Chương 71: Tiến về Noxus

Kayle lắc đầu nói:" Không thể, sức mạnh của tôi chỉ là sức mạnh chữa trị những vết thương mà thôi, cánh tay của anh đã bị mất đi, nếu muốn hồi phục lại ít nhất phải cần một loại sức mạnh có khả năng tái sinh, chỉ có điều những thiên sứ như chúng tôi không thể làm được chuyện đó...à..." - Kayle xem sét vết sẹo trên tay trên tay của John một lúc nhận ta điều gì đó kì lạ.

John kì lạ hỏi:" Có chuyện gì sao?"

Kayle gật đầu nói:" Bao quanh vết thương của anh là một loại độc khá mạnh đấy, nó có khả năng ngăn cản sự tái sinh."

Nghe Kayle nói John mơi nhớ đến cái hồi hắn gặp những vị giáo sư Jacod tại học viện ma pháp, bọn họ cũng nói điều này ra nhưng không biết làm cách nào để chữa cái độc quái lak này, John hỏi:" Kayle cô biết cách giải loại độc này chứ?"

Kayle tỏ ra nghiêm trọng nói:" Vì độc này đã ngấm vào trong da của anh quá lâu rồi cho nên có đôi chút khó khăn, theo quan sát của tôi thì loại độc này được làm từ các trích độc của nguyên tố phép thuật, giọng với hàng trăm loại độc khác nhau mà thành, để tôi thử xem."

Nói xong hai tay của Kayle đặt lên trước chỗ cánh tay cụt của John, một luồng ánh sáng thánh khiết nhẹ nhàng chiếu vào đó, rất nhanh chóng từ chỗ vết thương kia những đám khói màu đen bắt đầu bay lên rồi biến mất. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, chừng 3 phút là xong, Kayle cười nói:" Được rồi, bây giờ chất độc trên tay của anh đã bị tôi giải trừ cả."

John cực độ vui sướng hắn cười ha hả cảm ơn Kayle:" Kayle bây giờ tay của tôi có thể hồi phục lại rồi đúng không?"

Kayle lắc đầu buồn bã nói:" E rằng không được đâu, vì chất độc này đã bám vào da thịt của anh quá lâu cho nên các tế bào tái sinh gần như không có, cho dù anh có thần dược gì đi nữa để có thể tái sinh lại."

Xem ra mọi chuyện không như ý mình muốn, John cũng quen với với chuyện có một cánh tay rồi, hắn vẫn cười nói:" Dù sao thì tôi xũng cảm ơn cô Kayle, nếu không có cô e ràng chất độc này cứ bám mãi vào người tôi không thể rời." - John đứng lên tiến đến cạnh bàn, vừa rót ly nước hắn hỏi:" Thế bây giờ cô tính sao? Vẫn tiếp tục đi tìm em gái mình à?"

Hai lòng bàn tay của Kayle cọ xát vào nhau, cô nói:" Thực ra tôi cũng muốn như thế...nhưng..."

"Nhưng sao? À mà cô có chuyện muốn nói với tôi mà, chuyện chính ấy, nói đi." - John mỉm cười, rót cho Kayle một ly nước đặt bên cạnh.

Lúc này ở bên ngoài, Miss Fortune đang đứng trên boong tàu nhìn mặt biển trước mặt, bên cạnh cô Tom đang ngồi dựa lưng vào một cái cột cậu ta nhìn Miss Fortune nói:" Có phải thuyền trưởng đang nghĩ về cô gái thiên sứ kia không?"

Miss Fortune gật đầu nói:" Không hiểu sao khi thấy John và cô ấy ở riêng với nhau, ta lại cảm thấy khá khó chịu, có thể ta đang ghen tị điều gì chăng? Mặc dù trước đó ta đã nói với John rằng sẽ chấp nhận việc anh ấy có vài người phụ nữ bên cạnh và không nhất thiết chỉ có mỗi mình ta, nhưng..."

