Swain hét lên một tiếng, những con quá đen đáng sợ từ rên người hắn lao vào tán côn tới tấp ào người Jarvan IV, anh ta không hề lùi bước, giống như lấy than thân mình để chịu đựng đòn tấn công, ngọn thương trên tay xé gió lao đến.
"Quác..."
Chiếc miệng qui của Săn bắn ra một dài. Ánh sáng màu tím hắc ám, dải sàng ấy chạm vào người Jarvan khiến cơ thể anh ta giống như bị lưa thiêu đốt, cực kì nóng rát. Jarvan IV nghiến chặt răng gầm lên, khí thế không một chút suy giảm.
Phụp...
Ngọn thương cuối cùng cũng đâm xuyên qua cư thể của Swain, tuy nhiên Swain vẫn đứng trên mặt đất cười hắc hắc:" Ngươi đúng là một tên hoàng tử ngu ngốc, không ai có thể giết ta được, không ai."
Nói xong cả người Swain được bao trùm bởi hàng chục con quạ đen đáng sợ, chúng nó liên tục gào lên kinh khủng, rồi lao vào tấn công Jarvan IVbanf tay quạ to lớn đen xì của hắn nắm lấy thương trong tay Jarvan IV rồi gống sức đoạt lấy nó, hắn ứt cây thương sang một bên.
Jarvan nghiến răng đau đớn, anh ta bị Swain đá bay đi nằm trê mặt đất, bộ giáp trên người lúc này bị vỡ thành nhiều mảnh, những con quạ đáng sợ kia lien tục tấn công vào bọ giáp khiến nó không thể nào chịu đựng lâu hơn được.
Swain nhìn Jarvan với ánh mắt đáng sợ, hắn nói:" Kết thúc rồi, hoàng tử hôm nay sẽ là ngày hết của mi."
Jarvan không cam tâm, hức sự không chút cam tâm, anh ta nhìn quan h những binh lính đi theo mình dã bị một tay Talon giết hết, bây giờ chỗ này hỉ có duy nhất mình anh ta.
Talon đứng ở một bên quan sát trận chiến của hai người, khuôn mặt hắn không chút hay đổi, nhìn Jarvan như nhìn kẻ sắp chết.
Swain bước từng bước tiến đến, mỗi bước đi của hắn khiến cho cỏ trên đất như héo đi...
"Demacia..."
Phập...
Một thanh kiếm to lớn không biết từ đâu đồ nhiên bay đến cắm ngay trước mặt Jarvan ngăn cản ước tiến của Swain. Nhìn. Thấy thanh gươm như nhìn thấy cứu tinh, Jarvan vui mừng không thể tả được.
Ngay sau đó Garen xuất hiện, anh ta dẫn theo quân lính của Demacia đến đây ứng cứu, Jarvan đứng dậy cười ha hả nhìn Swain:" Hôm nay mới là ngày tàn của ngươi đấy, lực lượng của Demacia đã đến, các ngươi mau chịu chết đi."
Garen tiến ddeensebeen cạnh Jarvan nói:" Cậu không sao chứ? Còn chiến đấu được không?"
Jarvan sạt đầu nói:" Tất nhiên là được rồi."
Jarvan nhật lại cây thương của mình lên, đứng song song với Garen phía sau là quân lính ủa Demacia, vũ khí đã được tuốt khỏi vỏ.
Talon đến bên cạnh Swain nói:" Bây giờ lực lượng chưa đến, phải làm sao đây?"
Swain cười ha hả, ấn biến lại hình dáng con người bình thường đáp:" Đến rồi."
Đúng như Swain nói, một đại đội Noxus dẫn đầu là Katarina tiến đến.
Garen nhìn thấy quân Noxus đang tiến đến, kinh nghiệm cho anh ta biết một trận chiến là không thể tránh khỏi.
"Toàn quân chuẩn bị."
Garen và toàn bộ quân lính chuẩn bị chiến đấu.
Katarina hô lớn:" Tấn công Demacia, bảo vệ ngài Swain."
"Tấn công." - tiếng hô tấn công của quân đội Noxus vang lên như tiếng sóng biển gầm thét.
"Tấn công." - Garen hôn lớn toàn bộ quân đội Demacia anh dũng xông lên chiến đấu.
Một cuộc chiến đẫm máu diễn ra.
"Giết."
"Giết."
"Không được để ai sông sót."
"Tiêu diệt kẻ địch."
Binh lính hai bên đều là những chiến binh được rèn luyện ngày đêm, khả năng chiến đấu cùng tinh thần của họ là không hề nhỏ, dù có chết cũng quyết lôi thêm một kẻ đi theo.
Garen anh dũng lao vào trận chiến, kiếm trên tay anh ta lao qua lao lại xé gió mà chặt chém binh lính Noxus.
"Phụt." - Garen một kiếm duyên thủng một tên lính.
"Xoạt." - Jarvan IV cầm thương một cú quét ngang giết chết ba tên.
Bên phía Noxus, Talon đứng trước Swain nói:" Ngài mau trở về đi, chuyện ở đây chúng tôi sẽ giải quyết."
Swain gật đầu, lão lùi lại bỏ đi, thế nhưng không phải rời đi hẳn, lão cố tìn tìm một nơi có góc nhìn khá đẹp đứng đó quan chiến, rồi cười ha hả. Sau khi thấy Swain đã rời đi, Talon đưa ánh mắt nhìn quân lính Demacia như những kẻ đã chết, hắn ta cf kiếm trên tay lao vào, cái tốc độ giết người thực sự quá kinh khủng, lần lao đến đầu tiên, một kiếm đâm xuyên ngực một tên lính, lần lao đến thứ hai, một cú quét cắt đứt cổ hai kẻ gần đó.
