Chương 59: Khôi phục sức mạnh

"John, cuối cùng cậu đã tỉnh lại rồi, thật tốt quá." - Taric nhìn đôi mắt của John đang dần dần mở ra, cậu ta mừng rỡ.

Sau khi phát hiện thấy John nằm gục giữa đường, cả Ezreal và Taric đều cảm thấy vô cùng lo lắng, họ nhanh chóng đưa John trở về học viện, sau đó Taric sử dụng sức mạnh vốn có của mình để cứu chữa hắn.

Đôi mắt John cho thấy sự cô đơn và đầy nỗi đau thương, hắn nhìn Taric và Ezreal, sau đó ánh mắt để ý đến một cô gái cũng đang ngồi cạnh đó, chính là Lux. Sau khi Ezreal và Taric đưa John trở về, đúng lúc Lux đang ở trước phòng của họ và cô ấy thấy John đang bất tỉnh, trên miệng thì đầy máu, cô cực kì lo lắng.

Ezreal nói:" John, khi thấy cậu bất tỉnh trên đường tôi và Taric vô cùng lo lắng, bây giờ cậu đã tỉnh lại rồi thì thật tốt."

Lux hỏi:" John, rốt cuộc có chuyện gì sảy ra vậy? Nói chóng nghe đi."

John cố gắng ngồi dậy nhìn ba người, hắn thở dài nói:" Không có gì đâu, chuyện qua rồi, thật xấu hổ khi để mọi người lo lắng cho tôi."

Taric và Ezreal nhìn nhau, dường như họ đã đoán được 7 - 8 phần, Taric an ủi:" John à, chuyện qua rồi, hi vọng cậu đừng để tâm đến, trên đời này vẫn còn rất rất nhiều các cô gái khác tốt hơn cô ta."

John cười đau khổ, tốt ư? Hắn đâu quan trọng chuyện đó, có ai hiểu cảm giác của hắn lúc này không? Con tim hắn như muốn nát thành nhiều mảnh, cảm giác khi một người mình yêu thương phản bội thì sẽ đau đến mức nào?

John đột nhiên lắm lấy tay Lux nói:" Cô sao lại ở đây?"

Lũ rút tay lại, đầu hơi cúi, hiển nhiên có chút gì đó kì lạ, với trí thông minh của John hắn rất dễ nhận ra điều gì đó rất lạ, một cảm giác rất giống khi hắn bên cạnh Rose lại nổi lên, hắn nhìn sang Ezreal và Taric hỏi:" Hai cậu có chuyện gì dấu tôi nữa phải không? Chuyện Rose thường xuyên đến hỏi thăm tôi là các cậu bịa ra đúng chứ?"

Ezreal và Taric nhìn nhau, sắc mặt họ xám lại, quả thực chuyện này rất khó nói.

John hít một hơi thật sâu nói:" Hai cậu nói đi, tôi đã chuẩn bị tâm lý cả rồi, đừng lo."

Ezreal hít sâu một hơi nhìn Lux rồi nhìn sang John nói:" Sau khi cậu rời đi chừng một tuần, Lux đã quay trở về, cô ấy cứ liên tục nhớ cậu, và thường hay nhốt mình trong phòng, chúng tôi sợ cô ấy sẽ buồn chán quá mà sinh bệnh cho nên thường hay đến trò chuyện cùng cô ấy..."

Nói đến đây Ezreal nhắm chặt mắt lại, xoay đầu sang một bên, giống như chuyện sắp nói rất khó để có thể chấp nhận được.

John nhìn thái độ của cả ba người đều cảm thấy rất lạ, hắn hỏi:" Taric cậu mau nói cho tôi biết có chuyện gì vậy? Lux...cô cũng nói cho tôi biết đi."

Taric nhìn John nói:" John...trước khi chúng tôi nói ra, chỉ hi vọng cậu sau này vẫn coi chúng tôi là bạn thân."

John mặc dù khó hiểu nhưng cũng gật đầu.

Taric hít sâu một hơi nói:" Trong thời gian cậu đi vắng, Ezreal thường xuyên đến trò chuyện cùng Lux sau đó hai người họ nảy sinh tình cảm với nhau, sau khi Ezreal biết mình đã yêu Lux, cậu ấy cảm thấy vô cùng có lỗi với cậu, chúng ta là bạn bè thân thiết cho nên chúng tôi đều biết cậu cũng rất có cảm tình với Lux."

"Ầm..." - Giống như một tiếng sét đánh vào đầu hắn.

"Chuyện này là thật sao? Lux...nói cho ta nghe"

Lux khóc òa lên, cô chảy dài nước mắt nói:" John, tôi xin lỗi, nhưng trong suốt thời gian ngươi đi vắng ta thường xuyên chơi đùa cùng Ezreal và ta nhận ra rằng, người ta thích là cậu ấy, John sau này chúng ta vẫn là bạn chứ? Những người bạn tốt ấy."

John cười đau khổ, hắn thức sự không nghĩ rằng chỉ sau một thời gian rời đi đã sảy ra nhiều chuyện đến thế, hai người con gái mà hắn có cảm tình lần lượt rời xa hắn.

Ezreal trên mắt đã đỏ hoe nói:" John, tôi cảm thấy rất có lỗi với cậu nhưng quả thực là...là tôi rất thích Lux...tôi..."

"Đủ rồi..." - John hét lên.

Cả ba người thẫn thờ nhìn John, họ có thể nhìn thấy trong mắt của John đầy sự cô đơn và căm phẫn.