"Thuyền trưởng, tôi nghĩ cô suy nghĩ quá nhiều rồi đấy, cô phải tin vào tình cảm của cậu ấy chứ." - Tom cười cười đứng dậy vỗ vào vai của Miss Fortune an ủi.

Miss Fortune gật đầu đáp:" Tom...theo cậu giữa John và cô gái thiên sứ ấy có thể xảy ra chuyện gì không? Ta thấy cô ấy rất xinh đẹp, với cái bản tính mê gái ấy của anh ta nhất định không thể bỏ qua đâu." - Giọng nói của Miss Fortune mang trong đó đôi chút hờn giận.

"Chắc không có gì đâu, cùng lắm thuyền trưởng lại có thêm một người chị em nữa thôi mà." - Tom đùa giỡn nói.

Lúc này trong phòng...

Kayle hít một hơi, cô đứng dậy tiến sát lại gần hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt của John, hai má ửng hồng một cách đầy quyến rũ:" Anh...anh và tôi, chúng ta sẽ là vợ chồng."

"Phụt..." - John quá bất ngờ với câu nói ấy, nước trà trong miệng phun hết ra bên ngoài dính vào người của Kayle, nhưng cô không để tâm đến những điều đó, cánh tay trái đưa cao nhẹ nhạng lau đi những giọt nước còn đọng lại trên miệng hắn, lập tức lùi lại một bước vội nói:" Kayle, cô đừng đùa với tôi nữa nhé, tôi không thích đâu."

"Sao anh lại sưng hô như thế, bây giờ chúng ta xem như là vợ chồng của nhau rồi, xưng hô như thế nghe xa lạ lắm." - Kayle nắm lấy tay của hắn mỉm cười một cách đầy quyến rũ.

John rút tay lại hắn lắp bắp nói:" Sao sao có thể có chuyện này được, ví sao chúng ta lại là vợ chồng được kia chứ?"

Kayle mỉm cười, cô đẩy chiếc cổ ảo xuống một chút, ở đó có một hình xăm đôi cánh thiên sứ đã đổi thành màu vàng, Kayle giải thích:" Những thiên sứ được chọn như em vốn phải tuân theo rất nhiều luật lệ, trong đó có một điều luật đặc biệt là những thiên sứ không được để người khác giới thấy thân thể của bản thân, nếu như để người nào thấy được lập tức phải giết chết người đó, một người nhìn giết một người, mười người thì giết cả mười, trăm người thì giết cả trăm, tuyệt đối không thể để người đó sống, tuy nhiên thiên sứ đó vẫn có thể lựa chọn cách khác, việc kết hợp làm vợ chồng chính là một trong số đó."

John lay đi mồ hôi trên trán mình, cái chuyện này hắn lần đầu tiên hắn nghe, vả lại hắn đã chuẩn bị tinh thần gì đâu cơ chứ, đùng một cái Kayle bảo hắn và cô trở thành vợ chồng của nhau điều này...quá sức tưởng tượng của hắn.

Kayle nói tiếp:" Anh nhìn thấy cái hình xăm này chứ, nó tượng trưng cho sự trinh khiết của một thiên sứ, vốn dĩ nó có màu trắng bạch, nhưng một khi bị một người khác giới chạm vào thân thể nhiều lần, hoặc nhìn thấy thân thể bên trong thì nó sẽ thay đổi màu sắc."

"Tôi, tôi làm sao biết được điều đó, tôi lúc đó chủ muốn cứu sống cô mà thôi Kayle, cô đừng đùa với tôi như vậy chứ?" - John cô gắn giữ vững tinh thần, trong đầu hắn lúc này vẫn cố gắng nghĩ rằng Kayle đàn đùa giỡn với mình mà thôi.