Katarina nhìn Talon chiến đấu không chút nương tay nhếc môi cười nói:" Talon, anh định tranh giành phần hơn với tôi sao?"
Katarina rút từ trong người ra hai cây dao ném thẳng cào hai tên lính Demacia trước mặt khiến hai gã chết không kịp ngáp, sau đó cô lao vào giữa năm tên xoay người phóng ra hàng loạt những con dao sắc nhọn.
Talon dường như không để ý đến Katarina, hắn ta vẫn cứ liên tục tấn công chém giết thẳng tay.
"Ta sẽ giết ngươi." - Jarvan IV cầm thương lao vào tấn công Talon, ngọn thương sắc nhọn liên tục nhàm các chỗ hiểm trên người Talon mà đâm không ngừng. Talon lùi lại hai bước, sau đó đột nhiên cả người như mờ ảo dần rồi biến mất, chỉ đúng một giây sau, hắn ta xuất hiện ngay sau lưng Jarvan IV:" Kết thúc."
"Phụt..."
Một kiếm của Talon đâm vào lưng Jarvan IV khiến anh ta đau đớn hét lên.
"Jarvan!" - Garen gần đó kinh hãi khi thấy bạn thân của mình bị đâm một kiếm, anh ta tức tốc cầm kiếm lao đến.
"Phụt phụt phụt..."
Ba cây dao găm thẳng trên mặt đất chặn đường Garen, Katarina xuất hiện ngay trước mắt anh ta nhếch môi khinh thường nói:" Tướng quân của Demacia, chúng ta lại gặp nhau, lần này hãy phân cao thấp đi."
Garen nghiến răng nhìn sang Jarvan IV, anh ta rất muốn qua đó để giúp đỡ thế nhưng Katarina đang chặn đường đi, không còn cách nào khác Garen phải chiến đấu.
"Aaa..."
Anh ta gầm lên lao đến kiếm trên tay xoay vòng liên tục, cảm tưởng như có một cơn lốc được hình thành từ những đường kiếm xoay vòng vậy. Katarina kinh thường chiêu thức, cô xoay người phóng liên tục ra hàng chục hàng trăm con dao trên người, thực sự không thể biết được trên người cô đang chứa bao nhiêu con dao nữa.
"Nhìn nó giống như một điệu luân vũ kiếm đạo." - những binh sĩ gần đó khi chứng kiến trận đánh của hai người phải bật thốt lên như thế.
"Phụt phụt." - Katarina nhún chân bật lên cao, cô ném ba con dao đâm vào người Garen, cũng may Garen mang giáp nên thương tích không quá nghiêm trọng.
"Demacia" - Garen gầm lên điên cuồng, kiếm trên tay anh ta đột nhiên phát ra ánh sáng đâm mạnh xuống đất, trong sự ngỡ ngàng của Katarina, cô không hiểu hành động vừa rồi có ý gì thế nhưng rất nhanh đã có kết quả, một thanh kiến khổng lồ được hình thành từ sức mạnh phép thuật bên trong cơ thể Garen từ trên trời đâm thẳng xuống nhắm đúng vị trí Katarina đang đứng.
"Á" - một tiếng thét thảm vang lên, Katarina bị thanh kiếm khổng lồ hư hư thực thực kia đâm mạnh khiến cả người cô bị lún xuống sâu dưới mặt đất.
"Katarina!"
Ở bên kia, Talon nhìn thấy Katarina gặp nguy hiểm thì trong lòng cảm thấy lo lắng vô cùng, hắn ta lập tức chạy qua cứu giúp, nhưng đúng lúc này, Jarvan IV thi ghiền tuyệt chiêu của mình, cả người Jarvan IV phát ra sức mạnh kinh khủng, bộ giáp hoàng kim sáng rực, Jarvan bật lên thật cao.
"Đừng mong bỏ đi..."
"Ầm..." - Jarvan đáp xuống đất, một vụ nổ uy lực cực mạnh khiến cho mặt đất xung quanh như muốn nứt cả ra, những mảnh đất trồi lên sau cơn đại địa chấn của Jarvan biến thành một đấu trường thu nhỏ giam Talon ở bên trong.
"Khốn khiếp." - Talon nhìn mình bị giam ở bên trong cảm thấy tức giận vô cùng.
"Lần này thù ngươi đừng mong đi cứu cô ta." - Jarvan mặc dù bị thương nhưng vẫn có thể đứng được và chiến đấu tiếp.
Talon gầm lên thật lớn:" Là ngươi ép ta phải sử dụng tất sát kĩ này."
"Á" - Talon hét lên, cả người hắn ta đột nhiên vặn vẹo liên tục, sau đó nổ tung, hàng trăm con dao lấy cơ thể Talon làm trung tâm bắn ra xung quanh rồi lơ lửng giữa không trung, còn Talon thì biến mất, đúng hơn là bây giờ hắn ta đang tàng hình.
Những con dao kia khi bắn ra với tốc độ cực nhanh quét trúng rất nhiều binh lính Demacia gần đó và kết quả không ai sống sót.
Talon lúc này nhẹ như tơ hồng, hắn ta chạy thật nhanh, nhảy nhót thoát khỏi đấu trường mà Jarvan đã dựng lên.
"Xoạt."
Đột nhiên những cây dao ấy thu lại, Jarvan không kịp đề phòng bị những cây dao ấy cắt vào da thịt, máu phun ra như mưa, anh ta ngã lăn trên mặt đất.
Katarina lúc này người đầy thương tích, một tay bụt chặt vết thương trên bụng nghiến răng nói:" Mình đã quá chủ quan chi nên mới nhe thế này, khốn thật."