John đứng dậy rời khỏi giường, những bước đi kia trông thật nặng nề, thật đau thương.

"John."

"John."

"John."

Cả ba người cùng gọi tên hắn, nhưng dường như hắn không hề nghe thấy, Taric nhìn Ezreal và Lux đau đớn nói:" Làm sao đây? Có khi nào cậu ấy sau này sẽ không đời nào xem chúng ta là bạn nữa không? Chúng ta đã làm điều có lỗi với cậu ấy."

Ezreal ngồi xuống giường, cậu ta cũng cảm thấy rất cắn rứt lương tâm, Lux tiến đến bên cạnh Ezreal nắm lấy tay hắn nói:" Để em đi gặp cậu ấy nói chuyện, Ezreal anh cứ ở đây."

Nói rồi Lux chạy thật nhanh ra bên ngoài, cô cố gắng đuổi theo John.

"John"

Lux chạy theo đằng sau liên tục gọi tên hắn, nhưng John không hề quay đầu lại, hắn vẫn cứ bước đi, những bước đi của sự cô đơn và đau khổ từ sâu trong trái tim.

Những hình ảnh về Lux đã hiện ra, quả thật lúc đó khi hắn ở bên cạnh cô rất vui vẻ, chưa lúc nào hắn cảm thấy vui vẻ đến như thế, cô cứ như một cô bé quậy phá vậy.

"Ngươi làm gì thế? Sao khuôn mặt bí xị thế kia, trông thật là xấu." - Lux cố gắn tỏ ra bộ dáng tinh nghịch như trước kia trước mặt hắn, thế nhưng đôi mắt của John lúc này hoàn toàn vô hồn.

Lux nhìn John như thế cảm thấy vô cùng đau xót, cô đứng trước mặt hắn, hai dòng nước mắt chảy dài:" John...ngươi đừng như vậy nữa được không? Chúng ta vẫn là bạn bè tốt mà...ta biết là ta có lỗi với ngươi...nhưng ta thực sự yêu Ezreal..."

"Đi đi" - John lấy tay gạt Lux ra một bên.

"John" - Lux cứ gào khóc gọi tên hắn.

"Đi đi...ta muốn được ở một mình." John xoay đầu nói với Lux một cách lạnh nhạt sau đó tiếp tục bước nhưng bước đi không mục đích đầy cô đơn.

John nhồi bệt xuống một gốc cây cạnh đó, cả người trở nên vô lực.

"Ta đến đây để làm gì? Tại sao ta lại bất hạnh đến thế?"

Hắn có rất nhiều câu hỏi nhưng không ai có thể giải đáp cho hắn lúc này, đôi mắt mông lung nhìn ánh trăng sáng huyền ảo trên cao.

"Miss Fortune, cô có nhớ đến tôi hay không? Bây giờ cô đang làm gì vậy? Tôi muốn gặp cô!"

"Nami...người con gái duy nhất liên kết sinh mệnh với bản thân mình, bây giờ em sao rồi, lúc cứu em ta không hề biết rằng sau này lại trải qua nhiều chuyện như thế này? Có phải ở đó em đều cảm thấy những gì ta đã trải qua rồi không? Nami cánh tay bị mất này của ta có làm em đau khổ không? Là ta có lỗi với em, là ta đã hại em...ta sẽ gặp lại nhau...sớm thôi. Đến lúc đó ta nhất định không bao giờ để em rời xa ta nữa, nhất định."

"Sona, Syndra, Irelia và những người bạn của ta ở Ionia, già bình đã được lập lại, nhưng mọi người có tin ta đã chết, ta nhớ những ngày ở cùng mọi người...đó thực sự là những kỉ niệm rất đẹp."

Từng dòng từng dòng kí ức cứ lướt qua trong đầu hắn, John thực sự đang chìm đắm trong một thế giới tâm linh đầy huyền ảo.

John trở về phòng, lấy theo thanh gươm vua vô danh của mình rồi tiến thẳng ra hậu viện của học viện. Lúc này đây hắn không muốn gặp bất cứ một ai cả.

"John...cậu định đi đâu?"

Cả hai người Ezreal và Taric hỏi liên tục nhưng đáp lại vẫn là sự yên lặng đến đáng sợ.

Hậu viện của học viện ma pháp, tuyết rơi dày liên tục làm cho toàn bộ hậu viên phủ thêm một lớp trắng bạc, tại giữa rừng cây dày đặc cũng còn có một ít cự thạch. Ở một nơi trong hậu viên, John đanh nhắm mắt, hắn lẳng lặng đứng trước một tòa cự thạch.

Gươm vua vô danh trên cánh tay trái phát ra một màu tím huyền ảo...

Cheng...cheng...cheng

Vài tiếng chặt chém vang lên, John cắt những tảng đá ấy một cách đơn giản, hắn bắt đầu dùng kiếm sắc bén gọt dũa tảng đá lớn thành một cây đàn.

Ezreal và Taric đứng ở bên ngoài, họ nhìn nhau đều cảm thấy khó hiểu, Taric nói:" Hay chúng ta cứ mặc cậu ấy vậy? Cậu ấy đã muốn ách biệt với mọi người thì cứ để cậu ấy làm vậy sẽ giúp cậu ấy bình tâm lại."

Ezreal lắc đầu nói:" Không được, trong chuyện này tôi cảm thấy vô cùng có lỗi, tôi không thể để cậu ấy như vậy được, chúng ta cần phải để ý đến cậu ấy."

