Chương 4: Lỗi Hệ Thống Đại Truyện

Nội cảnh.

Phòng Lưu Kỳ.

Lưu Kỳ ánh mắt tóe lửa nhìn Lưu Nhã Hân. Giống như một con sói nhòm ngó một con cừu non. Lưu Nhã Hân đã sớm tỉnh tuy nhiên bởi vì bị trói nên không thể bỏ chạy được.

•Tên khốn kiếp, mau thả ta ra. Để cha ta thấy ngươi chắc chắn chết rất thảm...

Lưu Nhã Hân kêu gào.

•Tới lúc này mà vẫn còn huênh hoang. Không cho nàng một bài học liền không biết trời cao đất dày...

Lưu Kỳ ngoảnh môi. Ánh mắt hung ác.

•Ngươi, ngươi muốn làm gì...

Lưu Nhã Hân lập tức cảm thấy sợ hãi. Nàng phát hiện Lưu Kỳ hôm nay khác với thường ngày. Không còn dáng vẻ ngờ nghệch nữa mà giống như một con sói già. Còn bản thân nàng lại là một con cừu nhỏ bé. Không tự chủ mà run rẩy.

•Làm gì, tự nhiên là ăn nàng rồi...

Lưu Kỳ liếm môi nói. Hắn đã không thể kìm hãm dược lực trong người.

•Ngươi, ngươi dám....

Lưu Nhã Hân tuy run rẩy nhưng vẫn rất cứng miệng.

•Im mồm...

Không đợi nàng nói hết câu hắn đã đem một chiếc khăn nhét vào miệng. Đoạn nhích tới một chút, tiếp cận nàng.

Lưu Nhã Hân lúc này đã sợ thật rồi. Ánh mắt nàng lóe lên vang xin. Chỉ là Lưu Kỳ đâu có màng tới. Thủ trảo chộp tới. Một chiêu hầu tử thâu đào. Tóm gọn hai cặp gò hồng.

Lưu Nhã Hân nước mắt bắt đầu ươn ướt. Có đánh chết nàng cũng không nghĩ tới bản thân vậy mà lại bị tên ngốc nhất gia tộc khi dễ.

•Cmn phê như vậy...

Lưu Kỳ thầm hô trong lòng. Mặc dù đã từng bóp. Nhưng cảm giác lần này đặc biệt rõ ràng. Tuy nhiên hắn vẫn chưa thỏa mãn. Đoạn vươn tay vạch luôn ngực áo của Lưu Nhã Hân. Hai quả hồng mềm lập tức đu đưa trước mặt.

•Đẹp thật....

Lưu Kỳ cảm thán. Trong đời hắn, đây là lần đầu tiên được tận mắt thấy vếu. Đặc biệt đây còn là vếu non tơ.

Bóp bóp.

Lưu Kỳ tự nhiên không chỉ ngắm không. Hắn lập tức đưa tay tận hưởng. Cảm giác này phê tê tê như cà phê sữa đá làm hắn nổi hết da gà. Hắn bắt đầu học hỏi những main phim xxx, bàn tay không ngừng xoa xoa, nắn nắn. Lâu lâu lại nghịch ngợm véo đầu ti một cái. Không lâu sau ngực nàng bắt đầu căng lên, hồng phơn phớt. Lúc này Lưu Kỳ lại sử dụng miệng. Hắn vục mặt vào, dùng lưỡi không ngừng kích thích hai đầu ti. Thi thoảng lại la liếm khắp bầu vếu. Hắn làm rất tỉ mỉ. Giống như nếu bỏ qua một chút nào liền sẽ hối tiếc lắm vậy.

Hơi thở Lưu Nhã Hân bắt đầu nặng nề hơn.

Lưu Kỳ tận hưởng một chút sau đó lại nhích trở ra. Hắn nhìn Lưu Nhã Hân nở nụ cười. Mà khi nàng nhìn thấy lập tức như rơi vào hầm băng.

•Đến lúc rồi...

Lưu Kỳ nói khẽ. Đoạn đưa ngón trỏ lên trước mặt.

•Nàng chính là người đầu tiên ta sử dụng Chỉ Động Thiên. Nàng nên tự hào về điều đó....

Lưu Kỳ giống như một tên biến thái, nói mà vẻ mặt tựa phê cần. Hắn nhìn qua ánh mắt sợ sệt của Lưu Nhã Hân. Hít sâu một hơi. Đoạn đem váy nàng vén lên. Bên trong chỉ có vẻn vẹn chiếc quần lót.

Rẹt...

Lưu Kỳ không do dự xé ra luôn. Lưu Nhã Hân rốt cuộc lõa lồ trước mặt hắn.

Lưu Nhã Hân lúc này thật sự muốn tự sát.

•Thật tuyệt vời...

Lưu Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve cái X. Cảm nhận từng sợi lông. Từng thớ thịt mềm mịn ướt át. Ngọn lửa dục vọng hắn đã bùng cháy như ngọn lửa đỏ trên sóc bom bo. Tuy nhiên hắn vẫn cố gắng nén lại. Ngón tay lai đưa đến gần nơi có chiếc khe thần thánh.

Lưu Nhã Hân cắn chặt chiếc khăn trong miệng. Dù không thể nói chuyện nhưng nàng vẫn không ngừng nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà Lưu Kỳ.

•Đừng sợ, không đau đâu....

Lưu Kỳ khe khẽ nói. Đoạn đưa ngón tay vào. Chỉ Động Thiên lập tức phát động.

