Chương 16: Quyết định của Lệ Chi

Buổi tiệc diễn ra tại một nhà hàng khá sang trọng. Không rõ mục đích nhưng đây là tiệc do công ty Quang Dương tổ chức.

Lệ Chi tự dưng nhớ đến tiệc sinh nhật lần trước ở công ty số 22. Nó hơi lo vì sợ sẽ gặp Trần Đạt và Lan Lan. Nhưng may mắn, con bé chẳng thấy tên hai kẻ đáng ghét đó trong danh sách khách mời nên yên lòng tâm hẳn.

“Em cứ thoải mái đừng quá căng thẳng!” – Quang Dương trấn an cô gái.

“Vâng, em chỉ hơi hồi hộp chút chút. Trông em buồn cười lắm phải không?” – Lệ Chi dùng tay khép chiếc váy màu sữa với vẻ lóng ngóng.

“Không, nhìn rất xinh, em thật tinh mắt khi chọn chiếc váy này, nó phù hợp với màu da của em.”

Lệ Chi cười cười trước lời nói nịnh của chàng trai. Đây là bộ váy Kỳ Phong tặng Lệ Chi lần trước, con bé nghĩ sẽ rất hợp nếu mặc nó dự tiệc.

“Em đợi anh một lát, anh qua chào hỏi khách. Em cứ ăn uống tự nhiên, đừng nghĩ gì cả, được chứ?” – Quang Dương lựa lời dặn dò vì sợ cô nàng bơ vơ.

“Ừm, em sẽ thoải mái.” – Lệ Chi gật đầu, mỉm cười.

Sau khi thấy anh chàng nhà giàu yên tâm rời đi, Lệ Chi liền xoay lưng lại nhìn những món ăn trên bàn. Con bé rờ bụng, âm thanh của cái bao tử rỗng kêu sùng sục. Chiều, nó để bụng đói chỉ vì muốn được ăn thật nhiều món ngon ở buổi tiệc. Tuy rất ham nhưng Lệ Chi cố kiềm chế, cần tỏ ra là người quí phái, vừa giữ thể diện cho mình vừa không làm mất mặt Quang Dương. Nghĩ thế, cô nàng cận cầm đĩa lên, với tay lấy chiếc đũa dài, từ từ nhẹ nhàng gắp thức ăn. Vẫn còn nhớ bài học Kỳ Phong dạy, vậy là Lệ Chi bắt đầu trình diễn màn “cao quý” của bản thân.

Đang chọn món thì một cô hầu đi ngang qua, vô tình vấp phải chân vị khách nào gần đó nên té nhào, chiếc khay văng lên cao và nó sẽ rơi xuống ngay chỗ Lệ Chi đứng. Nhanh chân, con bé chạy ra xa tránh. Xui xẻo thế nào, chân do mang giày cao gót chưa quen nên nó bị trặc chân. Lệ Chi chới với, suýt nữa ngã nhào vào bàn thức ăn giống hệt lần trước nếu không có Quang Dương mau chóng đỡ lấy nó.

“Em không sao chứ?” – Chàng trai lo lắng hỏi.

“Em không sao, may là có anh!” – Lệ Chi thở phào, nhẹ nhõm.

“Chân em hình như bị trặc rồi.”

“Chắc do em mang giày gót cao chưa quen, cũng chẳng có gì, anh đừng lo.”

“Sao không lo chứ, bị trặc như vậy em làm gì đứng nổi.” – Quang Dương lập tức đảo mắt nhìn dáo dác – “À, chỗ kia có chiếc ghế, để anh đưa em đến đó.”

“Cũng được ạ”

Quang Dương dìu Lệ Chi, nhưng đi chưa được hai bước, chân con bé khụy xuống. Lệ Chi nhăn mặt, xem ra bị trặc hơi nặng. (T^T) Thấy vậy, Quang Dương cúi xuống, kéo tay cô bạn gái vòng qua cổ mình.

Lệ Chi ngạc nhiên:

“Anh làm gì thế?”

“Cõng em chứ làm gì, cứ ngồi yên, anh đưa em đến ngồi ở ghế.”

Lệ Chi vì chân đau quá nên đành chịu.

Anh chàng nhà giàu bước chậm rãi. Cô nàng cận thấy ngượng vì những người xung quanh giương mắt nhìn, có lẽ họ ganh tị.

Chưa bao giờ, Lệ Chi quan sát Quang Dương từ phía sau lưng. Mái tóc đen mượt, mềm mại trải dài, từng sợi len lỏi trong không trung khiến người khác cảm giác sự bồng bềnh, nhẹ tênh. Lúc này, con bé mới biết, đôi vai của Quang Dương cũng to lớn, vững chắc, có thể làm chỗ dựa an toàn cho một cô gái. (^__^).

Đột nhiên, Lệ Chi nhớ đến bờ vai màu áo đen của Kỳ Phong. Lần ấy, nó cũng trặc chân và được anh đưa về nhà. Đến tận phút này, Lệ Chi mới phát hiện, hóa ra, bản thân vẫn còn nhớ cảm giác kỳ lạ khi ở trên lưng anh chàng họ Lâm, tâm trạng thật khó tả. (>///
“Em thấy thế nào khi ở trên lưng anh?” – Quang Dương ngoái cổ ra sau, bất ngờ cất tiếng.

“Ừm, em thấy yên tâm.”

“Yên tâm thôi ư? Em không có cảm giác khác lạ hay hạnh phúc à?”