Taric thở dài:" Tôi nghe nói trước khi cậu ấy đến đây, cậu ấy đã xin viện phó và xin dược một mình ở lại hậu viên này, không được ai bước vài làm phiền."

"Tính tang...tang...tính tình..." (tiếng đàn vang lên)

Những âm thanh trong trẻo từ chiếc đàn tự tạo của John bắt đầu vang lên những giai điệu đầu tiên, hắn biết đánh đàn cũng là nhờ có Sona đã dạy mình, giờ đây hắn đem âm nhạc ra làm thứ tiêu khiển để loại bỏ những đau thương trong lòng, hắn nhớ từng đọc nột quyển sách về luyện tinh thần lực, trong đó nói khi con người rơi vào tuyệt cảnh, cảm xúc của họ lúc đó là mãnh liệt nhất, nếu vượt qua được giới hạn của cảm xúc thì lúc đó tinh thần của họ cũng được tăng lên một bước.

"Muốn luyện đàn, trước tiên phải để đàn và người hợp lại làm một, tinh thần của người đánh phải luôn để trong cảnh giới thanh thản nhất, khi đó những tiếng đàn đánh ra mới thực sự hay nhất." - Sona đã từng nói với hắn như thế.

Ezreal và Taric nhìn nhau lo lắng nói:" Rốt cuộc cậu ta đang định làm gì vậy? Cậu ấy đã đánh đàn như vậy suốt một ngày một đêm rồi, có gọi cũng không thèm trả lời, cơm không ăn, nước không uống. Cứ như vậy thì làm sao được."

"Chúng ta trước tiên cứ chờ xem sao đã. Tôi tin tưởng cậu ấy không phải là loại người không chịu nổi cái đả kích nhe thế này." Taric an ủi.

John lúc này như đang tiến vào một thế giới vô hình, hắn lúc này hoàn toàn cảm nhận được sự lung chuyển của năm loại nguyên tố trong không khí thủy, hỏa, phong, lôi, địa...

"Tâm linh cùng với thiên địa hợp lại làm một, trạng thái trung hòa không vật cản..."

Trong đầu John hiện tại toàn bộ là tràng cảnh lần đầu tiên gặp mặt Rose, toàn bộ cảm tình trong lòng đều đặt trên đầu ngón tay ngày vào những sợi dây đàn.

Các bông tuyết xung quanh bắt đầu bay vòng xung quanh, cảm giác tâm linh hòa với đại địa, hòa với gió trước giờ chưa từng có đến với John, cùng lúc địa hệ ma pháp, phong hệ ma pháp, lôi hệ ma pháp, thủy hệ ma pháp đổ vào trong cơ thể hắn ào ạt không ngừng.

Một hiện tượng khiến người xem há hốc miệng, cả cơ thể hắn đang được bao vây bởi năm hệ nguyên tố, trên trán hắn xuất hiện một ấn chú ngũ hệ kì ảo sáng rực, gươm của vua vô danh ở bên cạnh lơ lửng trên không trung, tỏa ra thứ ánh sáng huyền ảo không ngừng.

Mỗi giai điệu vang lên là mỗi tâm trạng của John, hắn đã hoàn toàn hòa nhập vào giai điệu từ tiếng đàn.

Từ ngày hôm đó về sau ở phía sau hậu viên các học viên và các vị giáo sư luôn luôn nghe thấy những tiếng đàn tuyệt diệu vang lên. Tiếng giai điệu thay đổi liên tục lúc vui lúc buồn, lúc hùng ca bi tráng, cảm xúc trào dâng không ngừng trong lòng những người nghe.

Rất nhanh chóng ngày nào cũng thế, rất nhiều các học viên tập chung ở bên ngoài hậu viên của học viện để lắng nghe tiếng đàn. Các vị giáo sư cúng không ngoại lệ.

Lúc này viện trưởng và viện phó đang ở trên không, đúng hơn là họ đang bay trên không, đứng từ trên cao, mọi thứ bên dưới đều thu vào mắt họ, viện trưởng nhìn năm loại nguyên tố đang bao bọc xung quanh John thì trong mắt sáng lên:" Quả nhiên là kì tài hiếm có, học viện chúng ta thật may mắn khi nhận được cậu ta."

Viện phó Gillad vuốt râu cười nói:" Viện trưởng, thân phận cậu ấy thực sự khá là bí ẩn nhưng tài năng thì không cần nhiều lời, lúc ở Piltover, chính mắt tôi đã thấy sức mạnh của cậu ấy."

Viện trưởng gật đầu nói:" Nếu thế sau này chúng ta sẽ cố gắng hỗ trợ hết sức cho cậu ấy, biết đâu được sau này khi trở thành một nhân vật lớn của thế giới cậu ta sẽ không quên học viện chúng ta."

Trạng thái dung hợp với tự nhiên tuyệt đối như vậy, tinh thần lực của John cũng chưa từng có tốc độ phát triển kinh khủng như vậy...

Tinh thần lực của hắn hiện tại đã phát triển một bước dài, so với người thường cao gấp cả nghìn lần.

Viện phó Gillad nói:" Trước đây, cậu ấy có nói do bị mất một cánh tay cho nên không thể sử dụng được sức mạnh phép thuật, tuy nhiên bây giờ cậu ấy đang tiến dài một bước trở thành một người có sức mạnh tinh thần lực cực đại, e rằng sức mạnh phép thuật của cậu ta sắp được thức tỉnh lại một lần nữa."

