CHƯƠNG 16: Dẫn xà xuất động
Edit by: Tiểu Mật Mật
Liên tiếp mấy ngày, không ngừng có bồ câu đưa tin tới thành Hàm Quan, tin tức từng người Dữ Châu liên tiếp truyền tới. Sau khi Trần Tử Khôn cùng Văn Kiệt thương lượng liền nhanh chóng ra chỉ thị, từ xa điều khiển tình thế trong kinh thành.
“Điện hạ, Đại vương mời ngài qua.”
“Ừ” Trần Khôn xử lý xong mọi việc vội vàng đến phòng phụ thân.
“Tử Khôn, hôm nay cha muốn làm bổ sung sinh nhật mười sáu của con được không?” Trần Tử Khôn bỗng nhiên nhớ tới sinh nhật mười sáu của mình đã qua, mấy ngày đó cùng Tấn quân đại chiến, nàng đã sớm quên không còn một mảnh.
Trần Tử Khôn cười hì hì ngồi xuống bên cạnh phụ thân, ôm cánh tay hắn nói: “Phụ thân, ngày ấy đại thắng Ô Lăng chính là quà mừng sinh nhật của con. Muốn bổ sung thì đợi trở về cùng làm với mẫu thân.”
“Cái này..... Hai chúng ta đúng là có cùng ý nghĩ.” Trần Tín nghĩ chính là mình giúp nữ nhi bổ sung một lần, sau đó trở về cùng nương tử bổ sung lần nữa. Trần Tín sợ nữ nhi biết ý nghĩ của mình, thần thái có chút mất tự nhiên.
Trần Tử Khôn điềm nhiên như không phát hiện phụ thân quẫn bách, nàng trầm ngâm một lát, mở miệng nói: “Phụ thân, chúng ta sáng mai liền hồi kinh như thế nào?”
“Có thể không?”
Trần Tử Khôn ngoan ngoãn nói: “Con biết cha nóng lòng về nhà, cho nên mấy ngày nay vẫn luôn ở thư phòng vội vàng xử trí phòng ngự tam quan, để sớm ngày hồi kinh.”
Trần Tín vẻ mặt cảm động, vốn dĩ trong lòng hắn có chút không vui, cảm thấy con gái không hiếu thuận bằng trước kia, tối hôm qua còn thương cảm một hồi, trong lòng càng thêm nhớ thê tử. Hiện giờ biết con gái vì mình bận rộn, không khỏi trách mình quá đa tâm.
Trần Tử Khôn thấy phụ thân tâm tình thoải mái, bàn tay vung lên nói: “Phụ thân, hôm nay hai chúng ta cùng nhau tụ tập, Trần Kiếm, kêu người đem rượu và thức ăn tới.”
“Được được.”
Không bao lâu, rượu và thức ăn bưng lên, Tử Khôn vẫy lui tả hữu, tự mình giúp phụ thân rót rượu chia thức ăn, Trần Tín cảm thấy mỹ mãn uống rượu nếm thức ăn, miệng cũng bắt đầu nói không ngừng.
“Đã lâu không gặp mẹ con, cũng không biết nàng là gầy hay béo.”
Trần Tử Khôn thở dài nói tiếp: “Mẫu thân khẳng định muốn phụ thân nghĩ gầy.”
“Ai……”
“Ta trở về muốn cùng mấy thúc thúc ngươi tụ tập, chúng ta luôn chung đụng thì ít, xa cách thì nhiều.”
Thấy phụ thân nhắc tới việc này, Trần Tử Khôn mày kiếm nhíu lại, vẻ mặt tiếc nuối thở dài: “Ta thật hâm mộ phụ thân cùng các thúc thúc tình nghĩa thâm hậu, vì sao ta cùng các nghĩa huynh đệ lại đạm bạc thế?”
Trần Tín ha hả cười, vội an ủi nữ nhi: “Chúng ta lúc trước là huynh đệ đồng sinh cộng tử vô số lần, mà các ngươi sinh ra là đã trong thời bình, làm sao có cơ hội trải qua những khảo nghiệm này.”
