Chương 2: Loạn Hồng Vũ Trần - Chương 2

Thời tiết trầm buồn u uất làm ngời ta ngủ cũng không ngon. Ngọc Lưu nằm được hai canh giờ đã thức giấc. Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên sáng chói. Hắn đẩy cửa sổ ra, trong quán vẫn im ắng như trước

“Ngọc Lưu tướng công.” Một thiếu niên từ bên ngoài tiến vào, “Trịnh bảo đầu lệnh người dậy, đến Yểm môn ngay”

Ngọc Lưu quấn tóc, chậm rãi nói: “Ra có chuyện gì?”

“Đêm qua có một tiểu quan chạy trốn. Trịnh bảo đầu đang quát lác bắt tất cả quan nhi tập trung tại Yểm môn. May mà đêm qua ngươi đến Hồng phủ, bằng không ngay cả chợp mắt cũng không được đâu.”

“Nga. Là ai chạy?”

Gió thổi qua người có chút rét run, Ngọc Lưu khoác thêm một kiện quần áo rồi mới thong thả rời Loạn Hồng lâu. Thiếu niên kia nhắm mắt sát hắn. Nó tên Ngọc Thư, là......đồ đệ của hắn, nói cách khác chính là người cạnh tranh vị trí hồng bài với hắn. Nam quán luôn luôn như thế, Trịnh bảo đầu sẽ phái những thiếu niên có tiềm năng tới hầu hạ các hồng quan nhi. Gọi là hầu hạ, thực chất là học nghệ. Đợi khi học thành cũng chính là lúc người mới thay thế người cũ.

“Không biết tên, chỉ nghe nói là một tiểu quan tối hạ đẳng.” Ngọc Thư cung kính trả lời.

“Nga.”

Ngọc Lưu không nói gì nữa, chính là trong đầu không khỏi hồi tưởng cuộc gặp gỡ đêm qua, thanh âm trầm thấp đầy từ tính của người nọ dưới ánh đèn đêm loạn vũ. Cơ hội ư? Nguyên lai người đó ám chỉ việc này.

“Trịnh bảo đầu nổi trận lôi đình, bảo nếu ai nói cho hắn biết người nào trợ giúp tiểu quan kia chạy trốn, hắn sẽ trọng thưởng.” Ngọc Thư tiếp tục kể.

Có trọng thưởng tất có dũng phu. Khóe miệng Ngọc Lưu khẽ nhếch. Cơ hội này, hắn nhất định phải nắm lấy.

Yểm môn – đối với tất cả các tiểu quan trong nam quán mà nói, chính là chốn kinh hoàng nhất. Nơi này đã chết không bao nhiêu tiểu quan không nghe lời hoặc lỡ phạm sai lầm lớn. Nhưng Ngọc Lưu lại thích Yểm môn. Chính tại chỗ này, hắn đã giành được ngôi vị hồng bài.

Hơn trăm tiểu quan trong quán đều đang tụ tập trong này. Ai ai cũng ăn mặc trang điểm xinh đẹp. Chỉ là trên mặt đều có vài phần nơm nớp lo sợ, không ai nói chuyện. Trịnh bảo đầu ngồi trên ghế thái sư, ánh mắt âm trầm quét qua đám tiểu quan nhi.

Ngọc Lưu đến nhưng không khiến bất luận kẻ nào chú ý. Hắn là vũ kĩ số một trong nam quán, thân thể nhẹ nhàng, bước đi không tiếng động vào Yểm môn. Hắn không vào trong mà dựa vào cạnh cửa, nhìn những người đứng xem mà cười lạnh. Hắn chú ý tới một người quỳ bên cạnh Trịnh bảo đầu mà đấm chân cho gã, gương mặt vẫn dày cộm phấn, so với thời tiết càng làm cho hắn có cảm giác trầm buồn hơn.

Ánh mắt Trịnh bảo đầu lướt rất nhanh qua hắn, hừ lạnh một tiếng, nói: “Mọi người đều đã đến đông đủ. Hôm nay gọi các ngươi tới đây không có chuyện gì khác, chính là có một tiểu quan bỏ trốn.”

Gã ngữ khí khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng người nghe không rét mà run. “Chạy trốn” là tội nghiêm trọng nhất trong nam quán. Chưa từng có ai chạy trốn thành công. Cho dù chạy cũng sẽ bị bắt trở về. Trịnh bảo đầu đối với tiểu quan chạy trốn chưa bao giờ nương tay.

