Rời khỏi chiến trường cưỡi ngựa lên phía bắc, trong lòng ta biết rõ, không đầy một tháng nữa, Tào Tháo vì thiếu lương thực sẽ rút quân. Có điều, chuyện tháng 4 bị tấn công nên xử lý thế nào? Không cho ông ta đi đi, trực tiếp nói cho ông ta biết Trương Mạc sẽ làm phản sao? Trời ơi, chuyện này đúng là khó khăn! Kỳ thực, hiện tại Trương Mạc còn chưa có ý định phản Tào, hắn vừa mới làm hòa trở thành bằng hữu của Lữ Bố. Lữ Bố, đúng, người này mới là mấu chốt, hắn không tới, Trương Mạc cũng không có gan khởi binh. Ta cứ nên tới thành Dã Vương một lần, xem có thể công khai thuyết phục Lữ Bố đừng tới Duyện châu hay không. Có điều, trước khi đi Dã Vương, ta muốn tới Xương Ấp Bắc Hải trước, bởi vì, thời gian vây khốn Bắc Hải cũng sắp tới rồi, Ngũ ca của ta – Thái Sử Từ cũng sắp trở về.
Đầu mùa xuân thời tiết còn rất lạnh, ta cưỡi trên lưng Tiểu Bạch, cuộn chặt áo bông, gió thổi qua tê tái. Thật hâm mộ xe ngựa trên đường, người trong xe có lẽ rất thư thái. Ôi, có thể thư thái như vậy được mấy người? Đại đa số người đều đang vì sự sinh tồn mà vội vã, cho dù là những binh sĩ vừa mất đi mạng sống, hay những dân chúng vì chiến tranh phải bỏ nhà ra đi, có ai cam tâm tình nguyện đâu? Ta đập đập vào đầu, hôm nay vì sao cứ có cảm giác như vậy? Là vì ta mới trải qua chiến tranh tàn khốc sao? Hay là vì sâu trong nội tâm ta có Vũ ca ca có lòng trách trời thương dân? Thật khó nói rõ ràng.
Ta nhớ rõ Vũ ca ca đã nói, huynh ấy cũng vì chuyện giải vây cho Bắc Hải, mới trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, là mầm mống đẩy huynh ấy vào cảnh ngộ sau này. Lúc ấy ta hỏi, sau đó huynh có vì chuyện này mà hối hận không, có lẽ huynh có thể ẩn cư hoặc làm một người nhỏ nhoi không ai biết tới, sẽ không bị người ta ghen ghét. Vũ ca ca cười nói: huynh ấy khi còn sống cũng vô số lần nghĩ tới vấn đề này, đáp án là không. Bởi vì phải mặc kệ những dân chúng già yếu kia, huynh ấy không làm được. Cho nên, huynh ấy chưa từng hối hận vì đã làm việc này.
Nghĩ tới lời nói của Vũ ca ca, ta lắc đầu, tiến vào thành Xương Ấp. Vũ ca ca dựa vào sức quyến rũ cá nhân chinh phục được Quản Hợi, giải vây Bắc Hải. Hiện tại chỉ còn mười này nữa là Bắc Hải sẽ bị bao vây, ta phải dựa vào cái gì để thu phục Quản Hợi đây? Dùng năng lực nào mới có thể giải quyết chuyện Bắc Hải suôn sẻ? Dùng võ nghệ, ta thê thảm rồi, chuyện khác không nói, về chỗ Tào Tháo chắc chắn bị mắng, còn cả kế hoạch buôn bán của ta coi như cũng xong đời, chỉ có nước ngoan ngoãn đi làm đại tướng hay mưu sĩ cho Tào Tháo mà thôi. Xử lý sao đây? Làm thế nào giải quyết chuyện ở Bắc Hải, lại bảo vệ được bí mật của ta, khó quá! Ta thật nhức đầu.
Đến hiệu thuốc, ta được thuộc hạ nhanh chóng đón vào. Đường Dao (lão binh ta lưu lại) chạy tới, lặng lẽ nói: “Công tử, nghe nói lão chủ công cùng Đào Khiêm đánh nhau to phải không?”
Ta cười khổ: “Đúng vậy, ta mới từ chỗ đó về, ôi, chết thảm thiết. Lão nhanh chóng phái mấy tên thuộc hạ, đem thuốc trị thương ở đây chuyển tới Quyên thành đi, đại quân sẽ sớm thu binh về đó.”