"Không đâu, là sự thật." - Kayle lắc đầu nói:" Anh nghĩ thử xem, anh là người đã cứu mạng Kayle, không lẽ em lại nhẫn tâm đi giết chính người đã cứu sống mình sao? Điều đó là điều không thể làm được với một thiên sứ. Mặc dù chúng ta vốn là hai chủng tộc khác nhau nhưng điều đó không quan trọng, trong người anh sở hữu loại sức mạnh mang nhiều nét tương đồng với sức mạnh của những thiên sứ như em đây, cho nên cũng không phạm vào điều lệ của hội đồng thiên sứ, các vị trưởng lão cũng sẽ không thể trách tội được."

"Nhưng mà chuyện này thật là quá phi lý, ta...hài...Kayle à, cô có biết chuyện này quan trọng đến mức nào không? Tôi không thể khi không lấy đi 'cuộc sống' của cô như vậy được." - John lắc đầu giọng đầy sầu não.

Hai tay của Kayle vòng qua eo hắn ôm chặt lấy John, khuôn mặt đỏ bừng nói:" Không sao cả, Kayle nguyện ý đi theo anh mà, em đã nghe Tom kể về những chuyện anh làm trước đây rồi, nếu em nói thêm những chuyện này cho các vị trưởng lão thiên sứ nhất định họ sẽ không ngăn cấm gì chúng ta."

John cảm nhận được một cơ thể ấm áp mềm mại đang ôm chặt lấy mình, chưa lúc nào hắn cảm thấy mình bị động như lúc này, vốn sự việc chủ vì hắn muốn cứu sống Kayle nhưng bây giờ đã tiến triển đến mức không thể kiểm soát, John cố gắn đẩy Kayle ra nói:" Nhưng... chúng ta vốn chỉ quen biết nhau mà thôi, cô biết đấy Kayle, chuyện vợ chồng muốn làm được nhất định phải cần có tình cảm với nhau, nhưng tôi và cô..."

Hai mắt của Kayle bắt đầu đỏ ửng, giọng nói của cô nghẹn lại:" Vậy Kayle hỏi anh, có phải anh là người đã băng bó các vết thương trên người của em không?"

"Phải" - John gật đầu, hắn nhòn Kayle đang khóc nhưng không biết làm cách nào để dỗ cô.

"Có phải anh đã... chạm vào chỗ đó của em không?" - mặc cho khuôn mặt của cô vẫn đỏ bừng nhưng Kayle vẫn hỏi tiếp.

John không dám nhìn mặt Kayle, không hiểu sao hắn cứ thấy có lỗi điều gì đó, mặc dù việc hắn làm đơn giản chỉ bắt nguồn từ việc muốn cứu người, hắn chỉ gật đầu rồi nói:" Đúng... nhưng... nhưng tôi chỉ sờ chứ không làm gì bậy bạ nữa cả."

"Vậy tại sao anh lại không chấp nhận em? Có phải vì em là một cô gái có cánh kì lạ không? Hay là em quá xấu không bằng cô gái thuyền trưởng kia? Em có điểu gì không hợp với anh cơ chứ...John anh nói đi." - nước mắt của Kayle bắt đầu chảy nhiều hơn, hai má của cô ướt đẫm nước mắt.

"Ta...ta không có ý đó." - John lắc đầu cô gắng giải thích.

"Được rồi, nếu anh đã như vậy Kayle không cần thiết phải ở lại nơi này nữa, anh muốn từ bỏ em, các trưởng lão luôn nói đúng, những người đàn ông vốn là những kẻ bội bạc và nhẫn tâm." - đôi cánh của Kayle đột ngột giang rộng ra sau đó "ầm" một tiếng cô phá tung bức tường gần đó rồi bay thẳng lên bầu trời đêm.

"Anh là đồ xấu xa John, Kayle hận anh." - giọng nói của Kayle vang vọng trên không trung.

"Có truyện gì vậy? - Miss Fortune và Tom ở bên ngoài nghe tiếng động lớn ngay lập tức chạy vào.

John nhìn hai người, sau đó lắc đầu nói:" Không có gì đâu, mọi người về nghỉ đi, tôi muốn ở yên một lúc."