“Em…” – Lệ Chi lúng túng, chẳng nói thêm được gì.

Quang Dương cũng khẽ mỉm cười, rồi không hỏi tiếp. Có vẻ như anh chẳng mấy bận tâm về vấn đề này.

Riêng Lệ Chi thì phát hiện, tại sao bản thân lại không hề có cảm giác kỳ lạ đối với Quang Dương. Con bé chẳng tìm được điều đặc biệt nào, điều chỉ thấy khi ngã đầu trên bờ vai Kỳ Phong…

Quang Dương dìu Lệ Chi ngồi xuống ghế. Con bé thở ra, lòng nhẹ hẳn vì có đã có nơi để nghỉ chân.

“Mắc cá chân của em bắt đầu sưng lên, tạm thời em không thể đi được.” – Quang Dương dịu dàng bảo.

“Không sao, xiu xẻo đã đến thì khó tránh, em sẽ ngồi ở đây luôn vậy.” – Lệ Chi cười như làm dịu sự lo lắng của bạn trai.

“Thôi thì thế này, anh sẽ cố gắng chào hỏi hết các vị khách, sắp xếp ổn thỏa công chuyện trong buổi tiệc, sau đó anh sẽ ở bên cạnh em nốt phần thời gian còn lại, được không?” – Anh chàng nhà giàu nắm tay, mắt nhìn âu yếm cô gái.

“Vâng, nếu thế thì tốt quá!”

Quang Dương vỗ nhẹ bàn tay Lệ Chi rồi đứng lên, đi nhanh. Sự cô đơn chợt kéo đến khi Lệ Chi thấy bóng Quang Dương mất hút trong đám người đang vui vẻ, cười nói. Lúc chờ anh, chắc nó sẽ buồn lắm.

“Ủa, cô là cô gái lần trước đây mà!”

Lệ Chi xoay qua nhìn, trước mặt là một anh chàng cao ráo, tuy khoác trên người bộ vet sang trọng nhưng vẫn không che đi điệu bộ của kẻ ăn chơi. Đặc biệt, gương mặt chàng trai này, con bé trông rất quen, nhất là cái cách anh ta nhìn chằm chằm vào nó.

“Không nhớ tôi ư? Tôi là người suýt tí nữa bị gán tội “tông chết người giữa đường” chỉ vì sự ngớ ngẩn của cô!”

Anh ta vừa dứt lời, tức thì mắt Lệ Chi sáng lên:

“Anh là Quang Nhân, em trai Quang Dương!”

“Vẫn còn nhớ tên tôi đấy, vinh hạnh quá!” – Quang Nhân bắt đầu giọng điệu giễu cợt – “Xem ra cô rất khỏe!”

Lệ Chi chẳng rõ thái độ đó là thế nào nhưng có vẻ Quang Nhân không thích nó, cách nói của anh ta không được thiện cảm.

Quang Nhân uống hớp rượu xong đảo mắt sang cô gái mặc áo váy màu sữa:

“Nghe nói, cô và anh tôi đang hẹn hò? Cô… cũng ghê gớm thật! Chỉ một lần tình cờ đụng xe mà với được ông anh khờ khạo của tôi. À mà chả biết lúc ấy là tình cờ hay cố ý nữa…”

“Anh nói gì tôi không hiểu?” – Lệ Chi nhíu mày.

Giọng cười pha chút mỉa mai của Quang Nhân nghe thật nhỏ. Đặt ly rượu lên bàn, anh tiếp:

“Chắc cô cũng rõ, anh trai tôi là giám đốc khu thương mại lớn nên rất giàu có. Không ai mà không biết, anh tôi vừa trẻ, vừa giỏi, lắm tiền lại thêm cái mã đẹp trai nên cả khối cô theo. Những cô gái ấy, cô nào cũng hám của chứ làm gì có tình yêu. Biết thế nên Quang Dương chẳng bao giờ đụng đến con gái, nhưng rồi đùng một cái, tôi hay tin anh tôi đang hẹn hò với một cô nàng bình thường… Vậy chẳng phải cô tài lắm à?”

Bây giờ Lệ Chi đã hiểu thái độ giễu cợt của Quang Nhân, thì ra anh nghĩ con bé là dạng người ham tiền nên giả vờ quen với Quang Dương.

“Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Tôi và Quang Dương quyết định quen nhau trong một dịp gặp gỡ tình cờ không phải lần đụng xe đó và khi ấy tôi chẳng cố tình gì hết.”

“Ồ! Vậy cô và anh tôi có duyên ư? Thú vị, lãng mạn lắm!” – Quang Nhân vỗ tay, tỏ vẻ khoái chí.

“Tùy anh muốn nghĩ thế nào cũng được, tôi không bận tâm.”

“Cô cứ tỏ ra thanh cao đi, chỉ cần tôi còn ở đây thì hạng người như cô đừng mong moi được tiền của nhà họ Nguyên.”

Lệ Chi quay mặt sang nơi khác bởi bản thân không muốn thấy hoặc nói chuyện với dạng người này.

Quang Nhân chợt cúi xuống, môi kề sát tai cô gái, thì thầm:

“Tôi nhắc cô cũng đừng quá mơ mộng, Quang Dương, anh trai tôi không hẳn là người chung tình đâu. Anh ấy đã từng hứa với bố tôi, nhất định sẽ lấy cô gái của gia đình có địa vị hoặc chí ít cũng xinh đẹp, bản lĩnh. Anh ấy quen cô chỉ là qua đường