CHƯƠNG 11: Ba lần làm Tấn Vương tức giận (3)
Edit by: Tiểu Mật Mật
Trần Tín ở trong doanh tập trung dưỡng thương, Tần Nguyên phái người áp giải đến một trăm vạn thạch lương thực. Trần Tử Khôn đem hơn phân nửa lương thực vận chuyển đến Hàm Quan, lại phái một đại tướng đắc lực tới trấn thủ, cũng hạ lệnh nói trừ phi nàng cùng phụ thân đích thân đến, bất luận kẻ nào cũng không cho vào.
Cách mấy ngày, thám mã tới báo nói, Tấn Vương tự mình dẫn 25 vạn đại quân từ cửu nguyên tiến tới, ít ngày nữa liền đến. Cửu nguyên nằm ở hạ du Bình Giang phía nam Hàm Quan. Trước chiến sự Trần thương, đại bộ phận thuộc về Tấn quốc, hiện giờ Hàm quan đa mất, toàn bộ bình nguyên Trần thương đều thuộc về Trần quốc, cửu nguyên liền thành ranh giới hai nước.
Trần Tín vừa nghe Tấn Vương đích thân đến, tức khắc đập bàn: “Người đâu, lấy áo giáp tới, bổn vương phải nghênh địch!”
Trần Tử Khôn vội cười ngăn trở: “Phụ thân, Tấn Quân vừa tới khí thế chính thịnh, chúng ta nên tránh đi mũi nhọn, chờ vài ngày nữa lại đánh.”
Trần Tín không cho là đúng xua xua tay: “Khí thịnh thì như thế nào? Chẳng lẽ ta còn sợ hắn.”
Trần Tử Khôn kiên nhẫn giải thích cho hắn: “Phụ thân là mãnh tướng đương thời sao lại sợ lão bạch kiểm Viên Vinh Hi, nhưng chúng ta có thể dùng thương vong nhỏ nhất đổi lấy thắng lợi lớn nhất, cớ sao lại không làm? Tục ngữ nói người cười cuối cùng mới là người thắng, phụ thân là người làm đại sự, tội gì phải học thường nhân tranh ưu khuyết điểm.”
Trần Tín trầm ngâm một lát vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Hay lắm, không hổ là con gái của ta! Lão bạch kiểm từ này nói thật hay.”
Trần Tử Khôn: “……”
Tấn quân tới cửu nguyên liền bắt đầu dựng trại, đại tướng quân Tấn quân Vương Khởi phái người tới dưới thành kêu gào: “Trần Tín lão thất phu, rùa đen rút đầu, còn không ra thành cùng ta một trận tử chiến……”
Trần Tín đứng ở trên lầu, tức đến nhe răng nghiến lợi, Trần Tử Khôn vội nhắc nhở: “Phụ thân, người cũng bước ra mắng tên họ Viên cho đỡ tức giận.”
Trần Tín vung tay áo, bước lên lỗ châu mai giơ kiếm chỉ vào Tấn Vương cách đó không xa, lớn tiếng tức giận mắng: “Viên Vinh Hi, Hai khuyển tử của ngươi đã bại dưới hổ nữ của ta, lão bạch kiểm ngươi giờ lại đi tìm cái chết, gia gia ta khinh thường cùng ngươi đánh, ta khuyên ngươi mau về nhà mà sinh con đi, nếu không một đám chuột nam chuột nữ của ngươi không đủ để con gái ta giết.
Trần Tín một mắng xong, Trần Tử Khôn liền đi đầu cao giọng reo hò: “Phụ vương uy vũ, chửi hay lắm!” Sau đó nàng giơ tay mệnh lệnh nói: “Tấu nhạc.”
Trong lúc nhất thời, trên thành lâu vừa kích trống lại thổi kèn, thanh âm đinh tai nhức óc. Vô luận Tấn Quân chửi cái gì, Trần Tín cũng nghe không được. Dây cũng là TRần Tử Khôn nghĩ ra biện pháp bất đắc dĩ, bởi vì nàng phi thường hiểu phụ thân: Nóng như lửa, chịu không nổi kích thích. Đối phương nếu nắm lấy nhược điểm này, thêm chút kích thích, hắn sẽ ra thành cùng Tấn quân đại chiến. Nàng sẽ không ở thế bị động như vậy. Muốn chiến cũng phải do nàng khơi mào.