Miss Fortune nhìn Tom, lập tức Tom hiểu ý rời đi, Miss Fortune đến cạnh hắn hỏi:" Đã sảy ra chuyện gì giữa anh và coi gái thiên sứ đó vậy?"

John lắc đầu nói:" Hài, Sarah bây giờ đầu ta thực sự là một mớ hỗn độn, ta không biết phải làm thế nào đây."

Miss Fortune nắm lấy cánh tay trái duy nhất của hắn nói:" John kể lại chi em biết đi, nói hết ra sẽ dễ chịu hơn nhiều, Sarah sẽ sẻ chia cùng anh mà."

John thở dài một tiếng, đến cạnh giường ngồi xuống, hắn bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc.

Cùng lúc đó Tom đang đi xem sét khắp nơi trên tàu, Tom gạo một đám thủy thủ đang ngồi xúm lại chém gió, hắn liền tiến lại cười nói:" Giờ này không lo đi ngủ để sáng mai làm việc mà còn ở đây làm gì thế."

Một người thủy thủ thấy Tom cười nói:" Thuyền phó, người nghe tin gì chưa?"

"Tin gì?" - Tom thắc mắc, hắn cũng nhanh chóng ngồi cạnh đó để nghe đám thủy thủ nói.

"Chuyện là thế này, lúc nãy tôi có chạy vào thành phố đến quán rượu vốn định mua ít thức uống để dành, ai ngờ nghe được một tin tức nóng hổi từ mấy lão thương nhân."

"Nói nhanh coi, ngươi là đang ông hay đàn bà mà cứ dần dà thế." - Tom giả vờ tỉ ra khó chịu.

"Tôi nghe được tin, bên Noxus bắt được một cô gái, nghe đồn cô gái này chính là một vị tướng đã từng cùng John của chúng ta chống lại Noxus bảo vệ Ionia đấy."

"Cái gì? Chuyện này là thật?" - Tom giật mình kinh hãi.

"Sự thật một trăm phần trăm mà, hình như cô gái ấy tên Irelia thì phải, tôi còn nghe nói cô ấy sắp bị quân Noxus đem ra tử hình thì phải...ủa này thuyền phó, nghe tôi nói đã chứ."

Tom nghe đến thế thì ngay lập tức phóng như bay đến chỗ của John.

Trong lúc John đang kể lại mọi chuyện xảy ra cho Miss Fortune nghe thì Tom chạy vội vào bên trong bộ dáng hớt hãi, John đứng dậy tiến đến bên cạnh cậu ta hỏi:" Tom có chuyện gì mà cậu lại tỏ ra vội vã như thế?"

"John lớn chuyện rồi, tôi vừa nghe được một chuyện cực kì quan trọng, nên lập tức vội vã chạy ngay đến đây." - Tom vừa thở vừa nói.

Miss Fortune đến cạnh hắn nói:" Tom mau nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"

Tom nuột một ngụm nước bọt sau đó nói:" Tôi vừa biết tin, quân đội Noxus vừa bắt được một cô gái, cô gái này đã từng chiến đấu với cậu tại Ionia, tên cô ấy là Irelia."

"Cái gì?" - John giật bắn người, chuyện quan trọng thế này mà đến bây giờ hắn mới biết, Tom nói tiếp:" Vì biết được những chuyện cậu đã trải qua trước đây nên khi nghe tin này tôi ngay lập tức đến báo cho cậu biết, John bây giờ cậu tính sao?"

"Irelia, đó có phải là cô gái là cô gái chiến binh đã cùng với anh chiến đấu chống lại quân Noxus hay không? Em còn nghe nói một mình cô ấy trấn thủ tại đền Placidium và đã đẩy lùi một đại đội quân binh Noxus nữa kia, nếu như cô ấy bị quân đội Noxus bắt e rằng lành ít dư nhiều." - Miss Fortune nói.

John gật đầu đồng ý, hắn nhìn Tom nói:" Cậu còn biết thêm điều gì nữa không?"

