John lúc này không hề cảm thấy bản thân vô sỉ, vì kẻ thù cũng đã vô sỉ hãm hại hắn, hắn cũng phải dở thủ đoạn. Chỉ cần có thể đạt được hiệu quả, tất cả các thủ đoạn đều có thể sử dụng.
Chia ra tập kích, hạ gục từng tên. Để tránh phát ra tiếng động, John chỉ dùng đúng nửa khắc, khiến chi tám tên canh gác nhẹ nhàng đổ xuống đất, xử lý xong đâu đấy mặc dù không cần phải giao thủ nhưng cũng tốn của hắn không ít tâm tư.
Bóng đêm bao phủ khắp mặt đất, nhà trọ lúc này thật tĩnh lặng.
John không cần nghĩ ngợi gì "bùm" một tiếng cát bụi mù mịt.
"Bùm" thêm tiếng nữa, cả quán trọ rung chuyển kịch liệt.
Mặt đất rung chuyển, trong khu nhà cát bay mù mịt, đá bắn tứ tung cả mặt đất bị rạch một đường dài chừng một tấc. Vikto từ dưới mật thất chui lên, tay cầm gậy xông ra, cùng với sự xuất hiện của hắn, lần lượt xuất hiện sáu bóng người, nhanh chóng bao vây lấy John.
Vikto tức giận nhìn John trước mặt, hắn ta không ngờ John dám cả gan mò đến tận đây, đã thế còn dùng cả thuốc nổ để đánh bom nơi ở của hắn, cũng may hắn trên người lúc bào cũng mặc áo giáp cho nên sức nổ kia chưa làm hắn bọ thương.
Vikto gầm lên:" Thằng nhái khốn khiếp, dám đến tận đây để nạp mạng, xem ra bọn sát thủ ta phái đi không thể giết được ngươi, vậy thì để ta giết ngươi vậy."
John cười khà khà tay trái cầm quả bom đã châm ngòi đưa qua đưa lại nói:" Ta đến đây đâu phải để đánh nhau, ta đến để gây náo loạn một phen mà thôi..."
Nói rồi hắn không ngần ngại ném toàn bộ thuốc nổi, bom mìn trong túi ra cho đám thủ hạ của Viktor trước mặt để thưởng thức.
Bùm bùm bùm...
Cả khu nhà bị nổ tan nát, gạch ngói trong tích tắc hóa thành vụn vỡ, cả khu nhà giống như một xa mạc thu nhỏ, sáu cao thủ đi theo Vikto thì bị đánh bay bật ra, kẻ nào kẻ nấy mông hộc máu tươi.
Bùm bùm bùm...
John điên cuồng ném bom không thương tiếc.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên không ngớt, tất cả khách khứa của khu nhà đều sợ hãi chạy trốn.
Bùm bùm bùm...
Từng dãy nhà không ngừng đổ xuống, Vikto và John lập tức đã thay đổi chiến trường, đánh giết chuyển sang một khu nhà khác, và tất nhiên địa điểm mới tiếp tục nhận vô số vụ oanh tạc không thương tiếc của hắn.
"Há...há...bom của Ziggs quả nhiên quá tuyệt vời...quá đã...quá đã..." - John cười ha hả, giống như ném bom với hắn là một niềm vui vậy.
Cái này không thể gọi là trận chiến được rồi, đúng hơn là trận đấu của kẻ điên mê ném bom thì đúng hơn, đám thuộc hạ của Vikto đã bị tiêu diệt toàn bộ, còn hắn thì không khác gì tên ăn mày, quần áo trên người đầy bùn đất cát bụi, rách rưới không cách nào tả được.
Tiếng nổ vang vọng khắp thiên địa, cột khói đen kịt vụt lên bầu trời, tiếng nổ khinh thiên động địa này kinh động đến vô số binh lính đi tuần trong thành phố, rất đông các toán binh đang trên đường chạy đến đây, thậm chí cả Caitlyn cô cũng nghe được, khi nghe tiếng nổ này trong đầu cô đột nhiên hiện lên một khuôn mặt đáng ghét:" Là hắn, chỉ có hắn mới giám làm mấy chuyện này mà thôi."
Bùm bùm bùm bùm bùm...