"Chết đi..." - Garen lao đến, thanh kiếm vung cao chém mạnh xuống.
Keng...
Một âm thanh kim loại vang lên, Talon xuất hiện ngay trước mặt Katarina kiếm trên tay hắn ta va chạm với kiếm của Garen những tia lửa điện bắn ra liên tục.
"Bịch..."
Talon xoay người đá một cước thật mạnh vào mặt Garen khiến anh ta ngã lăn vài vòng trên mặt đất.
"Cô không sao chứ?" - Talon không quay đầu về phía Katarina nhưng vẫn quan tâm hỏi cô.
"Ờ, không sao." - Katarina mỉm cười đứng dậy, chiến đấu tiếp.
Cùng lúc đó trên một cành cây lớn gần đó, John đứng nhìn toàn bộ trận chiến, thực ra ngay từ đầu hắn đã luôn theo dõi mọi diễn biến ở đây cả kế hoạch của Swain. John nhùn cảnh đánh nhau trước mặt thở dài:" Xem ra trận chiến này sẽ còn kéo dài, nhe vậy dân làng Kalamanda sẽ bị liên lụy mất, mình cần phải ngăn nó lại. Swain, ông ta đúng là lợi hại, mọi kế hoạch được vạch sẵn đến mức không chút sai sót, sau chiến tranh này e rằng bên Demacia sẽ bị tổn thương nghiêm trọng về mặt danh tiếng và hình ảnh."
Lúc này đây trận chiến bắt đầu diễn ra khốc liệt, binh lính tử thương vô số, máu chảy đỏ thẫm cả mặt đất.
"Giết"
"Giết"
Garen và Jarvan trên người đầy thương tích, máu chảy liên tục thế nhưng cả hai không chùng bước, vũ khí trên tay liên tục chém giết, ở bên kia, Katarina và Talon cũng thế, đừng nghĩ họ là những sát thủ mà trong những trận chiến lớn thế này không thể phát huy được sức mạnh của mình. Hiện tại hai người mình đầy vết thương thế nhưng sự lạnh lùng cùng hiếu sát vẫn hiện lên trên khuôn mặt ấy.
"Ầm ầm ầm..."
Gió thổi mạnh dần lên, sức gió ấy có cảm tưởng như có thể thổi bay cả một người trưởng thành.
"Ầm ầm..."
Những cái cây lớn gần đó bắt đầu đổ sụp xuống mặt đất.
Sấm sét không ngừng vang lên trên bầu trời, mây đen một lúc một nhiều, những binh lính của Demacia và Noxus đã bắt đầu ngừng chém giết, hị nhìn lên bầu trời với đầy vẻ hoài nghi.
"Mưa sao?" - Garen khó hiểu tự nói.
"Nhìn không giống chút nào." - Jarvan nheo mắt, anh ta cũng tỏ ra khá là nghi hoặc.
Ở bên kia Katarina và Talon cũng nhe thế họ nhìn lên bầu trời, giác quan đặc biệt của một sát thủ nói với họ rằng có thứ gì đó sắp xuất hiện.
"Ầm ầm..."
Đột nhiên cả mặt đất rung chuyển kịch liệt, gió thổi mạnh hơn, sấm sét rền vang trời.
Một người thanh niên đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, người thanh niên ấy chỉ có một cánh tay trái cầm kiếm, cánh tay phải không còn khiến ống tay áo phập phùng bay trong gió, đôi mắt thể hiện sự uy nghiêm đến đáng sợ.
Bởi lẽ ngươid thanh niên kia không phải ai xa lạ chính là John, người hắn từng dao đấu trước đây.
"Người này là a vậy?"
"Làm sao ta biết được."
"Hắn ta biết bay kìa."
"Chắc là sử dụng phép thuật thôi."
Những binh lính bắt đầu bàn tán với nhau.
John lư lửng trên cao nhìn xuống bên dưới, giọng nói không to không nhỏ:" Mau rút quân đi, đừng đánh nữa, ta không muốn trận chiến này làm liên lụy đến những người trong làng Kalamanda đâu."
Katarina trước giờ vốn không quen vị người lạ sai bảo, cô tức giận chỉ thẳng dao về phía John nói:" Cút ngay, đừng có ở đó giả thần giả quỷ nữa."
Talon thì khác hắn đã từng giao chiến với John, lúc đấy tuy chưa phân cao thấp nhưng hắn ta cũng biết ít nhiều về thực lực của John, nhưng đó là lúc ấy cong bây giờ Talon không thể nhìn thấu, nếu nói về giác quan sát thủ thì Talon có phần hơn Katarina, hắn ta cảm giác được John bây giờ cực kì đáng sợ.
Garen cũng đưa kiếm lên chỉ thẳng vào John nói:" Đừng có giả thần giả quỷ nữa, nếu muốn có thể xuống đây, đánh với ta ba trăm hiệp."
John vẫn rất bình tĩnh đáp:" Anh là Garen đúng chứ, Sona cô ấy tại Demacia thế nào? Có khỏe không?"
Garen và Jarvan kinh ngạc nhìn nhau, họ không biết rốt cuộc người thanh niên này coa lai lịch thế nào lại quen biết Sona, Jarvan hỏi:" Ngươi hỏi chuyện đó làm gì? Rốt cuộc ngươi và cô ấy có wmquan hệ thế nào?"
John không đáp hắn chỉ mỉm cười, lúc này John đang lơ lửng giữa không trung, hắn chưa thể hiện sức mạnh của mình chỉ phát ra chút khí thế để hù dọa mà thôi, đơn giản hắn không thích mấy cảnh đổ máu chém giết cho lắm.