Trần tử Khôn đôi mắt linh động quan sát biểu tình phụ thân, tiếp theo thở dài: “Cha, con dù là tính cách hay tướng mạo đều giống cha, bọn Thừa Nghiệp cũng như vậy, tính cách không tồi, chỉ có Thừa Tự đệ không giống nhị thúc và dì cả, con thật không biết đánh giá hắn thế nào?”
Nhắc tới đến Tần Thừa Tự, sắc mặt Trần Tín không khỏi âm trầm, im lặng một lát, hắn nhẹ nhàng lắc đầu: “Con không cần cảm khái... Có lẽ chờ hắn lớn lên sẽ tốt hơn.”
Trần Tử Khôn vẻ mặt chần chờ: ”Mọi người đều nói ba tuổi biết tính tình, hắn cũng sắp mười sáu, sẽ tốt lên được sao?”
“Chuyện này...” Trần Tín thở dài một tiếng, nhất thời không lời gì để nói. Bỗng dưng, hắn buông chén rượu, ở trong phòng xoay vài bước, đột nhiên hỏi: “Tử Khôn, con nói thật, con có phải hay không biết được tin tức gì?”
Trần Tử Khôn làm bộ do dự, muốn nói lại thôi. Nàng muốn phụ thân trước tiên chuẩn bị tâm lý. Nhưng lại không thể nói được quá thẳng.
“Con mau nói đi.” Trần Tín nôn nóng.
“Cha, chuyện là thế này...” Trần Tử Khôn đem hành động của Tần Thừa Tự nói ra, một bên nói một bên xem mặt đoán ý.
Trần Tín sau khi nghe xong vỗ án tức giận mắng: “Ai……nghiệp chướng!” Mắng xong Tần Thừa Tự, Trần Tín đột nhiên ánh mắt sắc bén mà lại cảnh giác nhìn nữ nhi, thật lâu không nói.
Trần Tử Khôn có chút đắn đo, hơi có chút thấp thỏm hỏi: “Cha vì sao nhìn nữ nhi như thế?”
Trần Tín xoa xoa hốc mắt, hơi mang bất đắc dĩ nói: “Bảo Nhi a, ngươi có phải hay không sớm có tâm tư đối phó Thừa Tự?”
Trần Tử Khôn vẻ mặt ủy khuất: “Phụ thân, con không có!”
Trần Tín đi qua xoa đầu nàng, giảo hoạt cười: “Con thật cho rằng cha ngốc a, con từ nhỏ liền tâm tư quá nhiều, ta có thể không hiểu con?”
Trần Tử Khôn thần thái xấu hổ, mất tự nhiên cười gượng hai tiếng, thực mau lại khôi phục bình tĩnh, nàng vẻ mặt khổ sở sâu kín thở dài: “Cha nghĩ xem, con thân là nữ nhi, bị văn thần võ tướng trong triều vứt bỏ, sao có thể không phí chút tâm tư?”
“Mà Tần Thừa Tự kia... Cha nói xem, hắn có chỗ nào tốt hơn con? Hắn văn có thể trị quốc, võ có thể an bang? Chính là những tên bảo thủ đó cố tình ủng hộ hắn. Chính hắn cũng nghĩ nhị thúc vì Trần Quốc lập nhiều công lao, hắn đương nhiên có quyền kế nhiệm.”
Trần Tín trầm ngâm nói: “Này…… Hắn có lẽ không có sai……”
“Không, hắn mười phần sai!” Trần Tử Khôn vẻ mặt nghiêm túc sửa lời phụ thân.
