- Lôi huynh quá khen bần tăng vẫn chưa cứng được như con rùa đen, còn cần cố gắng nhiều lắm.
Lôi Liệt vạch đen đầy đầu cạn lời với tên này. Trận đấu này có thể xem như là hắn thua vì nếu cứ đánh tiếp như vậy thì hắn sẽ cạn kiệt đấu khí trước lúc đó thua không phải nghi ngờ, nếu đánh nhau sống chết thì hắn cũng chỉ có thể bỏ chạy chối chết.
- Hừ, lần này coi như ta thua, lần sau gặp ta sẽ đập tan cái mai rùa của ngươi, hãy đợi đấy.
- Bần tăng sẽ đợi a, phải rồi Đỗ huynh có muốn luận bàn chút không.
- Để lần sau đi ta cũng không hơn lão Liệt bao nhiêu kết quả cũng như vậy thôi.
- Vậy bần tăng cáo từ, hẹn nhị vị hai năm sau tại Lê gia.
- Hẹn ngày tái ngộ.
Rời đấu võ trường Lôi Liệt và Đỗ Bảo về quán trọ Vô Giới từ biệt tiếp tục hành trình. Sau khi bọn họ rời đi đấu võ trường xôn xao, mấy tên lúc trước định khiêu chiến cũng xanh mặt so với hai tên vừa đánh nhau kia bọn họ chỉ giống như đom đóm so với ánh trăng. Một góc khuất dưới võ đài một nhóm người đang đàm luận chính là Thái Điệp và Mặc thúc.
- Thúc nói không sai chiến lực của mấy người này vượt xa nhất tinh đấu sư. Mà ta có cảm giác mấy chiêu thức sau cùng hình như không phải linh giai đấu kĩ, hình như là...
- Hoàng giai đấu kĩ dù chỉ là sơ cấp nhưng khả năng thực chiến rất cao. Trẻ tuổi như vậy lại có hoàng giai đấu kĩ chắc chắn là người thuộc đại thế lực.
- Với lại ta có cảm giác tên đeo ba thanh kiếm có thực lực có thể còn hơn hai tên kia, thúc thấy sao.
- Ta cũng có cảm giác đó dù khí thế chỉ bằng hai người kia nhưng có một cảm giác sắc bén, hắn như một thanh kiếm lúc nào cũng có thể giết người vậy. Nhưng thanh niên dùng quyền kia cũng có một khí tức gì đó rất đáng sợ.
- Dù sao cũng tốt đã mời được hai người, tỉ lệ dành được hạng nhất rất cao.
Hai người cũng dẫn đoàn người rời đi. Thái Điệp khác hoàn toàn với các thiên kim tiểu thư bình thường. Từ nhỏ cô đã học theo phụ thân và đại ca quản lý việc nhỏ đến lớn trong phủ thành chủ, lớn lên bắt đầu quản lý Huyền Hoa thành là cánh tay đắc lực của phụ thân. Lần này tham gia hội săn không phải vì phần thưởng mà là so đấu để tranh vị trí thống lĩnh Đồ Đằng doanh. Do nằm ở biên giới bộ Quế Lâm với Hoang Nguyên thú vực nên ngoài nguy cơ thú triều ra thì khu vực của ba thành thường xuyên bị ma thú cấp ba quấy nhiễu thi thoảng còn có cả ma thú cấp bốn xuất hiện. Vậy nên Trung ương đế quốc cho thành lập nên các Đồ thú doanh chuyên dùng để vây công ma thú cấp cao đi vào lãnh thổ con người. Đồ Đằng doanh là một trong số đó, thành viên chủ yếu có thực lực đấu sư hoặc cửu tinh đấu sĩ dùng trận pháp đặc chế để có thể giết ma thú cấp ba rễ ràng, lúc có ma thú cao cấp sâm lấn thì Đồ Đằng doanh sẽ tập trung vây giết, còn khi bình thường sẽ vây bắt sơn tặc, thống lĩnh Đồ Đằng doanh có rất nhiều quyền lợi nhiệm kỳ là năm năm các gia tộc thành chủ đều có tham vọng quản lý Đồ Đằng doanh vậy nên ba thành tạo nên hiệp định lấy kết quả hội săn năm năm một lần để quyết định các gia tộc phái gia nhân tài trẻ tuổi thống lĩnh nhóm thuộc hạ săn ma thú kẻ nào chứng minh được thực tài dành được hạng nhất sẽ được quản lý Đồ Đằng doanh. Vì vậy mỗi lần hội săn các gia tộc đều cho nhân tài trẻ tuổi tham gia chuẩn bị kĩ càng hơn nữa không từ thủ đoạn mời những cao thủ trong giới dong binh. Lần này Thái Điệp dùng nhiều cách mà vẫn chưa tim được người thích hợp thì bỗng nhiên có được hai tên hậu nhân thế lực lớn thực lực cũng không nhỏ.