Quân lính Demacia và Noxus lúc này cũng nhanh chóng trở về sau lưng chỉ huy của mình, vũ khí trên ray đều ở tư thế chiến đấu, cứ giống như bây giờ Noxus và Demacia đang kết hợp lại đấu với một mình John vậy.
"Hài" - John thở dài nói:" Ta nói lại lần nữa, các ngươi mau rút quân đi, đừng để ta phải ra tay. Ngôi làng Kalamanda đã mất đi sự bình yên của nó rồi, ta không muốn những người dân trong làng phải khổ cực nữa."
Talon hít một hơi nói:" Đã lâu không gặp, xem ra bây giờ thực lực của ngươi đã tang lên rất nhiều rồi nhỉ."
John nhìn sang Talon mỉm cười đáp:" Cũng không nhiều lắm, Talon nếu có cơ hội ta vẫn muốn đấu với anh một trận."
Katarina, Jarvan IV, Garen kinh ngạc nhìn Talon không ngờ hắn ta lại quen biết với John, Katarina ở cạnh Talon vội nói:" Anh biết hắn ta sao Talon?"
Talon gật đầu:" Phải, hắn ta là một kẻ khá nổi tiếng đấy, chỉ có điều từ giờ khắc này xem ra chúng ta không thể đánh lại hắn đâu."
"Talon" - Katarina đột nhiên hét Talon, cô nói:" Có phải là anh không vậy? Sao bây giờ anh lại yếu đuối như thế? Anh nói hắn mạnh? Được vậy để tôi thử xem."
Nơi xong Katarina phóng người lên cao, hàng chục cây dao nhọn phóng về phía John, hắn chỉ lắc đầu tay trái xuất hiện một đoàn hỏa diễm phóng ra dễ dàng chặn được toàn bộ số dao đó. Katarina dường như chưa chịu bỏ cuộc, cô nương theo những cành cây cao cạnh đó phóng đến trước mặt John hét lên:" Chết đi!"
"Thân pháp cũng lợi hại lắm, thế những vẫn chưa được đâu." - John vung kiếm, một đường kiếm khí lăng lệ quét ngang khiến Katarina bắn về phái sau rơi xuống mặt đất.
"Katarina" - Talon lập tức nhảy lên ôm cô lại, rồi nói:" Không sao chứ?"
"Không sao." - Katarina đưa ánh mắt đáng sợ nhìn John, có lẽ cô chưa cam tâm thua cuộc.
Ở gần đó tại một chỗ khã kín đáo Swain đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn John ở trên cao, sự xuất hiện của hắn khiến kế hoạch của lão bị ngăn cản, tuy nhiên lão cũng vô cùng k8nh hãi khi cảm nhận được thứ sức mạnh đang tỏa ra từ John.
"Tên đấy là ai? Tại sao trước giờ ta chưa từng gặp hắn ta? Không có một thông tin tình báo bào nói đến việc xuất hiện một cao thủ như hắn tại đây?"
Quá nhiều nghi vấn, quá nhiều câu hỏi không lời giải đáp. Swain đột nhiên xoay người rời đi, lão lẩm bẩm:" Xem ra mọi chuyện đến đây kết thúc rồi, mặc dù chiến tranh không thể kéo dài nhưng chừng đó cũng đã đủ, cần phải đưa việc này cho đội tình báo để họ điều tra lai lịch của người kia."
Swain đột nhiên như biến thành một đám sương đen biến mất tại chỗ.
Trở lại với John...
Lúc này John nhìn đám người dưới đất tiếp tục khuyên ngăn:" Mấy người nên rút quân về đi, đừng đánh nhau nữa, những người dân ở làng Kalamanda nhất định sẽ bị liên lụy, trận chiên này các ngươi ã phá hủy một phần của ngôi làng rồi, nên kết thúc ở đây."
Talon nhìn Katarina nói:" Katarina úng ta tạm thời rút lui thôi, đừng nên ở lại đây."
"Anh sao vậy Talon? Thực sự không giống anh chút nào?" - Katarina nhìn Talon với một ánh mắt kì lạ, quả thự thái độ lúc này của Talon rất khác thường, không giống như Talon thường ngày mà cô biết.
Alon chỉ lạnh nhạt nói:" cứ về đi rồi tôi sẽ giải thích."
"Toàn bộ quân Noxus lập tức lui binh." - Talon hô lớn.
"Định chạy sao?" - Jarvan tức giận, cầm thương định phóng theo tấn công nhưng dúng lu cs này từ trên cao, kiếm trên tay của John huyễn hóa một dòng điệnmàu vàng bắn ra, quét ngang trước mặt Jarvan chặn đường anh ta lại, Jarvan hay đầu đưa ánh mắt đáng sợ nhìn John nói:" Thằng khốn, mày rốt cuộc muốn gì?"
John đáp:" Bọn họ đã rút un rồi, bên Demacia cung nên rút lui đi, đừng gây thêm chiến tranh nữa."
"Còn lâu." - Jarvan có vẻ chưa nén được cơn giận bị tập kích trước đó, nh ta cầm thương của mình ném mạnh về phía John, lúc này John mới thực sự tức giận, hắn gầm lên, gươm của vua vô danh trên tay nhanh chóng được bao bọc một luồng lôi điện, ầm một tiếng, luồng lôi điện đã đánh bật ngọn thương đang lao đến, sức chấn động của nó khiến Jarvan ngã trên mặt đất.
"Bây giờ cậu đang bị thương khôn thể đánh tiếp được, chúng ta cứ về trước đã. Cho lui quân." - Garen đỡ lấy Jarvan rồi cũng ra lệnh cho lui quân.