Lúc này đây John vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái kì diệu kia, sức mạnh phép thuật có từ thời cổ ngữ vẫn đang bao bọc xung quanh cơ thể hắn.

Thứ duy nhất hắn cảm thấy lúc này chính là tinh thần của mình, nó đang ngày một lớn mạnh, giống như những đợt sóng biển liên tục xô đẩy, sóng sau mạnh hơn sóng trước.

Cũng may nơi John đánh đàn được ngăn cách với bên ngoài chứ nếu không đám học viên kia mà nhìn thấy bộ dáng hắn lúc này chắc chợn mắt há hốc mồm ra mà thôi.

"Tiếng đàn nghe hay thật a..."

"Nghe đâu tiếng đàn đó được đánh từ John, học viên khi trước đã phá được vụ án giết người tại học viện đấy..."

"Phải phải, ta cũng nghe nói cậu ta cũng chính là người hùng tại Piltover..."

"Mấy chuyện đó của các ngươi chỉ là chuyện cũ thôi, chuyện mới là nghe đâu, người con gái mà cậu ta thích đã bỏ cậu ta đấy."

"Điên à! Con nào mà ngu đến vậy cơ chứ? Nếu là ta thì không đời nào ta làm chuyện đó."

Tiếng bàn tán rì rầm bên ngoài của các học viên ngày một xôi nổi, Lux ở gần đó cảm thấy lòng đau đớn vô cùng.

"Lux, không sao chứ?" - Ezreal đứng sau lưng vỗ vào vai cô an ủi, những lời bàn tán vừa rồi hắn cũng đã nghe.

Lux lau đi nước mắt trên má, nói:" Không có gì đâu, chúng ta về thôi, chắc cậu ấy còn ở bên trong một thời gian nữa."

Taric cũng gật đầu, mặc dù chuyện Ezreal và Lux đến với nhau không có liên quan gì đến cậu ta thế nhưng làm một người bạn thân với John, Taric cũng dấu hắn khi hắn trở về cho nên trong lòng cũng cảm thấy áy náy.

Lúc này đây tại một quán trà bình thường ven đường, một người thanh niên khoác trên người chiếc áo có mũ trùm kín đầu. Từ bên ngoài một người thanh niên khác chạy vào ngồi bên cạnh cúi người nói:" Chỉ huy, đã tìm được tung tích của người đó, chỉ có điều theo như mô tả không giống với người chúng ta cần tim lắm."

Giọng nói có phần lạnh lùng vang lên:" Không quan trọng, thà giết nhầm còn hơn bỏ xót, hiện tại khó khăn nhất chính là tên kia vẫn ở bên trong học viện ma pháp, ở trong đó có rất nhiều kẻ lợi hại, rất khó có thể hành động được."

Người thanh niên kia gật đầu nói:" Chỉ huy, tôi cũng biết tin, hiện tại hắn ta đang ở sau hậu viên của học viện, cách biệt với bên ngoài, dường như không muốn gặp bất cứ ai cả."

"Thế à!" - người thanh niên có giọng nói lạnh lùng kia nói tiếp:" Ngươi tiếp tục theo dõi đi, có gì báo lại cho ta."

"Rõ..."

"John...vị anh hùng trong truyền thuyết, ta thực sự rất muốn gặp ngươi, để xem kẻ đã đánh bại cả quân đội Noxus là người như thế nào?" - tiếng nói lạnh lùng phát ra từ người thanh niên đang ngồi trên bàn kia, thanh gươm trên tay của anh ta sắc bén vô cùng.

Trở lại với John, đã một tuần trôi qua kể từ ngày hắn quyết định ở phía sau hậu viên của học viện, lúc này John đã thoát khỏi trạng thái tuyệt diệu kia, hắn hoàn toàn cảm nhận được sức mạnh phép thuật cổ ngữ trước đây đã quay trở lại, thậm chí hiện tại nó còn mạnh mẽ và dồi dào hơn trước.

John đứng thẳng người, hắn nhìn vào cơ thể của bản thân, đến cả chính hắn cũng không thể tin tưởng rằng mình đã khôi phục được sức mạnh phép thuật.

"Tuyệt quá! Ha ha...cuối cùng mình cũng khôi phục được sức mạnh phép thuật rồi, hóa ra việc đưa cơ thể vào trạng thái "ngộ" đồng thời luyện cầm thuật mà Sona đã chỉ có thể luyện cho tinh thần lực gia tăng đến mức này."

John nhún chân, cả người hắn lao như mũi tên bắn lên không trung, tay fang rộng ra, bây giờ hắn có cảm giác như cơ thể mình đang hòa vào không khí, John cười ha hả, bay khắp thành cổ "không tên".

Lúc này tại một căn phòng phía trong học viện, bên trong căn phòng không khác gì một đống hỗn độn, bàn ghế bị đập gãy, tách trà, chậu cây tất cả đều vỡ nát. Trên mặt đất có hai người, một vị giáo sư sắc mặt trắng bệch, cả người đều vết thương đang chảy máu, bên cạnh vị giáo sư kia là một cô gái học viên của học viện ma pháp, cô vô cùng sợ hãi nhìn người đứng trước mặt mình, hắn ta trong trang phục một bộ giáp hắc ám, thân hình cao lớn, trên tay hắn ta cầm theo một chiếc chùy sắt đầy gai nhọn.