Tom nghĩ một lúc rồi nói:" À còn một điều nữa, tôi nghe nói cô ấy sắp bị quân Noxus đem ra tử hình đấy."

*không được rồi! Chúng ta phải đi ngay." - John quay người bước vào bên trong lập tức thu dọn toàn bộ hành lý, Miss Fortune nói:" Gấp như vậy sao? Từ đây đến Noxus nếu đi tàu cũng mất ba ngày mới đến được."

John gật đầu nói:" Hiện tại ta chưa biết được khi nào Irelia sẽ bị hành hình, đi sớm chừng nào hay chừng ấy, cô ấy đã từng chiến đấu cùng với anh, nhất định anh sẽ cứu cô ấy."

Miss Fortune hiểu John nên cũng không có ngăn cản gì, cô nói:" Vậy lần này hãy để em cùng đi với anh, có thể em sẽ giúp được gì đấy."

John nhìn Miss Fortune một lúc rồi gật đầu, hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Miss Fortune nói với Tom:" Tom sau khi tôi đi, mọi chuyện đành trông cậy vào cậu và Fizz cả."

Tom gật đầu đáp:" Yên tâm, cô cứ đi đi."

Miss Fortune quay sang hỏi John:" Bây giờ để em đi chuẩn bị tàu."

"Không cần đâu, nếu đi tàu e rằng sẽ không kịp mất." - John lắc đầu sau đó dắt Miss Fortune ra bên ngoài, Miss Fortune kì lạ hỏi:" Vậy chúng ta đi bằng cách nào?"

"Chúng ta sẽ bay." - John cười đáp.

"Hai người các ngươi không lẽ định bỏ mặc lão già ta sao?" - giọng nói Ryze vang lên, lão từ phía sau bước đến.

John không nghĩ nhiều hắn chỉ biết cái lão Ryze này rất mạnh, nếu có lão đi theo nhất định sẽ giúp rất nhiều trong việc cứu thoát Irelia. Ngay sau đó cả ba người bắt đầu bay lên không hướng về phía Noxus.

Miss Fortune ôm chặt lấy John, đây là lần đầu tiên cô bay trên trời như thế nên không tránh có chút sợ hãi.

Trong đêm tối, ba bóng người bay trên đại dương với tốc độ cực nhanh, hướng về phía tây, địa điểm Noxus.

Noxus một đất nước hùng mạnh nằm phía đông Valoran. Ở Noxus sức mạnh là lý lẽ...và chân lý luôn thuộc về kẻ mạnh. Nhưng Noxus không phải là một đống hỗn độn mà là một nhà nước thật sự với pháp luật và hiến chương rõ ràng. Trật tự và an ninh cũng là vấn đề hàng đầu được nhà nước Noxus quan tâm.

Noxus là một thành phố tương tự như cư dân của nó - tối và xấu xa. Được xây dựng trong một ngọn núi đá granite, và phần chính của thành phố nằm dưới lòng đất. Các cấu trúc được xây dựng trên đỉnh của ngọn núi và trong lòng nó. Một con hào nhân tạo to lớn bao quanh thành phố, chứa đầy những chất lỏng hôi thối và bẩn thỉu, nó trở thành một rào chắn ngăn chặn sự đột nhập vào thành phố, tuy nhiên ở những điểm quan trọng vẫn được canh gác rất kỹ. Trên đỉnh ngọn núi chính là trụ sở của bộ tư lệnh Noxus, nhìn từ xa, cấu trúc này tương tự như một cái sọ người. Bên ngoài bức tường lớn của thành phố là nơi những cư dân quá nghèo (hoặc quá may mắn) sinh sống.

Mức độ quy mô của thành phố ngầm Noxus là rất lớn và chi tiết, với nhiều cửa hàng, nhà ở, hầm ngục...nơi mà các quý tộc Noxus tự hào về quyền sở hữu của mình trên các công trình ngầm. Ở Noxus có rất nhiều luật lệ trong đó có một điều lệ bất biến chính là mỗi công dân của Noxus đều là một binh lính dự bị, chỉ cần có hiệu lệnh hoặc đến ngày nhập ngũ họ phải tuân theo mà không hề có một chút phản kháng nào.