"Khoan đã!" - John đột nhiên bảo Garen dừng lại.
Garen quay đầu hỏi:" Có chuyện gì?"
John đáp xuống đất nói:" Sau khi anh trở về Demacia gửi lời hỏi thăm của tôi đến Sona."
Garen mặc dù không biết rốt cuộc Sona và người thanh niên trước mặt có quan hệ gì nên cũng gật đầu, anh ta hỏi:" Được, nhưng ngươi tên gì? Nếu cô ấy có hỏi thì ta ỏn biết để trả lời."
John xoay người bước đi, cả người hắn nhanh chóng biến thành một đám sương mờ, chỉ để lại câu nói:" Cứ nói với cô ấy, ta sẽ sớm gặp lại."
"Người này thật là kì bí, phải bảo với Quinn điều tra thân phận của hắn ta mới được." - Garen đã nghĩ như thế trong đầu, lực lượng của Demacia bắt đầu rút lui.
Ở một đỉnh núi không xa nơi đó, một bóng người xuất hiện, người này rất kì lạ, đặc biết hơn sau lưng còn đeo thêm một cuộn giấy to lớn, người ấy nhìn về phía trước cười nói:" Sức mạnh cổ ngữ, loại phép thuật cổ xưa này không ngờ còn tồn tại, chỉ có điều...hài...không nghĩ ra cái lão ấy nhờ ta đến giúp cậu ta có dụng ý gì."
Nói xong người ấy lập tức quay người bước đi.
Tại khu mỏ khai thác, sâu bên trong, Skarner lúc này nhìn tấm bia đá trước mặt, trên đó có khắc rất nhiều hoa văn và kí tự đặc biệt, Skarner cầm một khúc gỗ cũ kĩ trên đó có khắc vài dòng chữ cổ Skarner nói:" Di huấn của tổ tiên, người nắm giữ sức mạnh cổ ngữ cũng chính là người đứng đầu của bộ tộc, xem ra ta đã tìm được chủ nhân của mình."
Cùng một lúc ấy ở một nơi xa xa hơn rất nhiều, tại Ionia.
Một cô gái xinh đẹp với làn da trắng như tuyết, mái tóc màu xanh nước biển, đang đi lang thang trên con đường lớn, những ánh mắt hâm mộ cho vẻ đẹp của cô, cũng như ánh mắt thèm thuồng củ những kẻ háo sắc.
Cô gái kia không ai khác chính là Nami, sau khi đặt chân đến Ionia, cô cảm thấy nơi này rất xa lạ cho nên việc hỏi thăm tung tích về John cô chưa thể tìm được. Mặc dù hai người có sự liện kết về sinh mạng nhưng hiện tại cô không thể nào sử dụng khả năng ấy để tìm kiếm được vị trí của John, vậy nên cô đành đến Ionia với hi vọng có thể tìm đưolcj chút tin tức.
"Kẹo đây, kẹo hình dáng cảu người anh hùng Ionia đây!"
Một người bán kẹo đi ngang qua Nami, người đàn ông đó rao bán kẹo ngọt có nặn hình người anh hùng của Ionia, Nami có chút tò mò nên hỏi:" Ông ơi, kẹo có hình dáng người anh hùng của Ionia này là ai vậy?"
Người đàn ông kia hìn Nami cảm thấy có chút kinh ngạc nói" Cô thực sự không biết người anh hùng của chúng tôi sao?"
Nami lắc đầu, đơn giản cô toàn ở dưới đại dương có biết những truyện John đã lmf khi ở Ionia này đâu?
Người đàn ông ấy cười nói:" Chắc cô từ nơi khác đến, người anh hùng của chúng tôi là một vị thánh sống đấy, chính anh ta đã giúp Ionia thoát khỏi nạn ngoại xâm, đánh lui quân Noxus trong khi quân lực trong tay có rất ít, à ánh ta rất giỏi, lại rất đẹp trai nữa ha...ha..."
Mi cười hì hì hỏi:" Vậy anh ấy tên gì vậy?"
"John" - người đàn ông ấy đáp cực nhanh:" Người anh hùng của chúng tôi tên John đấy, nếu cô cứ đi thẳng con đường này sẽ đến quẳng trường ở đó có bức tượng rất lớn về người anh hùng và những chiến công đã đạt được của anh ta."
Cái tên vừa nói ra đã khiến Nami giật nảy người, cô không ngờ John lại là anh hùng của Ionia này, Nami nói:" Ông có thể cho tôi cây kẹo ấy được không?"
"Không được, cô phải trả tiền." - người đàn ông bán kẹo lắc đầu nói.
Nami hơi có chút khó sử nói:" Ông thông cảm, tôi không có tiền."
"Vậy không có tiền thì tôi kkhoong bán cho cô được rồi." - người đàn ông ấy lắc đầu nói.
"Bán cho cô ấy đi, tôi trả tiền..." - đột nhiên một giọng nói nữ từ phía sau vang lên.
Nami quay đầu lại thì thấy phía sau mình là một cô gái mặc trang phục ninja màu xanh lá, người đàn ông ấy sau khi thấy cô gái đó lập tức giật mình nói:" Hóa ra là cô Akali à, thôi nếu là cô thì tôi không lấy tiền đâu, đây cô cầm lấy."
Nói xong người đàn ông ấy đưa cho Nami cây kẹo có nặn hình người anh hùng John, Nami cầm lấy cây kẹo cảm thấy vô cùng hạnh phúc, Akali nhìn qua nét mặt của cô thì biết rất rõ, cô đến gần cười nói:" Cô biết cậu ấy không?"