Lưu Nhã Hân nhíu mày chịu đựng. Tuy nhiên rất nhanh nàng liền trợn trừng mắt. Một cảm giác sung sướng như điện từ hạ bộ truyền thẳng lên não hải. Theo ngón tay của Lưu Kỳ dồn dập từng đợt, từng đợt. Đây là lần đầu tiên trong đời Lưu Nhã Hân được cảm thụ được cái sung sướng như vậy. Toàn thân nàng căng cứng, từ đầu tới chân tê tái như con nhái trụng nước sôi.

•Ra rồi sao, sức chịu đựng yếu vậy.

Lưu Kỳ lắc đầu, đắc ý khi thấy nơi đó của Lưu Nhã Hân có nước chảy ra. Người nàng co giật rất mạnh. Vẻ mặt nhăn nhíu.

Lưu Nhã Hân khóc. Nước mắt ròng ròng. Tuy nhiên nàng khóc không phải vì đau đớn mà là vì sung sướng. Sung sướng đến phát khóc.

Ngón tay Lưu Kỳ không ngừng nghỉ chút nào. Liên tục đẩy nàng lên đỉnh tiêu diêu. Ý chí Lưu Nhã Hân gần như tê liệt. Sức lực chống cự tiêu tan. Nàng mềm nhũn nằm trên giường, nhắm mắt cảm nhận từng cơn khoái lạc đang dồn dập như sóng biển.

Lưu Nhã Hân ít nhất phải ra ba bốn lần, Lưu Kỳ mới dừng lại. Hắn nhẹ nhàng lấy ngón tay dính đầy chất nhầy ra. Cơ thể Lưu Nhã Hân co giật mấy cái.

•Nàng cảm thấy thế nào. Rất tuyệt đúng không.

Đoạn hắn nhẹ nhàng hỏi nàng. Lúc nói chuyện còn cố tình kề sát lỗ tai khiến hơi thở phả lên gáy nàng.

Lưu Nhã Hân hơi thở nặng kịt. Không dám trả lời. Khuôn mặt bừng bừng như lửa đốt.

Lưu Kỳ mỉm cười. Biết Lưu Nhã Hân đã bị khuất phục. Lúc này hắn mới lụi hụi cởi y phục ra. Khi chiếc khố được mở ra. Một cây trụ thịt chình ình xuất hiện. Dài, rất dài. Chí ít cũng phải hai mươi centimet. Không những vậy còn rất to. Đúng nghĩa giống như côn thịt.

•Omg. Không thể ngờ, không thể ngờ. Của ta lại to đến mức này.

Lưu Kỳ nhìn đại điếu của mình mà không khỏi trầm trồ. Đoạn nhìn Lưu Nhã Hân nhoẻn miệng cười. Hắn một bước đi tới giữa hai chân nàng. Nhẹ nhàng đem chúng dạng ra. Lại đem đại điếu đưa tới khe sâu. Cuối cùng là mạnh mẽ đâm một phát.

•Hư...

Lưu Nhã Hân nhíu mày, bặm môi. Nàng cảm thấy hạ bộ vô cùng đau đớn. Giống như có gì đó bị xé mở. Máu bắt đầu chảy ra.

Lưu Kỳ làm sao không hiểu. Hắn lập tức sử dụng Chỉ Động Thiên. Khiến cho Lưu Nhã Hân tiếp tục đắm chìm trong khoái lạc. Dần dần xóa đi đau đớn.

Lưu Kỳ nhè nhẹ đẩy đưa. Côn thịt chầm chậm chui vào chui ra. Sướng, cảm giác này chỉ có thể nói là sung sướng một chỗ nhưng sảng khoái toàn thân. Mặt hắn phê lòi như cá mòi kho tương. Hai bàn tay siết chặt bắp chân Lưu Nhã Hân. Đẩy đưa càng nhanh.

•Um...

Lưu Nhã Hân bật lên khe khẽ. Tuy cảm giác lần này không dồn dập như lúc trước. Nhưng lại thoải mái vô cùng. Khiến cho nàng lâng lâng. Ánh mắt mê li, lim dim muốn ngủ.

Bành bạch....

Tiếng thịt va vào thịt.

•Ưm, ưm.... Ơ, ớ...

Tiếng khoái âm phát ra từ miệng Lưu Nhã Hân. Tất cả hòa quyện lại với nhau giống như một bản giao hưởng tuyệt trần. Tiếng nhóp nhép êm tai. Đu đưa, đưa đẩy càng lúc càng nhanh.

Lưu Kỳ tiện tai giật đi chiếc khăn trong miệng Lưu Nhã Hân, tuy nhiên nàng đã sớm không còn la ó nữa mà chỉ biết rên rỉ trong đê mê.

Bạch bạch bạch....

•Aaaaaaaaa... Không được, không được. Mau dừng lại. Ta sắp ra, sắp ra.... Sướng quá, không chịu nổi nữa....

Theo nhịp nhấp hông của Lưu Kỳ, Lưu Nhã Hân liên tục lắc đầu. Nàng nhìn Lưu Kỳ với ánh mắt cầu xin. Tuy miệng không ngừng nói dừng lại nhưng âm đạo co bóp liên tục đã bán đứng nàng.

•Nàng sắp ra sao, tốt. Vậy chúng ta cùng ra....

Lưu Kỳ cũng đã đến điểm mấu chốt. Hắn cắn chặt răng. Tốc độ nhấp hông nhanh như giã gạo. Toàn thân căng cứng.

•Aaaa... Không, không, không được.... Dừng lại, ta điên mất, điên mất... Aaaaaaaa.

•Ta tới đây... Khaaaaaa....

Cả hai đồng loạt kêu lên. Bọn họ cùng ra một lúc. Dòng nước trắng đục không ngừng phun ra, lấp đầy bên trong Lưu Nhã Hân.