muốn lên một tầng thì phải vượt qua được bài kiểm tra của ông già này. Tất nhiên, là không có một bài kiểm tra chung nào cả vì ở đây học viên đến không phải chỉ để học những thứ bình thường và khả năng của từng người thì lại khác nhau.
Chung quy, với mỗi một khả năng của từng người thì sẽ ứng với một nhiệm vụ nào đó cần người đó thực hiện. Vượt qua nhiệm vụ đồng nghĩa với việc được đi cao lên một tầng, khám phá những điều mà những người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Có một sự thật bất biến như thế này là:
- Ở nơi đâu tồn tại con người thì nơi đó sẽ xuất hiện một thế giới. Thế giới này được gọi là thế giới Vĩnh Hằng không phải con người ở đây bất tử mà là vì khát khao chung của mọi giống loài tồn tại dưới vùng trời này đều có một mong muốn như vậy. Lẽ dĩ nhiên, suy nghĩ thì đơn giản nhưng sự thực thì chỉ có con người ở đây hiểu rõ. Sự sống chỉ tồn tại đến một ngưỡng nào đó nếu không có đủ điều kiện để tiến hóa hoặc phát triển thêm thì điều đón nhận tất cả là cái chết.
Chẳng biết ai đã tạo ra sự sống và kèm theo đó là một bộ não có khả năng sáng tạo ra những hành vi. Tính cách được sinh ra từ những hành động quen thuộc, càng nhiều vật thể sống thì khả năng tư duy càng phát triển về cả số lượng và chất lượng. Tính cách khác nhau, tư duy khác nhau, sự vượt bậc của một cá thể sẽ kéo theo đó là việc phân hóa con người và mức sống. Trình độ và của cải quyết định đến tầng lớp của toàn bộ sự sống.
Và cái đáp án cuối cùng của sự phát triển quá mức đó là phân tranh hay chiến tranh để đáp ứng những điều kiện sống phục vụ cho một tầng lớp hay giai cấp thống trị nào đó.
Thế giới Vĩnh Hằng thờ phụng một vị vua đó chính là ''Chúa tể bóng tối''. Người đã chiến thắng cuối cùng trong cuộc chiến hàng vạn năm trước giữa những con người sinh ra với năng lực tối cao.
Nhưng từ 8000 năm trước, tất cả mọi người đều không còn trông thấy vị vua của thế giới này nữa.
- Có người nói rằng ông đã chết do không thể vượt qua được một bước cuối cùng kia.
- Cũng có người bảo rằng ông đã phá vỡ không gian và di chuyển đến một nào đó.
Chẳng ai biết cũng chẳng có ai quan tâm, vì từ sau khi vị vua của thế giới này mất tích. Thì những con cái của những kẻ khi xưa từng chiến đấu một mất một còn với Chúa tể bóng tối bắt đầu rục rịch trở lại.