Đường Dao gật đầu nói vâng, lại tiếp tục: “Tiểu nhân còn nghe nói, Khổng quốc tướng ở đây không hài lòng hành vi của lão chủ công, nói Đào Khiêm là người tốt, nhất thời dùng sai tiểu nhân, mới dẫn tới đại họa này. Còn nói, lão chủ công phải tìm hung thủ, không nên quy tội cho Đào Khiêm.”
Ta nghe một hồi mới nói: “Bắt hung thủ cái gì, hung thủ chính là Đào Khiêm. Không ngờ Đào Khiêm người này thật biết giả vờ, khiến nhiều người đồng tình với lão như vậy. Bỏ đi, Khổng Dung này cũng không phải người sáng suốt, các ngươi đừng xen vào chuyện này. Trừ bỏ tin tức quân tình, chuyện khác không cần quản, ta cũng không muốn biến hiệu thuốc bình thường trở thành nơi thu thập tình báo địa phương. Hiểu chưa?” Đường Dao ngậm miệng lui xuống.
Ta tới tìm nghĩa mẫu cùng đại ca. Điển Vi vừa thấy ta nói: “Tiểu tử, nửa năm rồi, đệ đem được Tử Nghĩa huynh đệ về chưa? Mẫu thân nhớ các ngươi lắm!”
Ta cười: “Đại ca, huynh gấp cái gì? Đệ không về cùng Tử Nghĩa ca, nhưng mà nghe nói huynh ấy đang trên đường về, nhanh thôi, cùng lắm hai mươi ngày sẽ về tới.”
Mẫu thân nghe liền cười: “Trở về là tốt rồi. Nghe người ta nói, phía bắc phía nam đều đang đánh giặc. Ta nói Như nhi đó, con ở lại đây đi, đừng chạy lung tung nữa.”
Ta cười hối lỗi: “Mẫu thân, Như mặc dù là thương nhân, cũng là đại phu. Đánh giặc không tránh được nhiều người bị thương, Như muốn cứu người, mẹ nói phải không?”
Mẫu thân gật đầu: “Con nói cũng phải. Con à, dược liệu chúng ta có thể kiếm ít tiền đi, nhưng không thể làm chuyện trái lương tâm được!”
Ta ghé lên trên đùi bà: “Mẫu thân, mẹ biết rồi mà, Triệu Như không phải loại người đó. Thuốc trị thương con chỉ lấy tiền vốn. Vừa rồi, con còn phân phó bọn họ nhanh chóng gom góp thuốc trị thương đưa tới chiến trường phía nam đó!”
Mẫu thân cười, vuốt đầu ta, không nói gì nữa.
Ngày hôm sau, ta đến Tướng phủ Bắc Hải, cầu kiến Khổng Dung. Đến đây đã hai năm, đây là lần đầu tiên ta tới gặp ông ta. Vũ ca ca nói, Khổng Dung này không có khả năng thật sự, chỉ biết nói phét, hơn nữa, đặc biệt thích thể hiện mình thanh tao, bày đặt ra vẻ cành cao. Người như vậy, thời thái bình có thể là quan đại phu gián nghị tốt, trong loạn thế, một chút hữu dụng cũng không có. Hơn nữa, ông ta luôn cùng Tào Tháo gây khó dễ, câu trước câu sau đều là oán trách, cuối cùng, chọc giận Tào Tháo giết mình. Nếu không có Vũ ca ca, ông ta đã bị diệt tộc rồi.
Khổng Dung nghe được thông báo, ngược lại không có ý kiến gì. Ông chủ của hiệu thuốc Đức Tường, ông ta đã sớm nghe nói. Hơn nữa, người này ở Bắc Hải được gọi là Tiểu thần y, lại nghe nói hắn nhận mẫu thân của Thái Sử Từ làm nghĩa mẫu, đã rất tò mò. Cũng từng sai người đi mới vài lần, kẻ đó nếu không phải đang xem bệnh, không có thời gian, thì là tự mình ra ngoài nhập hàng, không ở nhà. Hiện tại người đã tới cửa, đương nhiên phải gặp xem là người thế nào.
