Chương 1: Nhập Thế

LỜI HẸN BỊ LÃNG QUÊN

Quyển 1: Bên người nhưng chẳng thể yêu người.

Chương 1:

Ta là một chú lợn con. Từ lúc có ý thức, ta đã không chấp nhận số phận bình thường của hầu hết loài lợn, bị dưỡng mập mạp, sau đó đợi làm thịt. Ta không muốn cuộc sống của mình lại trôi qua vô ích như thế.

Ta cảm thấy mình là một con lợn thông minh vượt bậc.

Từ lúc còn trong bụng mẹ ta đã có thể hiểu được ý nghĩa những lời con người nói. Cho nên lúc vừa tròn một tháng tuổi, nhân cơ hội lão Vương mãi mê cho đám chị em của ta ăn uống no say, ta lẳng lặng chuồn ra khỏi chuồng.

Lúc đi đến địa phương an toàn, chắc chắn là không bị lão vương bắt lại được. Ta quay đầu nhìn về nơi mình sinh ra lần cuối.

Không phải ta không có tình cảm với lợn mẹ mà do ta không phải thật sự là lợn. Có con lợn nào lại có thể hiểu tiếng người, có thể tu tiên chứ.

Từ lúc còn là một bầu thai ta đã biết mình là yêu. Ta chính là một yêu tinh, do lợn mẹ lúc mang thai hít phải tà vật mà kết tinh thành.

Nơi ta được sinh ra là thôn Phượng Hoàng. Nghe nói nơi đây từng là một thôn nhỏ vô danh nhưng lại có một thôn nữ bước lên ngôi hoàng hậu nên người dân quen gọi là thôn Phượng Hoàng.

Thôn Phượng Hoàng là nơi có linh khí dồi dào hiếm hoi của phàm giới.

Thôn Phượng Hoàng rất đẹp, có sông có núi, phong cảnh hữu tình.

Nơi đây còn có rất nhiều hoa nhài, do linh khí dư thừa hoa nhài nở quanh năm. Trăm dặm quanh thôn luôn có hương hoa thoang thoảng.

Ta lẳng lặng rời khỏi thôn mà không có sự hây biết của bất cứ người nào. Cũng không có sự tiển đưa của ai cả. Không biết tại sao lúc ấy, ta lại thấy bùi ngùi, tiếc nuối như thể lúc ta đi nên có một người tiển đưa vậy.

Rất nhiều năm sau, trong một lần vô tình về lại thôn Phượng Hoàng. Ta đã nghĩ, nếu như lúc đó ta cam chịu làm một con lợn, ăn xong lại nằm chờ chết. Có lẽ, cuộc sống sẽ bình thản và đơn giản hơn chăng.

Biết đâu chết rồi ta có thể đầu thai làm người thì sao! Chẳng cần phải lòng vòng cả cuộc đời. Đánh mất cơ hội của ta và cả chàng nữa.

Sau khi rời khỏi thôn, ta đi vào ngọn núi cách thôn khoảng vài dặm, tìm một hang động kín đáo giữa vách núi, đảm bảo con người không thể đặt chân tới.

Ta bắt đầu an tâm tu luyện Thất Tình Quyết. Đây là phương pháp tu luyện của loài yêu chúng ta, lấy bảy loại tình cảm chủ yếu của con người để rèn luyện ý chí của mình. Mục đích là để không bị cảm xúc đó chi phối, ảnh hưởng thọ mệnh và dung nhan.

Loài người lúc tu tiên gọi đây là tu nhan, nó là một loại pháp thuật bị cấm ở tu tiên giới.

Loài người hoàn toàn không biết đây là pháp thuật chỉ thích hợp với yêu. Con người muốn tu luyện thì phải có một đều kiện quyết định là cuộc đời người đó chỉ có một bạn đời, duy nhất một bạn đời.

Nhưng trong thế giới tu tiên của con người thì đầy rẫy dục vọng xấu xa. Vì có thể thành tiên họ sẵn sàng đắm chìm trong dục vọng.

Họ không chịu khắc khổ tu luyện mà lại dùng song tu để tăng linh lực. Họ sẵn sàng song tu với bất cứ đối tượng nào mà họ cho rằng có thể ích lợi cho việc tu luyện.

Họ thấy việc đó vừa có thể đáp ứng nhu cầu đen tối của mình vừa không phải ngày đêm tu luyện khắc khổ mà có thể đạt được hiệu quả to lớn, quả là một công đôi việc.

Họ tự cho rằng đó là con đường tắt dẫn đến thành công. Nhưng họ lại không biết rằng tiên giới không hề cho phép bất cứ một linh hồn nào có thể phi thăng, bằng cách song tu để tu luyện cả.

Trên đời này làm gì có con đường tắt nào dẫn đến thành công cơ chứ. Làm gì có việc không làm mà hưởng công đây. Quả là suy nghĩ viễn vông mà.