Bình minh ngày hôm sau, đoàn người tập hợp ở cổng thành chuẩn bị xuất phát. Hai người Lôi Liệt vừa tới đã thấy nhóm người Thái Điệp chờ sẵn, một tên lạ mặt nhoi nhoi không đợi Thái Điệp nói gì đã nhẩy ra nói.
- Hai người các ngươi chết ở đâu giờ mới đến. Cả đội phải đợi các ngươi mà chậm trễ hành trình đó.
- Biểu ca, huynh không cần phải nói linh tinh.
Thái Điệp vội ngăn tên kia lại. Rồi quay sang cười nói với hai người Lôi Liệt.
- Nhị vị đã đến rồi thì chúng ta xuất phát thôi.
Nói xong ra hiệu mời với hai người Lôi Liệt sau đó cũng lên Địa ma điểu hướng về phía Hoàng Liên sơn mạch. Tên nhoi nhoi kia cũng hậm hực đi theo. Hắn tên là Vệ Quán gia thế cũng bình thường cô hắn may mắn được gả cho cha của Thái Điệp. Từ nhỏ hắn đã thích Thái Điệp hắn luôn tìm cách thể hiện bản thân, lại được cô hắn luôn muốn tác hợp với suy nghĩ " nước phù sa không chảy ruộng ngoài " nhưng càng lớn hắn càng có cảm giác Thái Điệp xa cách hắn hơn, mấy tháng trước hắn đội phá đấu sư lại biết tin Thái Điệp tham gia hội sắn nên hắn nhất quyết đi theo tìm cơ hội thể hiện để biểu muội có cái nhìn khác về hắn. Hai tên vừa rồi cũng chỉ nhất tinh đấu sư thôi, dựa vào cái gì mà biểu muội của hắn lại coi trọng như vậy.
Nửa ngày đường đã tới ngoài Hoàng Liên sơn mạch. Lôi Liệt và Đỗ Bảo nhìn nhau rồi cùng gật đầu. Đỗ Bảo đi đến chỗ Thái Điệp.
- Thái tiểu thư, tại hạ và Lôi huynh quen hoạt động hai người nên đi với cả đội cũng không có hiệu quả nhiều lắm, hơn nữa cả đội đi một đường số lượng ma thú săn được sẽ ít hơn chia mà săn. Vậy nên tại hạ và Lôi huynh muốn tách ra mà đi, nếu bên nào gặp bất lợi thì có thể bắn pháo làm hiệu bên kia đến hỗ trợ.
- Việc này không phải cũng không thể, chẳng qua là tổ đội hẳn sẽ không sảy ra vấn đề gì nhưng hai người tuy có thực lực không thấp nhưng vẫn nguy hiểm trùng trùng.
Lôi Liệt nghe vậy cũng chen lời.
- Thái tiểu thư không cần lo lắng đánh không lại chúng ta có thể chạy mà. Cô cứ yên tâm chúng ta cũng sẽ tận sức dù sao cô đạt được hạng cao chúng ta mới có tiền công cơ mà.
- Phải đó bọn họ thích đi riêng cứ để cho họ đi đi, ở đây có ta là được rồi- Vệ Quán cũng chen lời
Thái Điệp cũng không tìm được lý do gì để giữ hai người lại. Liền lấy ra hai cây pháo hiệu đưa cho Đỗ Bảo ánh mắt dịu dàng nói .
- Vậy hai người phải cẩn thận đó, pháo hiệu này do Thái gia đặc chế nhìn cái có thể nhận biết được ngay . Có gì nguy hiểm có thể gọi nhau ứng cứu.
Đỗ Bảo nhận lấy pháo hiệu, ném cho Lôi Liệt một cây. Lôi Liệt nhận lấy nhìn qua rồi cất vào không gian giới chỉ. Quay ra nói với Thái Điệp.