”Đêm qua, tất cả người trong quán đều ngủ say như chết. Ta tìm người đến điều tra thì được biết có một loại thuốc mê rất lợi hại. Tuy nhiên, cái này không phải trọng điểm. Cái ta muốn biết chính là, ai đã cấp thứ thuốc này cho tiểu quan bỏ trốn kia. Một tên tiểu quan bị cấm túc làm sao có thể tìm được thuốc mê lợi hại như vậy. Các ngươi ai có thể nói cho ta biết?”

Không ai nói chuyện, bởi vì bọn họ đêm qua trúng thuốc mê, ngủ từ sớm, chuyện gì xảy ra cũng không biết, trong lúc nhất thời làm sao nghĩ ra manh mối gì.

“Ta không tin một tên tiểu quan vừa xuất đạo, ngay cả người thân cũng không có lại có thể đào tẩu. Khẳng định có kẻ giúp hắn, hơn nữa còn là giúp trong một thời gian dài. Các ngươi bình thường không phát hiện gì sao?” Lúc Trịnh bảo đầu nói những lời này, liếc liếc mắt nhìn người đang quỳ bên chân mình. Tiểu quan đào tẩu đêm qua chính là do người này phụ trách huấn luyện.

“Đầu nhi, tiểu quan kia tầm thường, không có gì nổi bật, chúng ta ai để ý đến hắn?” Người lên tiếng chính là Bạch Ninh, một trong những hồng bài của quán, bộ dáng cười hì hì của hắn rất được người khác ưa thích.

“Thế nào cũng còn lại dấu vết. Được rồi, các ngươi trở về hảo hảo ngẫm lại, nhớ được cái gì nói cho ta biết, ta sẽ không bạc đãi kẻ cung cấp tin tức hữu dụng đâu.”

Các tiểu quan đều tán đi, chỉ còn Ngọc Lưu dựa vào trụ cổng không hề nhúc nhích. Bạch Ninh đi qua hắn, cười ngọt ngào, hắn cũng không phản ứng. Ánh mắt hắn dừng lại trên con người trang điểm dày đậm kia nhưng người đó làm như không nhìn thấy hắn, cứ bước thẳng đi.

“Ngươi vì sao vẫn còn ở đây?”

Khi tất cả mọi người đều đã đi hết, Trịnh bảo đầu cuối cùng cũng nhìn tới Ngọc Lưu.

Ngọc lưu ngáp một cái, nói: “Đêm qua ta từ Hồng phủ hiến vũ về trễ, thấy ai cũng ngủ say như chết. Thật sự là giật mình a.”

Trịnh bảo đầu mục quang chợt lóe: “Ngươi đã thấy gì?”

“Cũng không thấy gì, chỉ là phát hiện có một người đang ngắm trăng.”

“Ai?”

“Ai, mấy ngày này khách mời ta đi hiến vũ nhiều quá. Không có ngày nào được ngủ yên, đầu choáng não trầm, nhất thời nhớ không ra......”

“Hảo, ta cho ngươi nghỉn ba ngày.”

Ngọc Lưu nở nụ cười.

Ba ngày, vậy là đủ rồi.

Cơ hội này, hắn nhất định phải nắm chắc. Có thể rời khỏi cái nam quán dơ bẩn này hay không, chính là trông chờ vào lần đánh cuộc này.

Khi màn đêm buông xuống, bầu trời lại vần vũ cơn mưa.

Một chiếc xe ngựa đi ra từ Yểm môn của nam quán, chở theo một cỗ thi thể. Từ đó về sau, Ngọc Lưu không gặp lại con người lúc nào cũng dày phấn trang điểm kia nữa. Không áy náy, không hối hận, hắn từng dẫm lên thi thể người khác mà leo lên vị trí hồng bài, dĩ nhiên chẳng hề bận tâm dẫm lên thêm một cái xác nữa để thoát khỏi nam quán dơ bẩn này. Huống chi, cơ hội này vốn do người kia cấp cho hắn. Nhiều năm sau này, khi ngẫu nhiên hồi tưởng lại, hắn thoáng chút nghi hoặc, người kia vì lẽ gì cho hắn cơ hội? Giữa hắn và người đó cơ hồ không có giao tình gì.

Đây vĩnh viễn là một câu đố mà đến chết hắn cũng không giải ra.


Phương danh:

Ngọc Thư ( 玉舒): “Ngọc” trong “ngọc ngà”, “Thư” trong “thư sướng”.

Bạch Ninh (白宁): “Bạch” là trắng, “Ninh” trong “an ninh”