Giọng nói đáng sợ từ trong bộ giáp vang lên:" Nói cho ta biết, nơi cất giấu sức mạnh hắc ám cổ xưa, mau lên."

Vị giáo sư ấy mặc dù thân bị trọng thương cực kì nặng thế nhưng từ đôi mắt ông vẫn thể hiện sự kiên định của mình, giọng nói đầy quả quyết:" Không đời nào ta tiết lộ nơi bí mật cất giấu thứ đó cho một tên quái vật như ngươi."

"Ngươi có nói hay không?" - Tên quái nhân trong trang phục bộ giáp hắc ám kia, tiến lại, hắn tức giận nắm lấy cổ áo của vị giáo sư kia nhấc bổng cả người ông ấy lên, từ đôi mắt đỏ như mắt quỷ từ bên trong bộ giáp phát ra ánh sáng kinh sợ, hắn hỏi lại một lần nữa:" Ngươi có nói hay không? Nếu ngươi nói ta sẽ giữ lại mạng sống cho ngươi."

"Không đời nào." - Vị giáo sư ấy thà chết chứ không hề muốn hé lộ bất cứ một lời nào.

"Ha...ha..." - tên quái nhân trong trang phục bộ giáp hắc ám kia cười lên điên cuồng, hắn nói:" Ngay cả cái chết cũng không phải lối thoát dành cho ngươi." - nói xong tay trái hắn vung lên đạp mạnh lên đầu của vị giáo sư ấy, khiến vỡ sọ não mà chết, kế tiếp đó là tràng cảnh đáng sợ hiện ra, cô gái học viên cạnh đó run sợ đến cùng cực, trước đây cô chưa từng gặp phải cảnh tượng đáng sợ thế này.

Từ cánh tay trái đã đánh vỡ đầu của vị giáo sư kia, nó phát ra một thứ ánh sáng đen tối sau đó, linh hồn từ trong người vị giáo sư kia bị hắn ta lôi ra khỏi thân xác. Như bị một sức mạnh hắc ám nào đó không chế, linh hồn vị giáo sư kia bắt đầu nói ra những bí mật mà tên quái nhân kia muốn biết:" Nó nằm tại lâu đài Blood ở giữa Noxus và đồng bằng bão tố."

"Á" - tiếng linh hồn vị giáo sư kia kêu lên thảm thiết sau đó thì ngay lập tức hóa thành một đám khói biến mất.

Tên quái nhân trong trang phục bộ giáp hắc ám kia, hè lạnh nói:" Nếu ngươi nói lớn hơn thì ta không phải tốn nhiều thời gian đến vậy."

Nói xong hắn lập tức bỏ đi, để lại cô gái kia sợ đến trắng bệch cả mặt, cả người đầy mồ hôi.

Ở bên ngoài, cạnh chiếc cửa sổ, có một người đã đứng ở đây từ lâu, tất cả cuộc trò chuyện đều đã lọt vào tai hắn, người này không ai khác chính là John, trong lúc hắn đang bay vài vòng trên trời thì từ đôi tai cực nhạy của mình hắn biết được tại căn phòng này có chuyện gì đó xảy ra, hắn đứng bên ngoài để xem xét mọi chuyện.

"Tòa lâu đài nằm giữa Noxus và đồng bằng bão tố? Ta cũng nên đến đó một chuyến, nơi này thực sự không còn ý nghĩa gì nữa cả." - John đã nghĩ như vậy trong đầu, sau đó hắn lập tức hóa thành một cái bóng đuổi theo tên mặc bộ giáp hắc ám kia.

Vừa đuổi theo hắn vừa nghĩ đến một người trong trang phục như thế, chỉ có thể là Mordekaiser mà thôi, một người cũng ở tại Shadow Isles như hắn nhưng theo lời của Elise thì hắn ta đã rời khỏi đảo trước khi hắn đến, nghe nói là đang đi tìm nguồn sức mạnh nào đó.

Lúc này tại một căn phòng, một người thanh niên chạy vội vào nói:" Chỉ huy, đối tượng đã rời khỏi học viện rồi, đây là cơ hội tốt để kiểm chứng."

"Đã rời đi rồi à, tốt chúng ta lên đường thôi." - người thanh niên với chiếc mũ chùm kín đầu kia lập tức cầm theo vũ khí rời đi.

Trong bóng tối đầy mê hoặc đâu đó còn có vài tiếng gió rít qua từng cành cây tạo ra thứ âm thanh thật đáng sợ. Đừng tưởng Mordekaiser vác theo chiếc chùy gai nặng như thế mà tốc độ di chuyển của hắn chậm, thực sự hắn đi rất nhanh, so với một cơn gió thì có lẽ chỉ thua chút đỉnh mà thôi.

Đột nhiên Mordekaiser dừng lại hắn đặt chiếc chùy của mình xuống đất hô lớn:" Bám theo ta một đoạn dài như vậy chứng tỏ xó mục đích, ra đây mau."

"Oạch, bị phát hiện rồi!" - John đứng trên một gốc cây giật mình khi biết Mordekaiser đã phát hiện ra mình, hắn nhảy xuống đứng đối mặt với Mordekaiser cười nói:" Ngươi lợi hại thật nha, có thể phát hiện được ta."

"Hừ" - Một tiếng hừ lạnh vang lên, Mordekaiser nói:" Mạc dù ngươi di chuyển rất nhẹ, không gây ra tiếng động thậm chí cố gắng thu cả hơi thở của mình lại thế nhưng dù ngươi di chuyển thế nào cũng không thể thoát khỏi giác quan của ta, bóng tối chính là đồng minh."