Phương châm của các nhà lãnh đạo Noxus là: Sức mạnh là mãi mãi.

Một ngày một đêm, bay từ Bilgewater city đến Noxus với tốc độ nhanh nhất, bây giờ John, Miss Fortune và Ryze đang đứng ở bìa một khu rừng bên ngoài Noxus, từ đây có thể dễ dàng nhìn thấy cổng vào thành phố, quân đội canh gác kĩ càng, vũ khí trang bị phải nói thuộc loại tân tiến nhất.

Miss Fortune nhìn bầu trời xinh quanh cảm thấy ớn lạnh nói:" Ở đây thật đáng sợ, vừa đặt chân đến chỗ này thì bầu trời lập tức âm u, đâu đó vẫn có vài tiếng kêu của bọn thú rừng thật đáng sợ."

"Không chỉ có thế đâu, ở Noxus này luôn luôn tồn tại các loại khí ma thuật vô cùng đáng sợ, có những loại khí này đa phần đều do sự oán thán của người chết hoặc sự căm hận trong lòng mỗi người mà tạo ra." - Ryze nói.

John đáp:" Được rồi, không cần phải phân tích nữa đâu, bây giờ quan trọng nhất chính là tìm ra cách để vào trong đó."

Miss Fortune nói:" Chúng ta có thể cải trang không?"

"Không đơn giản vậy đâu, nhìn kĩ xem, những người muốn vào thành phố phải đi qua một đội canh gác, bọn lính đó canh gác và hỏi rất kĩ, và quan trọng nhất chính là chúng đang cầm trên tay một tờ giấy, nếu ta đoán không nhầm trên tờ giấy ấy có vẽ mặt của John." - Ryze sờ cằm vừa sờ cằm vừa quan sát nói.

John cũng nhận ra điều này trước đó, chính thứ này mới là nguyên nhân chính khiến hắn vẫn chưa biết nên dùng cách nào để vào, đột nhiên John phát hiện phía trước có một đội thương nhân đang tiến đến gần chỗ họ. Trong đầu hắn lập tức nhảy ra một ý hắn nói với Ryze và Miss Fortune:" Đi theo tôi, tôi có cách để vào đó rồi."

Nói xong hắn chạy đầy tiên đến chỗ thương đoàn trước mặt, người dẫn đầu thương đoàn là một lão bụng bự to béo, lão thấy John đang đi đến nên có chút kì lạ liền bảo dừng xe.

Lão bụng bự to béo kia hỏi John:" Cậu là ai? Tại sao lại chặn đầu thương đội của ta?"

John cười cười, bắt đầu kĩ thuật chém gió siêu hạng:" Chắc quý ngài lịch lãm đây là chính chủ của thương đội?"

Hai chữ "quý ngài" lọt vào tai lão bụng bự to béo kia khiến hắn cười to nói:" Người anh em, có chuyện gì thế?"

John thấy cá đã cắn câu, tiếp tục chém gió:" Là thế này, tôi và vợ tôi sắp lấy nhau rồi, lần này muốn quay trở về để xin phép gia đình."

"Vậy thì vào đi, sao lại đến tìm ta?" - lão bụng bự to béo kia nhìn sang Miss Fortune ở cạnh đó, thấy khuôn mặt cô xinh đẹp như vậy, hau tròng mắt xoay 360 độ, lão hỏi:" Này...có phải ngươi gặp chuyện khó khăn gì không? Nói đi, mấu chuyện này ta rất có kinh nghiệm, ngươi không giấu được ta đâu."