“Phụ thân, người hiện giờ không phải là đại vương trên núi Nhạn Minh, ngài là vua một nước. Quốc quân là vâng mệnh trời, tuyệt đối không dung người hoài nghi quyền uy. Quốc quân cũng không phải ai muốn làm là có thể làm. Cũng đừng nói cái gì, phụ thân xuất thân lùm cỏ, không có bọn họ phụ tá liền không có hôm nay. Bọn họ sao không ngẫm lại, nếu không có phụ thân, chẳng lẽ bọn họ có thể có hôm nay sao? Lúc ấy loạn thế quan trọng nhất chính là cái gì? Là thành tựu về văn hoá giáo dục sao? Không, là võ lực! Nếu không có phụ thân ở phía trước đấu tranh anh dũng, công thành đoạt trại, bằng bọn họ nhất bang văn nhân tú tài khi nào mới có thể thành lập cơ nghiệp? Nếu không có phụ thân uy nghiêm hiển hách, ở trong quân nhất hô bá ứng, tứ phương tráng sĩ sẽ tụ tập hưởng ứng sao? Chẳng lẽ bọn họ có thể bằng mồm mép nói ra một đội quân? Phụ thân cùng bọn họ quan hệ là gắn bó tương tồn, giống như cá với nước. Nhưng bọn hắn cùng phụ thân đều nghĩ sai rồi, ngài mới là nước, bọn họ là cá. Chỉ cần có nước, liền không lo không có cá. Nhưng cá rời nước, liền không thể tồn tại!”
“Này……” Trần Tín vẻ mặt kinh ngạc.
“Phụ thân, những đại thần trong triều sở dĩ dám trắng trợn táo bạo kết đảng chống lại nữ nhi, Tần Thừa Tự sở dĩ không kiêng nể gì chính là bởi vì phụ thân quá nặng tình nghĩa, không có tạo uy nghiêm tuyệt đối của quân giả. Làm bọn họ tự cao tự đại, không có chừng mực, trong mắt không có quân thượng. Phụ thân ngài nghĩ lại, ngài nếu dung túng Tần Thừa Tự, mấy đứa con trai khác của các thúc thúc nghĩ như thế nào? Phụ thân bọn họ năm đó lập hạ công lao cũng không nhỏ. Bọn họ có phải hay không cũng có quyền kế nhiệm? Đến lúc đó sẽ là tai họa lớn, háo tử động đao oa lí hoành đấu (ý chỉ nội bộ lộn xộn), Trần Quốc chúng ta có bao nhiêu nguyên khí mới chịu được biến động này? Đến lúc đó một nhà ba người chúng ta sẽ như thế nào?”
“Chỉ là... ta không làm được việc bắt một nhà nhị thúc con khai đao.” Trần Tín vẻ mặt khó xử.
Trần Tử Khôn đột nhiên tươi tỉnh trở lại cười: “Cha, nữ nhi không phải là bắt phụ thân lấy bọn họ động đao. Con là muốn phụ thân từ nay về sau tâm thái đoan chính, bất luận thời điểm nào đều phải nhớ rõ chính mình đã xưa đâu bằng nay. Ngài là vua của một nước, ngài có quyền càn cương độc đoán. Không cần nhắc mãi chuyện trước kia, trước khác nay khác. Bọn họ công lao không nhỏ, nhưng phụ thân cũng không bạc đãi họ. Lập con làm trữ quân cũng không phải thiên vị, dựa theo cổ chế, vô luận là lập trưởng hay lập hiền đều nên là nữ nhi.
Huống hồ cổ chế cũng chưa nói không lập nữ nhi đi. Về sau trên triều lại có tranh chấp, phụ thân cứ cứ lý luận đúng lý hợp tình lấp kín miệng bọn họ, không cần phải chột dạ. Phụ thân, mẫu thân trước kia nói qua, nhân tâm thực quỷ dị, ngươi càng lui về sau, đối phương càng tiến tới. Chi bằng ngài dứt khoát đi tới một bước, làm thần tử thoái nhượng mới là thiên kinh địa nghĩa. Phụ thân hiện tại thoái nhượng càng nhiều, nữ nhi khó khăn phía trước càng nhiều. Huống hồ con kế thừa phụ thân tính tình táo bạo lại không kế thừa phụ thân khoan dung nhân từ, vạn nhất xử lý không thích đáng, chẳng những tổn hại một đời anh danh cuả phụ thân, đối với bọn họ cũng không phải phúc. Phụ thân làm vậy cũng vì tốt cho bọn họ.”