Ta đi vào tiền đường, nhìn thấy trong phòng có một người độ tuổi trung niên, một thân mặc trang phục quốc tướng, mặt bầu dục, nhưng ngũ quan rất đều đặn. Thân hình không cao, cũng khá cân xứng. Nhìn thấy ta tiến vào, ông ta khiêm tốn cúi mình: “Vị này chắc là Triệu tiên sinh? Chính là người được gọi là Tiểu thần y sao?”
Ta trong bụng hừ một tiếng, trên mặt mang theo ba phần cười, hành lễ: “Không dám, đúng là tiểu nhân. Đa tạ đại nhân năm lần bảy lượt phái người gọi tiểu nhân tới, bởi vì thật sự không có thời gian, sơ suất với đại nhân, hôm nay, vừa từ bên ngoài trở về, đặc biệt tới bồi tội, thỉnh đại nhân tha thứ tiểu nhân vô lễ.”
Khổng Dung cười ha hả: “Không cần đa lễ. Bổn quan chẳng qua nghe được đại danh, muốn kết bạn với ngươi mà thôi. Xin hỏi ngươi bao nhiêu tuổi?” “Làm phiền đại nhân hỏi thăm, tiểu nhân vừa tròn mười lăm.”
“Ồ, quả nhiên là nhỏ. Nghe nói, y thuật của ngươi là gia truyền? Còn có phương thuốc bí truyền?”
“Thật ngại quá, y thuật tiểu nhân đúng là gia truyền, đa phần là bắt tay truyền dạy, không để lại phương thuốc, toàn bộ đều do kinh nghiệm mà thôi. Nếu như đại nhân có việc cần, tiểu nhân tất nhiên cố hết sức.”
Khổng Dung cười lên ha hả: “Hảo ý của ngươi, bản đại nhân xin lĩnh. Nhưng mà, nếu không có chuyện, chẳng ai muốn tìm ngươi vào phủ, ngươi nói đúng không?” “Đúng đúng, là tiểu nhân không biết cách ăn nói, thỉnh đại nhân tha thứ.”
“Không sao, nói đùa vậy thôi. Thái Sử Tử Nghĩa đã về chưa? Mẫu thân hắn có khỏe không?” “Đa tạ đại nhân quan tâm, nghĩa mẫu rất khỏe. Tử Nghĩa huynh đài sắp trở về rồi, tới lúc huynh trưởng về, sẽ tới cảm ơn.”
“Này, ngươi rất biết cách ăn nói. Chắc đã từng đọc sách, có nghĩ tới chuyện vì nước ra sức không? Nếu ngươi muốn, bản quốc tướng có thể vì huynh đệ tiến cử được không?” Hà, mua chuộc nhân tâm đây!
Ta cười: “Tiểu nhân không dám. Tiểu nhân bất quá chỉ là một thương nhân, không có khả năng này, đội ơn đại nhân cất nhắc.”
Khổng Dung cười cười, không nói. Ta thấy cũng đã tới lúc, liền đứng dậy cáo từ. Khổng Dung cũng không lưu lại, ông ta không coi trọng loại thương nhân như ta, tất cả đều là kẻ thấp kém, chỉ có đọc sách là giỏi thôi! Đây là gia huấn của Khổng phu tử đó! Ta cũng không coi trọng loại người thiếu bản lĩnh thực tế như Khổng Dung, có thể nói, bọn họ là loại người trí thức cao, IQ cao, nhưng năng lực kém, ta mới không thèm qua lại với họ!
Trở lại hiệu thuốc, không có chuyện gì xảy ra, còn vài ngày nữa Quản Hợi mới tới. Ta ban ngày đi xem bệnh, buổi tối động não xem làm cách nào thu phục Quản Hợi. cứ vậy, cuộc sống trôi qua rất an nhàn, tới bốn ngày sau, một tên thuộc hạ thở hồng hộc chạy vào báo: mười vạn quân giặc Hoàng Cân vây khốn Bắc Hải, muốn Khổng Dung cấp lương thực.
A, Quản Hợi, cuối cùng ngươi cũng tới. Ta vội vã muốn chạy lên tường thành, xem Quản Hợi rốt cuộc là người thế nào, đáng tiếc, lính gác không cho ta lên, bởi vì ta không được thủ thành đại nhân cho phép. Ôi, không có cách nào, Khổng Dung lúc này cũng sẽ không tiếp một thương nhân, ta chỉ đành trở về hiệu thuốc chờ tin tức.