Tiếp theo sau năm tiếng nổ, Vikto vẻ mặt tái nhợt liên tục thổ huyết, cuối cùng không chống chọi được nữa hắn ta há miệng, máu tươi cứ thế phun ra, vết thương chồng chất, hắn ta rõ ràng không thể tiếp tục cầm cự.
"Bịch bịch bịch bịch..." - (tiếng bước chân dồn dập)
Vikto nghe thấy tiếng động đang mỗi lúc một gần, hắn ta cười lên ha hả nói:" Lần này thì ngươi chết chắc rồi, quân đội đang đến đây, chắc chắn ngươi sẽ không thể nào trốn được, nhưng ta thì khác, ha...ha..."
Nói xong hắn cười ha hả vài tiếng, chiếc áo giáp bên ngoài nhanh chóng hóa thà hột cỗ máy phản lực, giúp hắn bay đi. John tức giận, nhìn vào hai túi bom của mình đã hết từ trước, nếu bây giờ đánh nhau thật chắc chắn hắn chiếm được ưu thế rồi, cái hắn không ngờ trước chính là bộ áo giáp bên ngoài của Vikto lại có thể biến thành một cái máy bay phản lực đem hắn bay đi.
John nghe tiếng bước chân dồn dập bên ngoài ngày một gần, hắn cười khổ một tiếng rồi nói với bản thân:" Xem ra tối nay thành phố Piltover sẽ không ngủ yên rồi."
Bây giờ trời đã về khuya, lúc này chỗ ở của Vikto vây kín người, đám đông vàn tán xôn xao. Đương nhiên vấn đề đều được đem ra bàn luận đều xoay quanh John, quân lính cứ kiểm tra xung quanh mạc kệ bọn họ, người dân bàn tán là chuyện của người dân.
Nhưng có thể dự đoán rằng, khi trời sáng, tin tức ác ma John quay lại sẽ truyền khắp Piltover. Quân đội trong Piltover liên tục lùng sục John ở khắp mọi nơi, đèn đường được thắp sáng trưng, đâu đâu cũng thấy quân lính, và đâu đâu cũng ẩn ẩn hiện hiện những tên sát thủ. Bọn chúng ở ngoài thành truy tìm John nhưng không có chút thông tin gì, đến khi biết được John xuất hiện tại quán trọ của Vikto đang trú và oanh tạc bom vào đó thì mới téc tốc quay trở lại để thực hiện tiếp nhiệm vụ.
John nhờ có khả năng chạy nhảy như một ninja, không ngừng thay đổi địa điểm, hắn lạnh lùng quan sát tất cả mọi động tĩnh ở bên dưới, hắn nhìn thấy một số thành viên ủa đội cảnh binh do Vi chỉ huy đã vây bắt khắp thành phố Piltover, hắn nhìn thấy rất nhiều những sát thủ bịt mặt đang âm thầm mai phục ở các ngóc ngách trong thành phố.
"Phát hiện ra hắn rồi, giết!"
Đột nhiên một đám người bịt mặt xuất hiện sau lưng John, bịn cúng thấy John như thấy vàng mừng rỡ vô cùng, tên nào tên nấy tay cầm đao kiếm hùng hỏi lao vào. John cười lạnh:" Đêm nay đại khai sát giới."
John rời đi, để lại sau lưng hắn là một vũng máu lớn...
John giết chết một sát thủ bịt mặt ở trong một góc khuất tối tăm, đổi quần áo cho hắn ta, sau khi hắn che mặt lại, cẩn thận suy sét một lúc, phát hiện thấy người chết có dáng dấp khá giống mình, trong đầu hắn hiện ngay lên một ý tưởng quái gở.
Hắn cất thanh gươm vua vô danh ra sau lưng, sau đó nhặt thanh kiếm của tên sát thủ lên, đâm một nhát vào sau lưng hắn, hắn nhìn một sát thủ khác đang đến hắn giả vờ đưa tay nói:" Này lại đây."
"Xác của ai thế này." - Một tên sát thủ kì lạ hỏi.
"Suỵt, nói nhỏ thôi, ngươi đã nhìn thấy rồi, nhanh chóng yểm hộ cho ta rời khỏi đây, chúng ta ngày mai đi lãnh thưởng, đừng để cho người khác biết."