"Hóa ra là vậy?" - John hiểu ý hắn nói, gật đầu lia lịa.

Mordekaiser nói tiếp: “Ngươi đi theo ta có mục đích gì? Nói mau… bằng không đừng trách ta.”

John vuốt vuốt mũi, bây giờ hắn đã có lại sức mạnh phép thuật, tinh thần lực cũng cực đại rồi còn sợ điều gì nữa sao hắn nói: “Không có gì, chẳng qua vì ngươi vừa giết một vị giáo sư bên trong học viện của ta cho nên muốn đi theo ngươi để bắt ngươi về xin lỗi ấy mà.”

“Ha… ha… cuồng ngôn thật.” – Mordekaiser cười to lớn: “Ngươi nghĩ ngươi là ai mà lại có thể bắt ta về xin lỗi kia chứ? Thằng nhãi, chịu chết đi.”

John cười he he, chiếc chùy gai trên tay của Mordekaiser bay đến, chỉ nghe ầm một tiếng chiếc chùy bay đâm xuyên qua cơ thể John, trên mặt hắn hiện lên nụ cười tươi như hoa, trông như không có việc gì xảy ra cả.

Sau đó cơ thể bị chiếc chùy bay kia đâm xuyên qua lập tức hóa thành một vũng nước, John từ trên một cành cây nhảy xuống cười nói:" Thủy hệ phân thân thuật."

Mordekaiser hừ lạnh một tiếng, hắn vung tay chiếc chùy ngay lập tức bay lại tay hắn.

"Keng..." - một tiếng kim loại vang lên kịch liệt, gươm của vua vô danh chạm với chiếc chùy gai kia, những tia lửa bắn ra tứ tung.

"Hỏa diễm..." - John há miệng phun ra một luồng hỏa diễm nóng rực vào người của Mordekaiser, khiến hắn không kịp phòng bị lùi lại vài bước.

Mordekaiser kinh hãi nhìn John, hắn nghĩ:" Thằng nhãi này đúng là không tầm thường, thứ hắn sử dụng chính là phép thuật nhưng điều đáng sợ là nó lại sở hữu đến hai loại, đã thế còn có nhẫn thuật của ninja, rốt cuộc tên nhãi này là ai?"

John xoay xoay kiếm bộ dáng của hắn trông như đang chơi đùa vậy, hắn cười nói:" Sao vậy? Đánh tiếp đi chứ? Ta còn chưa ấm người lên nữa đây."

Mordekaiser gầm gừ vài tiếng, sau đó dừng như hắn nghe được điều gì, cười ha hả nói:" Không cần ta phải ra tay, sắp có vài tên đến chăm sóc ngươi đấy, tạm biệt."

Mordekaiser hóa thành một bóng ma biến mất vào trong không khí, câu nói của hắn để lại khiến John mù tịt, thế nhưng rất nhanh hắn đã có đáp án.

"Phịch..."

"Phịch..."

Đứng trước mặt hắn lúc này là hai người thanh niên tại căn phòng trước đó, John nheo mắt lại, hắn hoàn toàn cảm nhận được hai luồng sát khí kinh khủng tỏa ra từ hai người, đặc biệt là người thanh niên trùm kính đầu, tay phải có đeo một thanh kiếm kì lạ, thứ sát khí này không phải bình thường từ lòng căm thù mà có được, để có được cái khí thế này thì tất nhiên phải giết rất nhiều người, trải qua rất rất nhiều những cuộc chiến tranh sinh tử.

"Hai người là sát thủ." - John buộc miệng nói ra, hắn cũng đã đoán được 7-8 phần thân phận hai người này.

"Ngươi là John? Vị chiến binh huyền thoại lại Ionia?" - người thanh niên đội mũ chùm kín đầu kia nói, giọng nói của hắn ta thực sự khiến người ta lạnh đến thấu xương.

John hơi chút kinh ngạc, rốt cuộc tên này là ai? Tại sao lại biết thân phận thật của hắn, một sát thủ ư? Không lẽ là sát thủ mà Vikto phái đến giết mình như hồi ở Piltover?

Người thanh niên kia thấy John chưa trả lời thì cười lạnh nói:" Vậy là đúng rồi, ngươi chính là kẻ chúng ta cần tìm."

John cười lạnh đáp:" Nếu đúng thì sao? Mà không đúng thì sao? Các ngươi nghĩ có thể đánh bại ta sao?"

"Sao lại không? Chúng ta đều là những sát thủ lợi hại nhất từ Noxus, một tên như ngươi không giết được bọn ta không xứng đáng làm sát thủ." - tên thanh niên đứng phía sau tức giận tay nắm chặt kiếm, thực ra hắn cũng có chút run sợ, trước đây hắn đã từng nghe kể về John, một vị tướng cực kì lợi hại của Ionia, đánh bại Warwick, Singed thậm chí là cả Riven.

Người thanh niên đội mũ trùm đầu kia cười đáp:" Rất tốt, ta lâu lắm rồi mới gặp được một kẻ mạnh như ngươi, ta đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi."

"Ngươi lùi lại đi, ngươi không phải đối thủ của hắn ta đâu." - Talon quay đầu nhìn tên thanh niên ở phía sau.

John tay nắm chặt kiếm, hắn tuyệt đối cảnh giác với thanh niên đội mũ chùn kín đầu này, không hiểu sao người thanh niên ấy lại có cái thứ khí thế đáng sợ đến thế.