Quả nhiên, Khổng Dung tùy tiện ra ngoài thành nghênh chiến, mất luôn đại tướng Tông Bảo, nếm mùi thất bại chạy về, đóng chặt cửa thành, chuẩn bị tử thủ. Một buổi tối bốn ngày sau, ta đang ngủ thư thái chợt nghe tiếng bọn thuộc hạ kêu: “Công tử, mau ra ngoài, có người xông vào, bọn thuộc hạ ngăn không được.”
Ta nghe thấy rất sửng sốt, có người xông vào hiệu thuốc? A, là Thái Sử Từ, hắn lúc này vừa mới vào trong thành. Ta hô to: “Đừng cản hắn, ta lập tức tới.”
Lúc ta lên nhà trước, quả nhiên thấy một đại hán thân hình cao lớn, rất khôi ngô. Khuôn mặt chữ điền đang đỏ lên. Trên người một thân kim giáp, trong tay cầm trường thương, trên lưng cắm song kích, toàn thân tràn ngập khí chất cứng rắn.
Ta chạy lên chào: “Ngài chính là Thái Sử huynh đài phải không? Tiểu đệ Triệu Như, bái kiến huynh trưởng.”
Hắn cao thấp đánh giá ta một chút: “Ngươi tên Triệu Như? Là chủ nhân nơi này?”
Ta cười: “Đúng là tiểu đệ. Đúng rồi, huynh trưởng trước tiên gặp nghĩa mẫu đi đã, lão nhân gia người một mực nhắc tới huynh trưởng.”
Thái Sử Từ trong ánh mắt có nụ cười: “Ngươi chính là tiểu thần y mẫu thân nhận làm dưỡng tử?” Xem ra, hắn đã trở lại Đông Lai.
“Cái đó là do bà con nói vui thôi. Huynh trưởng gọi ta Tử Vân đi. Đúng rồi, huynh trưởng mới từ bên ngoài về, trước tiên vẫn nên sắp xếp lại một chút, đệ chuẩn bị ít đồ ăn, huynh gặp mẫu thân xong có thể dùng!”
Thái Sử Từ cười cười, gật đầu. Ta bên này lệnh thuộc hạ chạy nhanh chuẩn bị đồ ăn, cũng chuẩn bị cả nước nóng, để Thái Sử Từ nghỉ ngơi. Sau đó, đưa hắn vào nội viện. Điển Vi đã thức dậy, y phục chỉnh tề, đứng ở trong sân nghe tin tức. Thấy ta dẫn người vào, hắn tiến lên: “Tiểu tử, hắn là ai vậy?”
Ta cười: “Đại ca, đây chính là Tử Nghĩa huynh trưởng, huynh phải gọi là huynh đệ.” Ta xoay người nói với Thái Sử Từ: “Huynh trưởng, đây là đại ca, Điển Vi, tên chữ Tử Lợi. Các huynh nói chuyện trước đi, đệ đi mời mẫu thân.”
Thái Sử Từ đánh giá Điển Vi một lượt, trong lòng trầm trồ khen ngợi: quả nhiên là hào kiệt. Điển Vi cũng cười lớn tiến lên: “Ha ha, không tệ, quả nhiên là dáng dấp anh hùng. Chẳng trách nghĩa mẫu nhắc tới đệ đều cười vui vẻ. Được, rất lợi hại, có thể xông qua đại quân bao vây, thật có bản lĩnh.”
Thái Sử Từ cười, vừa nghe đã biết là một hán tử hào sảng, hắn tiến lên ôm quyền: “Tử Nghĩa bái kiến đại ca.”
Điển Vi cười to: “Đều là huynh đệ, không cần đa lễ. Trước tới gặp nghĩa mẫu đi đã, lão nhân gia người rất nhớ đệ.”
Lúc hai người tới chỗ nghĩa mẫu ở, lão nhân gia đã đợi sẵn. Nhìn thấy hai mẹ con họ ở một chỗ, ta kéo Điển Vi lặng lẽ đi ra ngoài, để bọn họ trò chuyện với nhau, mẫu tử liền tâm mà! Nhìn Điển Vi, ta phát hiện trong mắt hắn và ta đều giống nhau, đã tràn ngập nước mắt. Ôi, chúng ta đều là người thiếu thốn tình thương của mẹ!