Tấn Vương mang theo Viên Lân Viên Dần cùng đại tướng cưỡi ngựa đứng ở sơn khẩu Cửu nguyên, Nghe trong thành Hàm quan truyền đến tiếng nhạc, không khỏi cười lạnh liên tục. Viên Dần biết rõ Trần Tín không nghe được nhưng vẫn không ngừng mắng để giải hận. Viên Lân ánh mắt lạnh lùng nhìn tường thành Hám Quan cực kỳ hiểm trở, nhíu mày suy tư.
Tấn Vương trầm ngâm sau một lúc lâu, xoay mặt nhìn đại nhi tử nhíu mày khổ tư, hòa ái hỏi: “Lân nhi đã có kế sách đối địch?”
Viên Lân lắc đầu: “Còn đang suy nghĩ.”
Tấn Vương hơi có chút tự phụ cười cười: “Xem ra, con còn cần rèn luyện thêm.”
“Đúng vậy phụ vương.” Viên Lân cung kính đáp.
Tấn Vương dương tay, trầm giọng phân phó: “Hàm Quan không thể công, chúng ta liền bỏ Hàm Quan đi công Tây Bình quan cùng Dương Bình Quan phía ngoài mười dặm. Đến lúc đó, hai nơi này chống đỡ không nổi nhất định sẽ cầu cứu Trần Tín, đến lúc đó chúng ta nửa đường phục kích viện quân.”
Chúng tướng cùng nhau khen: “Đại vương anh minh.”
Tấn Vương rất có khí thế giơ kiếm mệnh lệnh: “Xuất phát.”
Đại quân lập tức xuất phát, thanh âm ngựa hí ầm ầm vang lên, nơi đi qua nổi lên cuồn cuộn bụi mù.
Trần Tử Khôn đứng trên cao nhìn, dương tay ý bảo cổ nhạc đình chỉ, quay đầu hướng phụ thân nói: “Phụ thân mau xem, Tấn Quân nhổ trại đi hướng tây bắc.”
Trần Tín nhíu mày suy tư, Trần Tử Khôn nghĩ nghĩ lập tức nói: “Phụ thân, ta phỏng chừng là quân địch thấy chúng ta thủ vững không ra, quyết chiến không thành, bọn họ liền vòng đi công Tây Bình quan cùng Dương Bình Quan”
Trần Tín vừa nghe lập tức kêu to không tốt, lúc này đám người Trình Tổng Chu Ninh đứng ra nói: “Đại vương không cần lo lắng, Tây Bình quan cùng Dương Bình Quan tuy rằng không hiểm trở bằng Hàm Quan, nhưng Tấn quân trong chốc lát cũng không công hạ được, hơn nữa, cho dù bọn họ công được thì cũng phải đi qua Bình Giang khe, đạo quan ải thứ hai này, mới có thể tiến vào lãnh thổ Trần Quốc ta.” Trần Tín gật đầu im lặng không nói.
Trần Tử Khôn phái ra mấy chục thám báo tìm hiểu tin tức Tấn Quân. Tấn quân tới Tây Bình quan cùng Dương Bình quan quả nhiên liền mãnh liệt công thành, chính như lời hai người Trình Chu, hai tòa thành này cũng không dễ dàng đánh hạ. Tấn quân thương vong vô số vẫn không hề tiến triển. Cứ như vậy, hai quân từ mùng 1 tháng tám thẳng giằng co đến giữa tháng. Tấn quân công không được mà rút không xong, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Giữa trưa hôm nay, có thám báo tới báo, lương thảo Tấn quân ít ngày nữa sẽ đến, vì phòng ngừa tập kích nên yêu cầu tăng số người hộ tống.Tấn vương vừa nghe hai mắt sáng lên. Hắn lập tức phân phó thám báo: “Đem lời đồn quân ta đang thiếu lương, xe lương đêm nay sẽ chuyển đến rãi rác rác bên ngoài.” Thám báo lĩnh mệnh mà đi.