John giả bộ kinh ngạc sau đó tiến sát lại lão nói:" Quý ngài đây thực sự có đôi mắt tinh tường như một con đại bàng giữa bầu trời xanh rộng lớn, không giấu gì ngài, cô ấy vốn là một tiểu thư trong gia đình cũng có chút gia thế tại Noxus, nhưng ngài biết đấy, tôi chỉ là một kẻ tầm thường thì làm sao xứng đáng với cô ấy kia chứ, nhưng vì tụng yêu tôi đã đứng lên để chiến đấu với hi vọng có được cô ấy, sau đó tôi đưa cô ấy trốn thoát khỏi Noxus, ngài biết đấy, gia đình cô ấy làm sao để chúng tôi yên được, họ bắt đầu nhờ đến quân đội truy nã tôi...híc...nhưng..." - mới đến đây John giả bộ khóc lóc.

"Hu hu hu hu."

Ở phía sau Miss Fortune và Ryze nhìn nhau cả hai người ngơ ngác họ không nghĩ rằng John lại có khả năng diễn xuất như vậy.

Lão bụng bự to béo kia, thấy hắn khóc cũng tỏ ra vô cùng xúc động, lấy từ trong người ra một cái khăn đưa cho hắn rồi nói tiếp:" Ngươi nói tiếp đi, thấy tình cảnh của ngươi tội nghiệp quá."

John giả bộ lau nước mắt rồi nói tiếp:" Khi chúng tôi rời khỏi Noxus được một thời gian thì hay tin cha tôi qua đời, lúc đó vì không thể trở về được cho nên đành bất hiếu, sau đó vài hôm tôi lại nghe tin, vì đau buồn cho cái chết của cha tôi, nên mẹ tôi cũng đổ bệnh, bà chỉ muốn trước khi mất có thể nhìn thấy tôi và vợ của tôi mà thôi..."

"Được rồi được rồi, ta hiểu ngươi mà." - Lão bụng bự to béo kia vỗ vai an ủi hắn, lão nói tiếp:" Bây giờ đám lính kia chắc đang chuy tìm ngươi và vợ của ngươi rồi, hay là thế này đi, các ngươi cải trang sau đó cùng với thương đoàn của ta tiến vào bên trong."

John thầm cười trong bụng gật đầu nói:" Được quý ngài giúp đỡ thực sự không còn gì bằng."

"Đừng gọi ta là quý ngài như thế, ta rất cảm thông với hoàn cảnh của ngươi, cứ gọi ta là Gragas đi." - Lão bụng bự to béo kia nói.

"Gragas" - J6kinh ngạc nhìn lão, quả thực hắn cũng không hề nhận ra trước đó nếu như lão không nói tên của mình, Gragas kì lạ hỏi:" Ngươi làm gì nhìn ta ghê vậy?"

"À...không có gì, chỉ là nghe danh tiếng của ngài từ lâu lắm rồi bây giờ mới được gặp." - John tiếp tục ba hoa.

Hắn quay người gọi Miss Fortune và Ryze đến nói:" Hai người mau cảm ơn ngài Gragas đi, ngài ấy đã hứa sẽ giúp đỡ chúng ta rồi đấy."

Gragas nhìn Miss Fortune thì còn nghĩ đó là vợ của John nhưng khi nhìn đến Ryze thì cảm thấy kì lạ nói:" Lão già xanh lè này là ai vậy? Có quan hệ gì với mấy người không?"

John đáp:" Lão ấy là hàng xóm của chúng tôi, chính nhờ ông ấy ta xung hữu đột để thoát khỏi vòng vây của đám lính đến báo tin cho tôi biết về gia đình đấy."

"Ồ...ra thế." - Gragas gật đầu nói:" Được rồi, mấy người mau cải trang đi, rồi chúng ta tiến vào bên trong."

John Miss Fortune Ryze nhanh chóng cải trang, Miss Fortune thì cải trang thành một cô gái sexy phục vụ rượu, ngồi phía bên trong xe, John thì cải trang thành người dắt ngựa, Ryze thì thành người vác đồ.

Cả đoàn nhanh chóng tiến thẳng về phía trước.