- Vậy đội cứ đi về phía bắc ta và Đỗ huynh đi về hướng tây bọn ta sẽ chú ý giữ khoảng cách. Lão Bảo chúng ta lại so thân pháp chứ.
- Được ta cũng muốn xem Lôi vân bộ nhanh hay Cuồng Phong bộ của ta nhanh.
- Một, .., ba..
Cả hai cùng lao đi về hướng tây xa xa truyền lại tiếng cằn nhằn của Lôi Liệt.
- Lão Bảo có tiến bộ thế mà không mắc mưu.
- Ta mắc mưu một lần là quá đủ rồi sẽ không có lần thứ hai đâu.
- Mà này ta cứ thấy ánh mắt của vị Thái tiểu thư kia nhìn ngươi lạ lắm có vẻ như thích ngươi rồi đó.
- Vậy hả.
- ....
Cứ thế hai bóng người xa xa biến mất. Cả đám chừ Thái Điệp và Mặc thúc ra đề ngạc nhiên vì tốc độ của hai người kia thảo nào bọn họ nói không đánh được thì có thể chạy . Với tốc độ đó ma thú cấp ba cũng chưa chắc bắt kịp. Vệ Quán cũng mừng hai kẻ kia đi rồi trong đám còn lại hắn chỉ kém hơn Thái Điệp và Mặc thúc thôi đúng là thời cơ tốt để lấy lòng biểu muội.
Sau hai ngày săn bắt Lôi Liệt và Đỗ Bảo cũng giết được khá nhiều ma thú chủ yếu là ma thú cấp một là nhiều, ma thú cấp hai chỉ có năm con. Sau khi dùng hồn bài thu lấy linh hồn ma thú thì ma tinh và các bộ phận có giá trị cũng được thu thập hết.
Hôm nay hai người tìm được một đàn xuyên sơn thú có tới mười con, Lôi Liệt lại có linh cảm không tốt đàn xuyên sơn thú đông thế này thể nào cũng có một con trở thành thiết giáp thú. Đúng như dự đoán khi mới giết được một nửa thì từ trong lòng đất một bóng đen như một ngọn núi nhỏ lao ra móng vuốt sắc như linh khí chém về phía hai người. Đỗ Bảo xoay người tránh được một kích. Lôi Liệt đang công kích nên không kịp tránh đành phải lấy tay trặn phía trước ngực cứng rắn chặn một kích, bị đánh lui ra sau va đổ một thân cây mới dừng lại. May mà Phi hổ hộ thủ là trung cấp linh khí nên hắn không bị thương nghiêm trọng lắm. Đỗ Bảo cũng rút ra Hoàng kim kiếm ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía con Thiết giáp thú. Con thú rống to rồi lại điên cuồng đánh về phía hai tên con người đã giết con cháu của nó. Hai người Lôi Liệt không kịp có thời gian trao đổi phải dốc hết sức chống đỡ dù sao Thiết giáp thú cũng là ma thú cấp ba sơ cấp.
Dù tốc độ của nó không nhanh nhưng sức mạnh lại lớn. Không bị đánh chúng thì thôi bị đánh chúng thì sẽ lãnh đủ đau khổ . Lôi Liệt dùng Lôi ưng chảo và Lôi âm cước đánh liên tục vào hông Thiết giáp thú. Đỗ Bảo cũng dùng Cuồng Phong loạn kiếm chém liên tục vào chỗ hiểm yếu trên người nó mà không làm nó bị thương chút nào. Chước kia khi Lôi Liệt dùng sơ phẩm linh khí chém xuyên được vào thiết giáp của Thiết giáp thú là lúc đó nó đã chết chứ nếu mà lúc còn sống với năng lượng của ma tinh cung cấp thiết giáp có thể so với trung cấp linh khí. Không phải hoàng giai binh khí khí thì khó mà làm nó bị thương được.
Chiến đấu liên tục hơn một giờ mà không có kết quả tuy không bị đánh chúng nhưng cũng không làm Thiết giáp thú bị thương càng không thể chạy khỏi nó được.
Đỗ Bảo chuyển từ phong nguyên tố sang sử dụng thủy nguyên tố băng huyền quyết, băng tập chảm. Đánh liên tục vào một điểm đóng một lớp băng giầy sau đó mới dùng Cuồng Phong loạn kiếm đánh lại vào đó làm nứt ra được thiết giáp rắn chắc.