Viên Lân đi tới hỏi: “Phụ vương muốn dụ Trần Tín xuất binh cướp lương?”
Tấn Vương nhìn nhìn nhi tử, gật đầu cười nói: “Đúng vậy, hắn không tới thì thôi, nếu dám tới liền rơi vào bẫy chết không chỗ chôn.”
Viên Lân lại có chút hồ nghi: “Chỉ là không biết đối phương có mắc mưu không?”
Tấn Vương chỉ là cười mà không nói.
Tin tức Tấn Quân vừa mới truyền ra , Trần Quân liền thu được.
Chu Ninh vỗ tay cười to: “Đại vương, Tấn Quân quả nhiên thiếu lương, mạt tướng nguyện lãnh 5000 tinh binh cướp lương, đến lúc đó lại chặn đường chuyển lương của họ, làm Tấn quân không đánh tự lui.”
Trần Tín chần chờ một chút, vừa muốn đồng ý. Trần Tử Khôn lập tức lên tiếng: “Phụ vương, Chu tướng quân, việc này còn cần phải thương nghị thêm. Ta cảm thấy đây chỉ là hư chiêu, Tấn quân khiêu chiến công thành không được, nên thiết kế bẫy rập dụ quân ta ra khỏi thành.”
“Này……” Chúng tướng hai mặt nhìn nhau, cẩn thận suy nghĩ, xác thực là có thể như vậy. Bọn họ trước kia cùng Thát Tử giao chiến, đối phương không giống Trung Nguyên, bọn họ luôn luôn tôn trọng thực lực chém giết, hai bên đều rất ít dùng mưu kế. Huống chi lúc ấy có Tần Nguyên Chu Thông Hàn sư gia đi theo, hết thảy đều nghe bọn hắn chuẩn bị, nên đám tướng lãnh này chỉ biết đánh giặc, cũng không biết dùng nhiều mưu kế.
Trần Tử Khôn không khỏi âm thầm thở dài một hơi, đội ngũ của phụ thân quá nhiều khuyết điểm, nếu gặp đối thủ thiện mưu liền phiền toái, Trần quân quả thật là thiếu tướng lãnh trí dũng song toàn.
Trần Tử Khôn trầm ngâm, đang muốn nói ra ý nghĩ của chính mình, liền nghe được thị vệ tới báo: “Đại vương, điện hạ, ngoài cửa có một tiểu binh nói muốn vì điện hạ hiến kế.”
“A?”
Trần Tử Khôn quyết đoán phất tay: “Cho hắn tiến vào.”
Không bao lâu, thị vệ liền đem một tiểu binh mười lăm sáu tuổi tiến vào.
Đám người Chu Ninh vừa thấy không khỏi “Xuy” một tiếng cười, tiểu binh này vóc dáng không cao, mi thanh mục tú, trên mặt tính trẻ con chưa mất, người như vậy có thể có cái gì kế sách dâng lên, bất quá chỉ là loè thiên hạ thôi.
Trần Tử Khôn rất có hứng thú hỏi: “Nói đi, ngươi có kế gì dâng lên?”
Tiểu binh kia ưởng ngừng giòn thanh đáp: “Điện hạ, tiểu nhân nghe nói xe lương Tấn quan tối nay sẽ đi ngang qua vùng núi cửu nguyên.” Chu Ninh lên tiếng đánh gãy lời hắn: “Chuyện này, Đại vương đã sớm nghe nói.”
Tiểu binh cũng không vội tiếp tục nói: “Tiểu nhân cho rằng, tin tức này là giả.”
“A, tiếp tục nói.” Trần Tử Khôn hai mắt sáng ngờii, vẻ mặt ôn hoà cổ vũ hắn nói tiếp.
“Ta có thể tương kế tựu kế, Điện hạ có thể phái một đội tinh binh làm bộ trúng kế đến cướp lương, đến lúc đó, Tấn quân nhất định sẽ mai phục bao vây quân ta, sau đó quân ta lại từ phía sau bọc đánh Tấn quân...”