"Để công bằng ta cũng cho ngươi biết tên ta, ta được mệnh danh là sát thủ bóng đêm - Talon, nếu ngươi có chết dưới kiếm của ta thì xuống dưới đó, có ai hỏi thì cũng biết mà trả lời kẻ đã giết mình." - người thanh niên kia xoa xoa cây kiếm kì dị trên tay tự tin nói.

John nheo mắt lại, Talon, cái tên này hắn vô cùng ấn tượng, thậm chí là lúc tại thế giới trước kia, vị tường mà hắn thích chơi nhất chính là Talon này, không ngờ qua thế giới này hắn lại phải chiến đấu với chính anh ta.

John cười đáp:" Nghe đồn Talon của Noxus là một sát thủ cực kì lợi hại, ta thực sự rất muốn so tài với anh."

Talon cười sảng khoái:" Tuyệt, ta cũng rất thích so tài với những kẻ như ngươi, chuẩn bị đi."

Mặc dù chưa đánh nhau nhưng John hoàn toàn cảm nhận được Talon mặc dù là một sát thủ nhưng anh ta lại vô cùng sảng khoái, chiến đấu đối với đối thủ rất công bằng, đối thủ thế này hắn rất thích.

Talon nhìn bộ dáng tươi cười không chút sợ hãi của John, hắn ta cũng lấy làm kinh ngạc, không giống như những đối tượng hắn từng tiêu diệt trước đây, cứ ai thấy hắn hoặc ít nhất là thấy sát khí trên người hắn tỏa ra đều cảm thấy máu trong người như đang sôi sùng sục, đúng đấy chính là cảm giác khi tìm kiếm được một đối thủ xứng tầm.

Talon không chút ngần ngại lập tức lao vào với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, tốc độ đáng sợ này một sát thủ tầm thường không thể có được, John nheo mắt, rõ ràng tốc độ thế này đôi mắt của hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy được cái bóng mờ mờ của Talon mà thôi.

John lùi lại một bước, kiếm trên tay vung lên thật mạnh, một luồng kiếm khí lăng lệ xé gió bắn ra.

Chỉ nghe "phanh" một tiếng, luồng kiếm khí của John đánh hụt Talon chém một gốc cây cạnh đó làm đôi.

"Phịch" - Talon từ trên cao, kiếm trên tay sắc bén đâm mạnh xuống, mũi kiếm nhọn xé gió, âm thanh vang lên khiến người nghe lạnh cả xương sống. John lộn ngược người ra đằng sau tránh được một kiếm chết người này, trán hắn đã bắt đầu xuất hiện vài giọt mồ hôi.

John có chút khá kinh hãi về cách ra đòn và di chuyển của Talon, tốc độ đó, sức mạnh đó tuyệt đối không thể xem thường.

Talon thấy John đã tránh được một kiếm của mình, hắn ta mỉm cười rút khiếm dưới đất lên nói:" Cũng không tệ, nếu như ngươi chết nhanh quá thì sẽ làm ta rất thất vọng đấy."

John thở ra một hơi, lúc này hắn không hề có một chút ý nghĩ khinh địch, hắn cười đáp:" Quá khen rồi, quả nhiên sát thủ lợi hại nhất nhì Noxus có khác, ra tay cự kì quyết đoán."

"Chúng ta vẫn đáng chưa xong mà, đúng không?" - Talon cười lạnh một tiếng, hắn lại tiếp tục vung kiếm lao vào tấn công John. Lần này Talon không di chuyển với tốc độ cao đế ra đòn bất ngờ nữa, mà thay vào đó là ra đòn với tốc độ cực kì nhanh và liên tục khiến John không có cơ hội để tấn công.

Người ta thường nói "tấn công là cách phòng thủ tốt nhất" trong trừng hợp này cách tấn công của Talon hoàn toàn chính xác, những đòn đánh của hắn không chỉ nhanh mà còn rất hiểm nữa, nó nhắm vào các yếu điểm trên cơ thể như:" Mắt, cổ tay, sườn , hông." Đó đều là những nơi rất khó để phòng bị nếu như đối thủ ra đòn công kích với tốc độ cai.

John bị Talon liên tục làm lùi lại, hắn bắt đ@ù cảm thấy máu đang sôi lên:" Cái cảm giác này trước giờ chưa từng có, thật tuyệt, Talon - sát thủ bóng đêm, đối thủ của mình đã tìm từ lâu." John đã nghĩ nhe thế trong đầu.

"Phạch..."

John dùng sức đánh thật mạnh vào kiếm của Talon khiến hắn ta lui lại nửa bước chân, tận dụng lúc đó hắn xoay người nhảy lên một gốc cây cạnh đó, kiếm trên tay liên tục quét ngang quét dọc, kiếm khí lăng lệ bắn ra liên tục nhắm vào Talon, sức sát thương từ kiếm khí ấy là không thể diễn tả bằng lời, nếu dính phải nó một là chết hai là thành phế nhân.

Talon đâu dễ bị hạ đến thế, hắn ta xoay người liên tục tránh được các đòn kiếm khí do John chém ra, hắn ta nhún chân nhảy lên, ba lưỡi đao sắc lẻm từ trong người ném mạnh ra phía trước, một đòn tấn công bất ngờ khiến John chưa kịp phòng bị, hắn theo phản xạ đưa kiếm lên đỡ lấy...

"Keng keng keng..."