Trăm ngàn năm qua số người tu tiên có thể phi thăng đã bằng con số không.

Không những không thể phi thăng sau khi hết dương thọ họ còn đọa lạc vào súc sanh đạo. Trả giá cho việc xem thường Tiên Giới. Dám dùng dục vọng xấu xa, dơ bẩn để mong đắc đạo thành tiên. Xúc phạm Tiên Giới, nơi thần thánh cai quản quy luật sinh tồn trong thiên địa.

Cuộc sống của ta cứ lặng lẽ trôi qua bình lặng, tu luyện rồi lại tu luyện. Cho đến một ngày của năm trăm năm sau, lúc ta cảm thấy mình sắp hóa hình thì ta lại gặp phải một vấn đề nan giải.

Đó là, ta sẽ hóa hình thành diện mạo như thế nào đây? Vì chuyện này mà ta suy nghĩ suốt ba năm. Chẳng lẽ lại hóa hình thành lão Vương sao? Vì từ lúc sinh ra người ta gặp duy nhất chỉ có lão vương thôi.

Thật ra ta có thể chọn hóa hình giống như các mỹ nhân trong truyền thừa yêu tộc mà ta nhận được lúc còn trong bụng mẹ. Nhưng ta nghĩ, nếu sau này ta có thể phi thăng Tiên Giới gặp phải bọn họ thì sao! Chắc chắn ta sẽ không thích một người có dung mạo giống y hệt như mình rồi. Ta cũng không muốn làm bản sao của ai đó vĩnh viễn, dù cho người đó có đẹp như Cửu Thiên Huyền Nữ đi chăng nữa.

Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, ta quyết định chọn lựa phương pháp mà Bạch Yêu Yêu ( Bạch Xà) đã làm. Đó là đến nhân giang tìm kiếm người có dung mạo ta yêu thích.

Con người thọ mệnh vốn ngắn ngủi mà thời xuân sanh của họ thì không quá mười năm, chỉ cần qua mười năm là không ai nhận ra ta giống ai đó rồi.

Ta từng nghe lỏm được câu chuyện của lão Vương và một người hàng xóm. Nguyên văn thế nào thì ta không nhớ, nhưng có một điều trong câu chuyện đó là ta nhớ rất rõ.

Mộng Châu là nơi xuất hiện nhiều mỹ nhân nhất, tất cả mỹ nhân nổi danh trong thiên hạ đều có nguồn góc từ Mộng Châu.

Thế là ta quyết định đến thành Mộng Châu.

Trong năm trăm năm qua nhân gian đã một lần đổi chủ, từ họ Chu đổi thành họ Ngụy.

Nghe nói khai quốc hoàng đế của Đại Ngụy là người yêu mỹ nhân nên lúc định đô đã bất chắp ý kiến của quần thần và bỏ ngoài tai lời dèm pha của thiên hạ mà chọn thành Mộng Châu làm đế đô.

Trăm năm qua câu chuyện này vẫn để lại nhiều lời dèm pha cho Hoàng Thất Đại Ngụy. Một dòng họ chuyên sinh ra những đế vương đa tình.

Ta là người yêu cái đẹp nên nhân vật ta hướng đến đầu tiên đó là đệ nhất mỹ nhân Đại Ngụy Lý như Hoa con gái của tể tướng đương triều.

Vì tránh phiền phức ta sử dụng hồn thể vào thẳng khuê phòng của nàng ta. Lúc gặp được nguyên chủ, ta hơi bất ngờ vì dung mạo của Lý Như Hoa. Quả nhiên người cũng như tên, nếu miêu tả loài hoa gì có thể hình dung dung nhan nàng ta, thì ta nghĩ đến đầu tiên đó là hoa sen.

Lúc ta đi vào nàng đang mặc một bộ váy thủy tiên màu xanh lam, ngồi trong phòng đọc sách. Ánh nắng chiều xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào dung nhan thanh lệ của nàng.

Người ta nói hoa sen đại biểu cho sự thánh khiết, bất nhiễm bụi trần nhưng ta lại thấy nó rất đỗi dịu dàng.

Hoa mang chút thanh cao, thuần khiết, tuy không gọi khuynh thành tuyệt sắc nhưng không thể nào bỏ qua nét đẹp của nó.

Cô gái này rất đẹp nhưng ta lại không cảm thấy hài lòng. Không phải không đủ xinh đẹp. Mà vì quá xinh đẹp mới làm ta không vừa lòng.

Sau khi gặp Lý Như Hoa ta đi gặp tất cả mỹ nhân nổi danh ở đế đô này. Có đệ nhất danh kỹ, diễm lệ như mẫu đơn. Có quý khí bức người như mẫu nghi thiên hạ. Có đệ nhất tài nữ trong sáng như trà my. Có sủng quan lục cung quyến rũ như chi vương bá hoa (hoa hồng).