Trần Tử Khôn sau khi nghe xong, kích động vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Hay, nói thực hay, ngươi tên là gì?”
“Tiểu nhân tên Văn Kiệt.”
“Văn Kiệt? Không tồi, ngươi đi xuống lĩnh thưởng đi.”
Văn Kiệt nghe lãnh thưởng, trên mặt cũng không lộ vẻ vui mừng, khom người nói: “Điện hạ, tiểu nhân không cần thưởng bạc, Điện hạ nếu cảm thấy kế hay thì y thế mà làm. Đợi việc thành, tiểu nhân lại đưa ra yêu cầu cũng không muộn.”
Đám người Chu Ninh lần nữa cười ha ha, Trần Tử Khôn bình tĩnh quan sát vẻ mặt của hắn, gật gật đầu: “Được, sáng mai ngươi đến đây tìm ta.”
“Vâng.” Văn Kiệt khom người rời khỏi.
Văn Kiệt vừa đi, mọi người liền bắt đầu mồm năm miệng mười tranh luận. Trần Tử Khôn nói ra mấy vấn đề sau đó đề cho bọn họ tự thảo luận, bất luận đúng sai nàng đều nghiêm túc lắng nghe. Những người này đều không am hiểu mưu kế, nhưng Trần Tử Khôn vẫn để bọn họ suy nghĩ lên tiếng, một là muốn bọn họ hình thành thói quen động não suy nghĩ, hai là để mọi người cảm thấy kết quả này đều do mọi người cùng nổ lực, làm cho mọi người có chủ trương riêng của mình. Như vậy về sau bọn họ mới có thể tích cực hiến kế.”
Mọi người thương nghị xong, về trướng nghỉ tạm, dưỡng sức để trời tối xuất chiến. Đêm đó tướng sĩ ăn uống no nê, ngựa tháo chuông, hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, thừa dịp bóng đêm rời khỏi thành, tiến tới vùng núi Cửu nguyên. Trần quân vừa mới mai phục xong, liền nghe thấy tiếng chi chi dát dát, đó là xe lương Tấn quân đã đến.
“Giết” Tấn quân vừa rơi vào vòng mai phục, Chu Ninh liền thô giọng cao quát một tiếng.
Tấn Quân ngay sau đó kêu thảm thiết: “Không tốt, có người cướp lương!”
Hai bên thắp sáng đuốc cành thông, hổn chiến một trận. Tấn Quân chỉ là tùy tiện ứng phó, liền bỏ xe đào tẩu. Đúng lúc này, liền nghe thấy tứ phía trống trận như sấm, khắp núi đồi đều hiện lên đuốc sáng, chiếu sáng vùi đồi núi như ban ngày.
Chu Ninh tức đến sắp điên rống to: “Mau chạy, trúng kế!”
Binh lính Tấn quân ầm ĩ cười to, Vương Khởi gio cao kiếm hô: “Giết” Âm thanh vừa dứt, liền nghe thấy không xa cũng truyền đến một trận tiếng kêu, Chu Ninh vừa thấy viện quân tới, lập tức tinh thần đại chấn, gân cổ lên hô lớn: “Các huynh đệ xông lên cho ta, cùng viện quân hội hợp.”
“Giết...”
Vương Khởi sắc mặt trầm xuống, biểu tình biến đổi. Nhưng lúc này hắn đã không kịp nghĩ nhiều, chỉ phải căng da đầu cùng Trần Quân chém giết.
Hai quân đều nghẹn nhiều ngày, trận này chém giết quả thực là hôn thiên địa ám, cát bay đá chạy. Trong lúc nhất thời, binh khí va vào, binh lính kêu thảm thiết, chiến mã hí vang, các loại thanh âm hỗn hợp trộn lẫn, tràn ngập cả tòa sơn cốc, thẳng tới tận trời. Hai quân càng đánh càng hăng, liền nghe thấy có binh lính ở chổ cao hô to: “Không hay, Trần quân tập kích doanh trại...”