Tiếng thanh thúy vng lên, ba lưỡi đao sắc lẻm ấy bị John đỡ được nhưng chưa dừng lại ở đó, ngay khi hắn hơi mất tập trung, na lưỡi đao theo sự điều khiển của Talon bắt đầu bay ngược trở lại, một lưỡi đao trong số đó đã cắt qua một phần áo trên tay hắn, chạm đến da, một vết cắt bắt đầu xuất hiện.

John cầm kiếm ở tư thế phòng thủ, hắn nhìn vết cắt trên tay của mình thầm mắng mình bất cẩn, cũng may Talon là sát thủ phải nói là khá quang minh lỗi lạc, ra tay khôn hề sử dụng những trò bỉ ổi, nếu như gặp một sát thủ khác thì nếu hắn bị dính vết thương thế này chắc chắn là đã bị trúng độc rồi.

Talon đứng đối diện cười lạnh nói:" Không tệ, đây là lần đầu tiên có người đấu với ta lâu đến như vậy."

John không hề hay biết đó là lời khen hay mang mục đích gì hắn chỉ kiếm vào mặt Talon nói:" rận đấy vẫn chưa kết thúc mà, tiếp tục đi."

Lần này John chủ động tấn công, hắn không để cho Talon chiếm được ưu thế như trước nữa, một luồng lôi điện chạy dọc trên cánh tay trái hắn sau đó quán nhập vào thanh gươm vô danh, ngay lập tức cả thanh gươm được bao phủ bởi một luồng năng lượng lôi điện màu vàng sáng rực, có thể nghe vài tiếng xì xèo do nhãn tia điện vang lên.

Một kiếm chém ra, một đoàn thiểm điện từ thanh kiếm phóng ra xé không khí mà tấn công Talon, Talon đưa chân trái về phía sau trụ lại, kiếm trên tay để trước ngực chặn được một kiếm thế nhưng ai cũng biết điện có thể truyền qua các vật bằng kim loại.

Trong tình huống này cũng thế, Talon bị luồng điện kia bắn trúng, dòng điện chạy qua thanh kiếm truyền đến tay hắn khiến cho tay hắn đột nhiên tê liệt.

Talon có chút kinh hoảng, hắn không ngờ trong người John lại sở hữu nhiều loại phép thuật đến thế, đấy là điều trước giờ hắn chưa từng biết, heo thông tin hắn thu thập được từ Warwick và Singed thì John rất lợi hại, đặc biệt là trong khoảng sử dụng phép thuật, nhưng không ai trong số họ nói cho hắn biết, John có thể sử dụng nhiều loại phép thuật của nhiều hệ khác nhau.

"Hừ..." - Talon lắc lắc cổ tay cho đỡ tê, hắn nhìn John bằng ánh mắt coi trọng:" Đúng là nhân vật trong truyền thuyết, ta có nghe ngài Singed và Warwick nói qua về ngươi nhưng không nghĩ trong người ngươi lại chứa nhiều loại phép thuật đặc biệt đến thế."

"Nào tiếp tục...hử...cái gì đây?" - ngay khi Talon chuẩn bị tấn công tiếp thì đột nhiên một con chim đưa thư từ Noxus bay đến, Talon có chút khó hiểu, hắn ta nhanh chóng lấy bức thư từ bên trong đọc lướt qua, chỉ thấy sắc mặt của hắn thay đổi liên tục, người thanh niên đứng sau quan chiến nãy giờ bước đến cạnh Talon nói:" Chỉ huy có chuyện gì sao?"

Tạo gật đầu nói:" Đúng là có chuyện lớn ở Noxus."

John cũng phát hiện ra nét mặt của Talon có chút thay đổi, nhưng hắn không nói gì, Talon quay người nhìn John nói:" Cuộc chiến của chúng ta tạm thời dùng ở đây, nhưng không phải vì thế mà mạng của ngươi sẽ được đảm bảo, lần tới gặp lại ta nhất định sẽ giết ngươi."

"Được thôi, đến lúc đó ta sẽ chờ." - John cười ha hả, đầy tự tin nói. Quả thật lần này hai người đánh nhau không phân cao thấp, mặc dù John vẫn giữ khá nhiều bài tẩy nhưng không ai dám chắc rằng Talon không giữ bài tẩy nào trong người cả, John cũng có chút tiếc nuối vì không được đánh nhau với Talon một trận ra trò.

Talon gật đầu sau đó quay người biến mất trong màn đêm, người thanh niên kia cũng ập tức đi theo chỉ huy của mình.

John thở dài một tiếng, bây giờ mục đích của hắn chính là bám theo Mordekaiser, thế nhưng không còn chút dấu vết nào của gã ta để lại cả, thật là khó khăn.

John nhớ lại những gì vị giáo sư kia khi bị biến thành linh hồn và chịu sự sai khiến của Mordekaiser nói:" Nơi đó nằm ở giữa Noxus và đồng bằng bão tố."

John mỉm cười, xem ra chỉ còn cách đi một chuyến đến đó mà thôi.

Nói là làm John lập tức cất bước hướng về nơi nằm giữa Noxus và đồng bằng bão tố, cái nơi ấy có thứ gì thì hắn không biết, đơn giản hiện tại hắn đã khôi phục được sức mạnh phép thuật, đã thế vừa đủ hai điều kiện để có thể sử dụng sức mạnh bí ẩn màu tím trong người kia, bây giờ hắn chỉ cần có thời gian để có thể tìm ra cách sử dụng nó một cách thành thục nhất mà thôi.