Nami cười gật đầu.
Akali tiến lại gần Nami cười nói:" Chào, tôi là Akali cô tên gì? Hình như cô có quen biết với John hả?"
Nami gật đầu cười đáp:" Tôi là Nami, tôi mới đến đây, nên còn rất xa lạ."
Akali vui về nói:" Thật là tuyệt khi biết cô quen biết John, di tôi dẫn cô đến đây."
Akalo tỏ ra rất cởi mở mặc dù đây là lần đầu tiên cô gặp Nami nhưng cô lại tỏ ra rất thân thiết, có lẽ vì John chăng?
Nami cũng không suy nghĩ gì nhiều, khi Akali kéo cô đi cô chỉ việc đi theo mà thôi, Nami được Akali dẫn đến quảng trường nơi ấy đặt bức tượng rất lớn tạc người hùng của Ionia - John.
Nami nhìn vào bức tượng ấy cô có chút kinh ngạc bởi lẽ John trong tâm trí của cô không giống bức tượng này lắm, Akali như hiểu được suy nghĩ của Nami cười hì hì nói:" Có pphair thấy khác quá đúng không? Thực ra đó là do khi làm ra bức tượng này người dân Ionia và những người thợ muốn khuôn mặt của người có chút uy phong lẫm liệt một chút hì hì."
Nami cười đáp:" THế cô và anh John có quan hệ thế nào? Bấy giờ anh ấy có ở đây không?"
Akali dường như đáng cô kiềm nén nỗi buồn trong lòng, đừng thấy cô cười vậy mà tưởng cô đang vui thực chất Akali rất đau buồn, cô buồn bã nói:" John vốn là đồng môn của tôi, cậu ấy là một tên háo sắc, quậy phá nhưng cũng rất tài giỏi."
Vừa nói Akali vừa nhớ về những ngày John còn ở đây, nhớ đến cái đêm hai người đánh nhau, Jon vì bị đưa vào thế bí nên đã tung chiêu không đẹp chút nào vào người cô. Nami không hiểu vì sao Akali lại buồn bã như vậy cô cố gắn an ủi nói:" Akali, cô sao vậy? Tại sao lại buồi như vậy? Cô biết anh John hiện đang ở đâu không? Tôi rất muốn gặp anh ấy."
Akali hỏi:" Tôi có thể hỏi cô một câu được không?"
Nami gật đầu, Akali hỏi:" Cô và John thực ra hai người có quan hệ gì?"
Nami hơi chút đỏ mặt, tình cảm của cô dành cho John trước giờ cô chưa nói cho ai biết cả, thậm chí với John, liệu anh ta có chấp nhận tình cảm ấy của cô hay không cô cũng không biết, nên Nami chỉ đáp:" Chỉ là quan hệ hơn chút bạn bè."
"Ồ" - Akali hít một hơi thật sâu nói:" Nami này, sau khi nghe những lời tôi nói, hi vọng cô có thể giữ được bình tĩnh."
"Giữ bình tĩnh?" - Nami khó hiểu.
Akali nói tiếp:" John, cậu ấy đã chết rồi."
"Chết? Không thể nào, anh ấy chưa chết." - Nami lắc đầu nói.
Akali nắm lấy tay Nami nói:" Tôi biết cô không tin, chúng tôi cũng vậy, chúng tôi ban đầu cũng không tin chuyện này là thật đâu, nhưng một thời gian dài chúng toio liên tục phái người đi khắp mọi nơi tìm kiếm tung tích của cậu ấy thế nhưng...không một tin tức nào báo về cho thấy John còn sống."
Nậm lắc đầu nói:" Không anh John còn sống, Nami chắc chắn anh ấy còn sống."
"Hả" - Akali kinh ngạc mắt tròn xoe nói:" Nami cô đừng đùa với tôi, làm sao cô chắc chắn được cậu ấy còn sống?"
Nami giải thích:" Thực ra giữa tôi và anh John có kết nối sinh mệnh với nhau, nếu người này chết thì người kia cũng không thể sống tiếp, cô thấy đấy bây giờ tôi còn sống chứng tỏ anh ấy vẫn còn sống."
Akali kinh ngạc, cô nhìn thẳng vào mắt Nami nhưng không hề nhình thấy một tia dối trá nào, Akali lắm lấy tay Nami nói:" Đi theo tôi, húng ta cùng về, tôi phải nói chuyện này cho anh Shen và những người khác."
Sau đó Nami bị Akali lôi đi thật nhánh.
Ở cạnh đó, sau khi Akali rời đi, hai ninja mang trang phục đen xuất hiện, một tên trong đó nói:" Lập tức quay trở về thông báo với đội trưởng gửi thư báo cho sư phụ Zed, John người anh hùng của Ionia vẫn còn sống."
"Rõ"
Một ngày sau, Shen, Akali, Kennen, Leesin...những người quen biết với John trước đây đều nhận được tin John vẫn còn sông thông qua những gì Nami đã nói, và tất cả đã đưa ra một quyết định, cùng nhau rời Ionia đến Valoran, hi vọng tìm lại được vị chi huy đã đưa họ đến chiến thắng. Còn về phía Irelia, cô đã rời Ionia từ trước đó để tiến vào Valoran, bởi lẽ cô muốn tự mình đi tìm tung tích của John, cô không thể thảm nhiên chờ đợi tin tức đem về được.
Chuyện John còn sống từ Nami chính là động lực và là thông tin mà tất cả những người cùng kề vai sát cánh chiến đấu với hắn đang cần. Đồng thời đây cục chính là kền đề cho sự tề tụ của những người bạn sắp đến.