Tấn Quân bị Trần quân hai mặt giáp công, bọn họ vốn dĩ hy vọng đại doanh sẽ đến cứu viện, tuy rằng bị vây nhưng sĩ khí không hạ, giờ phút này vừa nghe Trần Quân tập kích doanh trại, không khỏi sợ hãi.
Tiếp đó, trên sườn núi lại có ngườ hô to: “Các huynh đệ Trần quốc, viện binh lại đến, mau đem Tấn cẩu giết sạch.”
Trần Quân không đồng đều đáp lại: “Đem tấn cẩu giết sạch —— ngao ngao ——” Tấn Quân quân tâm một tầng tan rã.
Tấn Vương đứng bên ngoài xem chiến, vừa thấy tình thế không ổn, vội vàng hạ lệnh bắn nỏ: “Mau, bắn chết Trần quân trên sườn núi.” Nhất thời, mũi tên như mưa mang theo gió rít đồng loạt bắn về phía Trần quân đang hô to kêu gọi, một trận tiếng kêu thảm thiết, liên tiếp từ chổ cao lăn xuống hơn mười thi thể.
Trần Tử Khôn vội vàng mệnh lệnh: “Mau, cho bọn họ lui xuống.” Trần quân được mệnh lệnh vội vàng rút lui.
Tấn Vương ngay sau đó hạ mệnh lệnh, cho người leo lên sườn núi hô lớn ổn định quân tâm.
Trần Tử Khôn vươn tay phải truyền lệnh: “Kích trống! Toàn quân cùng kêu gọi ngăn lại thanh âm Tấn quân.”
“Aa...Giết Tấn cẩu...”Binh lính Trần quân người thì nổi trống, người thì kêu to. Bốn phương tám hướng đều là tiếng la đinh tai nhức óc, mặc cho Tấn Quân kêu phá yết hầu, binh lính phía dưới cũng nghe không rõ ràng lắm.
Tấn Vương sắc mặt xanh mét, thở hổn hển, Viên Lân vội lớn tiếng nói: “Phụ vương, hạ lệnh cứu viện đi. Bằng không Trần Quân lại trốn vào trong thành, quân ta lại khiêu chiến không ra.”
Tấn vương leng keng rút ra bảo kiếm, lớn tiếng mệnh lệnh nói: “Chư tướng nghe lệnh, Viên Lân lưu lại, mang ba vạn binh lính thủ doanh, Viên Phi suất năm vạn kỵ binh ở phía trước, Viên Dần cản phía sau, giết cho ta!”
“Vâng.”
“Giết.”
Trần Tử Khôn vừa thấy Tấn Vương suất đại quân giết đến, lớn tiếng mệnh lệnh: “Đánh trống thu binh, trở về thành!” Trần quân không dám cãi lời, vừa đánh vừa lui. Tần Tử Khôn lại mệnh lệnh binh lính đem cỏ gai bên dường đốt cháy, cản trở Tấn quân. Trần quân bình tĩnh lui về Hàm quan, mặc cho đối phương kêu gào hạ nhục, bọn họ chỉ là kích trống tấu nhạc, thủ vững không ra.
Tấn Vương tức giận mắng: “Đôi tặc phụ tặc nữ này, Cô nhất định phải bắt sống các ngươi.”
Buổi tối ba ngày sau, thám mã Tấn quân tới báo, xe lương đã đến Bình giang khe, Tấn vương vội phái sáu ngàn tinh binh tiếp ứng.
Phụ tử hai người ở trong trướng thương nghị quân tình, Tấn Vương đã không còn khí phách hăng hái như ban đầu, vẻ mặt u ám nói: “Không thể làm Trần quân xuất chiến, Hai quan kia cũng không công được, còn có thể làm gì?”
Viên Lân cũng không có cách nào, tấn vương thở dài: “Nếu Hàm quan không mất, quân ta sao có thể bị động như thế?” Viên Lân nghe vậy không khỏi xấu hổ.
Phụ tử hai người đang ở thở dài, liền nghe thấy có người vội vàng tới báo: “Đại vương không hay rồi! ”