“Được rồi... Tử Khôn a, cha thừa nhận ngươi nói có đạo lý.” Trần Tín vẻ mặt cảm khái. Trước kia, hắn bị thê tử xách lỗ tai giáo huấn, hiện giờ đến phiên nữ nhi…… Cố tình các nàng nói đều có đạo lý.
“Cha, lần này hồi kinh, ngài liền phải tạo quyền uy của mình, con sẽ ở một bên hiệp trợ phụ thân. Ngài phải cho họ biết ngài là một quân chủ anh minh, có thể lên ngựa trị quân, xuống ngựa trị quốc. Đừng để bọn họ xem thường người.”
“Được...”
Trần Tử Khôn thấy phụ thân đã bị mình thuyết phục, không khỏi thở dài nhẹ nhõm. Trước đã thông tư tưởng phụ thân, về sau liền dễ làm rồi. Nàng đã sớm nhận thấy trong tính cách phụ thân có một mặt kiêu ngạo tự mãn, lại có một mặt tự ti. Tuy rằng mẫu thân giúp hắn xóa bỏ một ít, nhưng nó lại thâm nhập xương tủy cũng không phải nói sửa liền sửa. Cho nên mới làm nhóm văn thần chui vào chỗ trống.
“Cha thật là biết nghe lời phải, anh minh thần võ, chúng ta sáng mai liền khởi hành hồi kinh. Mẫu thân thấy, chắc chắn nói phụ thân càng thêm ổn trọng thành thục.”
“Ha hả, cha cũng cảm thấy như vậy……”
Trần Tử Khôn cảm thấy mỹ mãn cáo từ rời đi.
Sáng sớm ngày kế, trời còn chưa sáng. Trần Tín liền gấp không chờ nổi rời giường, phân phó binh lính hoả tốc chuẩn bị khởi hành hồi kinh.
Trừ bỏ binh lính ở lại thủ Hàm Quan, Dương Bình Quan cùng Tây Bình quan, tám vạn đại quân toàn bộ khởi hoàn hồi triều. Một đường ngày đi đêm nghỉ, tốc độ không thua hành quân gấp. Bất quá mọi người đều là nóng lòng về nhà, không một ai oán giận hành trình quá nhanh.
Ba ngày sau, đại quân trở lại Dữ Châu. Bá tánh trong thành sớm nghe tin đứng đầy đường hoan nghênh, lấy cơm canh ấm áp nghênh đón. Tam quân tướng sĩ khôi giáp sáng ngời, đội ngũ trật tự vào thành. Trần Tử Khôn mặc áo choàng đỏ thẫm bắt mắt, đầu đội bạc khôi, cưỡi một con ngựa trắng đi lên phía trên, dị thường dễ thấy.
Không biết là ai nổi lên đầu, mọi người đồng loạt hô to: “Đại vương vạn tuế, công chúa vạn tuế!” Trần Tử Khôn trên mặt thân thiết tươi cười, hướng mọi người vẫy tay.
“Ngao ngao ——” hai bên bá tánh cũng điên cuồng vẫy tay trở lại.
Hai bên bá tánh càng ngày càng nhiều, phía trước kỵ binh sôi nổi thả chậm tốc độ. Mới tới của thành, không khí liền cứng đờ, trước cửa, mấy trăm binh lính mặt vô biểu tình cầm đao mà đứng. Trên mặt đất quỳ hai nam nhân một già một trẻ, hai người đều trần trụi sống lưng, lưng đeo cành mận gai.
Trần Tử Khôn trong lòng căng thẳng: Phụ tử hai người thế nhưng tới chịu đòn nhận tội?
Nàng nhanh tính toán, đường đường Thừa tướng đại nhân tự mình mang theo nhi tử chịu đòn nhận tội, đúng là đáng khen. Lấy tính cách phụ thân nhất định sẽ không giống kế hoạch nghiêm trị không tha. Hơn nữa nàng cũng phải suy xét dân tâm. Văn Kiệt cũng biết sự tình có biến, vội vàng giục ngựa đuổi kịp Trần Tử Khôn, hai người âm thầm đưa mắt: Kế hoạch cũng phải tùy cơ ứng biến.