Trở lại với John, lúc này hắn đã rời khỏi làng Kalamanda, sau khi cuộc chiến giữa Noxus và Demacia kết thúc, bên phía Noxus và Demacia cũng lập tức cho rút quân khỏi Kalamanda. Phía thị trưởng của làng Kalamanda đã quyết định không cho bất cứ một bên nào có quyền khai thác khoáng sản ở đây nữa, mọi chuyện sảy ra đã khiến ngôi làng ị tổn thương rất nhiều, và những người dân ở đây đang cô gắng khôi phục lại ngôi làng. Tất nhiên đó là chuyện của ba ngày sau.
Còn hiện tại lúc này, tại doanh trại Noxus, Talon cùng Katarina bước vào trại chỉ huy, nhìn thấy Swain tay chống gậy đang ngồi trên cao, Talon cúi mặt định nói gì đó thì Swain đã ngăn lại nói:" Đừng nói nữa, ta biết tất cả rồi."
Katarina lúc này đột nhiên quay người quát Talon:" Talon, anh giải thích cho tôi mau. Tại sao trên trận chiến anh lại tỏ ra bạc nhược đến như vậy? Anh sợ gì sao? Tại sao lại bảo rút quân?"
Wain cũng hỏi Talon:" Talon, nhìn bộ dáng và thái độ của ngươi ta biết được ngươi có quen biết với tên thanh niên kia đúng chứ? Cho ta biết hắn là ai?"
Talon kinh ngạc khi nghe Swain nói lại cứ y như ông ấy đã ở đó vậy, hắn thở dài nói:" Ngài Swain, Katarina chắc chắn hai người biết đến cái tên John chứ? Tưởi thanh niên xuất hiện tại chiến trường chính là hắn ta."
"John? Ý anh nói mà kẻ mà Noxus chúng ta đang truy sát?" - Katarina kinh ngạc thốt lên.
"Không sai, chính là hắn." - Talon gật đầu.
"Ta hiểu rồi, thật sự không ngờ hắn ta xuất hiện ở đây." - Swain thở dài, xem chừng lão có chút tiếc nuối, có lẽ nếu lão biết người thanh niên đó là John lão sẽ đến trước mặt hắn để nói chuyện, một cuộc chiêu mộ sẽ diễn ra.
Katarina tỏ rá khó hiểu nhìn Swain nói:" Ngài Swain, ngài nói cứ như đã biết về hắn ta vậy?"
Swain cũng không muốn dấu nói:" Thức ra chuyện người thanh niên John kia còn sống ta đã được Talon báo cáo."
"Sao? Talon sao anh không nói gì cho tôi biết chuyện này?" - Katarina quay sang nói với Talon, cô đang trách hắn.
Talon thở dài, đáp:" Có quá nhiều chuyện cần giải quyết nên tôi chưa thể nói ngay cho cô được, tôi định khi nào về Noxus mới nói."
Swain nói tiếp:" Đưng trách cậu ta, tất cả là do ta nói cậu ấy không nên nói chuyện này quá vội, tránh bứt dây động rừng."
Katarina nghe Swain nói vậy thở dài nói:" Vậy bây giờ ngài tính sao đây? Chúng ta sẽ rút quân sao?"
Swain gật đầu nói:" Nơi nầy không có gì để ở lại cả, sau trận chiến, làng Kalamanda bị phá hủy một phần lớn, người dân của Kalamanda chắc chắn sẽ không để chúng ta khai thác một cách thoải mái được."
Katarina gật đầu nói:" Nếu ngài đã nói thế thì cứ làm theo ý ngài vậy, nhưng tôi đã biết hắn ta còn sống thì nhất định không để hắn yên đâu."
Nói song cô lập tức rời đi, qua lời nói của Katarina dễ rằng nhận ra cô đang rất muốn giết John, mỗi chục tại trận chiến tước đó khiến cô không thể nuốt trôi.
Talon thở dài sau đó cũng rời đi.
...
Tại doanh trại Demacia...
"Jarvan IV, con cuối cùng cũng an toàn trở về." - Jarvan III vui mừng khi thấy Garen cùng con trai của mình quay trở về, mặc dù hai người đều bị thương rất nặng, quân lính cũng tổn thất không ít nhưng điều đó không quan trọng bằng việc con trai của ông được an toàn trở về.
"Người đâu, mau đưa tướng quân cùng hoàng tử đi chữa thương." - Jarvan III lập tức ra lệnh.
Đêm đó, Garen và Jarvan IV cùng nói chuyện với Jarvan III, anh ta kể lại mọi chuyện sảy ra tại trận chiến cho đức vua nghe. Jarvan III trầm ngâm nói:" Nếu như ngươi nói thì tên thanh niên lạ mặt kia có thực lực rất mạnh, vậy thân phận của hắn còn bí ẩn sao?"
Aren gật đầu nói:" Tạm thời thì là thế, bệ hạ, thần nghi chúng ta nên trở về Demacia, bảo Quinn điều tra chuyện này, đồng thời thần còn biết hắn ta có quan hệ với Sona, hay chúng ta thử hỏi cô ấy xem."
"Có quen biết với Sona sao?" - Jarvan III giật mình, tên tuổi của Sona và dòng tộc của cô tại Demacia có. Ai khôn biết cơ chứ, Jarvan IV nói xen vào:" Nếu lần sau gặp lại hắn, nhất định con sẽ đánh cho hắn nằm đất không gượng dậy được."
Jarvan III suy nghĩ một lúc rồi như có quyết định nói:" Được rồi, chúng ta sẽ rút quân về Demacia, sau chuyện này chắc chắn thị trưởng của Kalamanda đặc biệt là những người dân tong làng sẽ phản đối việc chúng ta khai thác khu mỏ của họ, nếu bọn họ làm lớn chuyện thì thực sự tổn hại đến uy tín của đất nước để chuyện này lắng xuống rồi tính tiếp."