Họ đều rất xinh đẹp, tuy không đẹp bằng cửu vĩ hồ yêu, nhưng đã là hiếm có trong tam giới. Nhưng họ càng xinh đẹp càng khiến ta không hài lòng.

Ta cảm thấy người đẹp ở tâm chứ không phải là vẻ ngoài.

Không phải ta không chú trọng bề ngoài mà vì khi vẻ ngoài quá bắt mắt sẽ khiến người ta dễ dàng bỏ quên vẻ đẹp tâm hồn. Khi đó cái đẹp sẽ trở nên sáo rỗng, giống như một vật chết xinh đẹp vậy. Nếu vậy khi ngắm họ ta sẽ thấy chẳng khác nào ngắm một loài hoa, một vật phẩm xinh đẹp.

Ta sẽ thích đấy nhưng sẽ không yêu.

Ngược lại nếu một người con gái đẹp bằng tâm hồn, đẹp bằng khí chất, dù dung mạo có bình thường nhưng người ta vẫn muốn lại gần nàng, thân cận nàng, tìm hiểu về nàng.

Nếu người con gái ấy còn sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp sẽ càng tôn lên nét đẹp của con người nàng. Nàng sẽ trở nên hoàn hảo. Cái gọi là khuynh quốc khuynh thành cũng không bằng như thế.

Những người con gái ta từng gặp quá đẹp so vơi tâm hồn của họ nên khiến ta cảm thấy mình chẳng khác nào đang ngắm một bông hoa biết đi. Tuy thích đấy, đẹp mắt đấy! Nhưng ta thấy nó thiếu cái gì đó. Việc này làm ta cảm giác như ngắm một bông hoa xinh đẹp trong tâm trạng bực bội vậy.

Trong lúc buồn chán, ta lảng vảng trên con phố đông đúc trước cửa thành.

Ta chợt bị một người hấp dẫn, một dung nhan anh tuấn đặp vào mắt ta. Không phải ta bị mê hoặc mà vì hắn là người đầu tiên ta thấy khí chất và dung mạo hòa hợp đến mức hoàn mỹ.

Hắn rất đẹp nhưng cái thu hút ta là khí chất tỏa ra từ tâm hồn.

Nhưng đây không phải là một tâm hồn lương thiện. Khí chất ta đọc được từ người này là ngập trời sát khí.

Đều khiến ta tò mò là hắn mang sát khí ngập trời như vậy nhưng lại không có một chút oán khí nào cả. Vì sự tò mò, ta nán lại nghe lỏm câu chuyện của người ven đường.

Thì ra hắn là hoàng tử của Đại Ngụy vì lúc sinh ra có dung mạo xinh đẹp giống nữ nhi nên được ban tên là Lan. Từ nhỏ đã bị quăng đến chiến trường lập vô số kì công, có biệt danh chiến thần. Từ lúc hắn lãnh quân ra trận đến nay đã mở rộng quốc thổ Đại Ngụy lên gấp ba lần.

Ta quay đầu nhìn hắn giữa dòng người. Hắn mặc một bộ khôi giáp nặng trịch trông rất là uy phong, khuôn mặt hắn lạnh lùng như cách ta cả thế giới.

Hắn giống như một vị Thần Quân lãnh đạm nhìn xuống nhân gian vậy.

Hắn lạnh lùng cưỡi bạch mã trong tiếng reo hò của dân chúng, nơi hắn đi qua phũ đầy những khăn tay túi thơm của đám thiếu nữ xuân sanh.

Năm ấy ta là yêu mà chàng là một hoàng tử vừa tròn mười tám, thân phận phi phàm, tương lai rực rỡ.

Ta lặng lẽ đi vào một con đường mà trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ về chàng hoàng tử kia.

Ta không hiểu chỉ là một người qua đường nhưng tại sao ta lại lo lắng cho tương lai của hắn như vậy. Sát nghiệt nặng như vậy theo quy luật thì sẽ không trường thọ được đâu.

Ta dừng lại trước cửa một đội ngũ đón dâu, tân nương đang được tú bà cõng ra, chợt một cơn gió thổi bay khăn đội đầu, để lộ dung nhan của nàng thu hút sự chú ý của ta.

Môi hồng răng trắng không quá xinh đẹp nhưng lại rất ưa nhìn. Nàng mong mang, trong suốt như bông hoa nhài nở trên đỉnh núi gần thôn Phượng Hoàng.

Làm ta chợt nhớ đến trong một ngày mùa hè đầy nắng, lúc ta quyết định rời khỏi thôn, vứt bỏ luân hồi, rời khỏi nơi ta sinh ra đi trên con đường tu tiên không lối về này, có một mùi hương thoang thoảng đã ở bên đưa tiễn cho ta.

Mùi hương khiến ta lưu luyến nhất, yêu thích nhất.

Tất cả suy nghĩ trong lòng lúc trước đều bị đánh bay, thay vào đó là niềm hân hoan vì cuối cùng ta cũng tìm thấy dung mạo mình yêu thích.