"Thần cũng nghĩ vậy." - Garen gật đầu nói.
Đêm tối yên tĩnh, trên trời đêm huyền ảo có hàng trăm vì sao tỏa sang lung linh. Lúc này, John đang ngồi dưới một gốc cây nướng thịt, sau khi rời khỏi Kalamanda hắn đang trên đường ra bến cảng gần nhất, lần này hắn muốn gặp lại Miss Fortune và cả Nami nữa.
"Vù..."
Một cơn gió là thổi qua mặt, John lạp tức ngừng ăn, đứng bật dậy, hắn cảm nhận được có một nguồn sức mạnh phép thuật cực kì lớn đang tiến đến.
"La ai? Mau xuất hiện đi." - John hô lớn.
Vẫn không có âm thanh trả lời.
John rút kiếm ra thủ sẵn tư thế, lần này thực sự rất lạ, hắn không tài nào phát hiện vị trí chính xác của kẻ đang đến, John đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi không tên lần đầu tiên xuất hiện.
"Nếu xứng mặt anh hùng thì hãy ra đi, đừng có trốn chui trốn lủi như vậy." - John một lần nữa hô lớn.
"Ngươi nói gì lạ vậy? Ta đứng sau ngươi nãy giờ chứ có trốn đâu?" - một giọng nói có phần trầm trầm vang lên sau lưng hắn khiến hắn hoàn toàn giật mình, mồ hôi trên trán đổ ra như mưa.
John lập tức búng người ra phía trước tạo khoảng cách, lúc này hắn quan sát kẻ đã đứng sau lưng hắn, thứ sức mạnh phép thuật mà hắn cảm nhận được trước đó cũng chín là từ người này phát ra. John kinh ngạc bởi người vừa đến rất kì lạ, nước da xanh biếc, trên người toàn những hoa văn cổ củ loại, khuôn mặt có phần hơn già, cái đầu trọc không một cọng tóc, một bên kẹp một quyển sách to lớn, sau lương thì mang một quận giấy to không kém.
Người đàn ông kia nhìn John cười ha hả nói:" Sao thế? Ta chưa làm gì cậu cả mà, sao lại toát mồ hôi như vậy? Sợ ta sao?"
John cố gắn hít thở đều để giữ bình tĩnh, hắn nói:" Ngươi là..."
Người đàn ông kia cười ha hả đáp:" Không phải cậu có khả năng đặc biệt biết tên của người khác sao? Sao không nói tên ta ra đi."
"Ryze..." - John nói một cách đầy vẻ lo lắng, nếu hắn nhớ không lầm thì Ryze vốn là một pháp sư lang thang, đi khắp mọi nơi để tìm kiếm sức mạnh và những loại sức mạnh phép thuật mạnh nhất, nếu như so về tuổi và cấp độ thì Ryze có thể so sánh với viện trưởng học viện ma pháp.
Ryze cười ha hả nói:" Đúng vậy, cậu thật đặc biệt, lần đầu tiên ta gặp được người có khả năng đoán được tên người khác đấy, thú vị thú vị."
John nói:" Ông đến đây có việc gì?"
Ryze cười mỉm, đột nhiên cánh tay phải bắn ra một luồng điện màu xanh vào người John, phản xạ cực nhanh John lập tức đưa kiếm lên đỡ, thế nhưng sức mạnh của luồng điện kia không như hắn nghĩ, nó quá mạnh, John phải gồng hết sức mới có thể đỡ được một kích này, cả người hắn bị đầy lùi gần mười mét.
"Mạnh quá!" - hai tròng mắt John liên tục lay động.
"Cậu sao vậy, một cú chưởng bình thường của ta mà không đỡ nổi sao?" - Ryze bước đến cười nói.
"Ầm" - từ trên tay Ryze một quả cầu lăng lượng màu xanh xuất hiện sau đó bắn về phía John.
Lần này John cực kì cẩn thận, nếu đối phương đã muốn đánh thì John cúng không nương tay, hắn cất kiếm ra phía sau, quyết định sử dụng sức mạnh phép thuật của mình, một quả cầu lửa lập tức xuất hiện.
"Ầm"
Quả cầu lử và quả cầu năng lượng màu xanh do Ryze bắn ra va chạm vào nhau, một tiếng nổ lớn vâng lên, kình lực của nó khiến cây cối, đất đá ở cạnh đó bị thổi tung, những con thú ở gần đó cũng sợ hĩ ầm bỏ chạy toán loạn.
"Phụt" - John ngã lăn ra mặt đất hun ra một búng máu, trán hắn toát đầy mồ hôi, sức mạnh phép thuật ấy là gì? Tại so còn mạnh hơn cả sức mạnh phép thuật cổ ngữ của hắn?
Ryze cười ha hả nói:" Đứng dậy đi, cho ta xem tất cả sức mạnh của cậu nào."
John ngồi dậy, đôi mắt hắn bắt đầu tập trung hơn, Ryze vị pháp sư lang thang này đánh hắn chắc chắn có mục đích, nếu không đánh bại được ông ta nhất định không thể biết được mục đích mà ông ta muốn ở bản thân mình.
"Transform" - John lập tức hô lớn, không khí xung quan bắt đầu sao động kịch liệt, gió thổi mạnh, sấm chớp rền vang.
"Ồ, xài đến tuyệt chiêu luôn à? Bảy loại sức mạnh phép thuật hợp lại làm một, tuyệt tuyệt."