"A, hắn ta là kẻ được ngài Vikto treo thưởng để tiêu diệt đấy sao?"
"Suỵt, đó là phần thưởng rất lớn đó, chúng ta sẽ chia nhau công bằng." - John đóng kịch phải nói là cực giỏi, không chút sơ hở.
Vài bóng người ở cách đó không xa đã nghe thấy tiếng của John, vừa nhanh chóng xông lên vừa gọi những người bạn ở phía xa tới tranh đoạt...
Đâm người đó tin rằng sau một thời gian chém giết, John cuối cùng đã bị trọng thương, vì vậy những sát thủ bao vây giết John để lĩnh thưởng vẫn không hề bỏ cuộc, lúc này nghe thấy John dã không thể chống cự nổi, để kẻ khác tóm được, tất cả mọi người đều xông về phía trước.
Thân là sát thủ bọn chúng nhất định không làm không mà không được hưởng lợi gì, theo như những gì Vikto đã hứa, kẻ nào giết được John chắc chắn sẽ được thưởng rất nhiều châu báu, vậy nên đám sát thủ này ngoài việc thi hành nhiệm vụ ra bọn chĩnh cũng rất muốn có số tiền ấy.
John đưa mắt nhìn trộm, thấy vô số những tên sát thủ và những tên lính cảnh bịn bị mua chuộc đang xông về phía mình, trong òng hắn vô cùng vui mừng, nhưng lại cố ý làm ra vẻ hoảng loạn, kéo xác "John" bỏ chạy, tuy nhiên chỉ trong nháy mắt đã bị đám người đó vây chặt.
John tỏ ra sợ hãi nói:" Các ngươi làm gì vậy? Đừng có giết ta để cướp xác này chứ? Nếu cần ta sẽ đưa cho, ta cần mạng lắm."
"Biết vậy thì tốt, mau đưa cái xác ấy đây."
Cuối cùng đám người như một bầy ong lao tới bắt đầu dành giật xác "John". John cười thầm trong bụng, trước đó hắn đã nhanh trí đánh nát phần đầu của cái xác đang úp mặt xuống đất, sau đó rút kiếm chém cái xác, cướp được một cánh tay sau đó giả vờ tiếp tục đóng kịch bỏ chạy.
"Không được cướp, đây là của ta..."
"Cái chân này là của ta..."
"Ê tên kia, đưa cánh tay...đưa cánh tay..."
John chạy một đoạn rồi vứt lại cánh tay đó, hắn trốn sau một bức tường ôm bụng cười toe toét, đêm nay thật là phấn khích, hắn đã khiến Piltover náo loạn một đêm.
"Bây giờ làm gì tiếp nhỉ? Không biết đám người Ziggs và Heimerdinger đã cứu được các vị giáo sư chưa?"
Lúc này đây trong khu rừng nơi guam giữa các vị giáo sư của học viện Yordle, Ziggs trên tay cầm hàng tá bom mìn, phía sau hắn ta là quân đội của thành phố Piltover cùng với những vị giáo sư và học viên của học viện Yordle, tất cả đều được trang bị vũ khí và được chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng, một trận chiến sắp bắt đầu.
Ầm ầm ầm...
Chỉ nghe tiếng nổ vang lên, Ziggs mở đầu cho trận chiến bằng cách ném hàng chục quả bom vào đám lính canh gác, khiến bọn chúng trở tay không kịp, kế tiếp đó, Heimerdinger hô lớn:" Mọi người xông lên, giải cứu các vị giáo sư nào!"
"Khốn khiếp...chuyện này là sao? Tại sao bọn chúng biết được nơi này?" - Vikto từ bên trong chạy ra, vết thương trên người hắn ta do bị John oanh tạc vẫn chưa khỏi, bây giờ lại bị bom của Ziggs nổ nữa, hắn ta thực sự điên tiết đến cực điểm, bom của Ziggs lần này không phải loại bom bình thường, ní là sản phẩm mới chế tạo của hắn có tên gọi là "bom ma pháp".
"Thea ngài chúng ta phải rời khỏi đây trước, quân địch quá đông." - một tên thủ hạ chạy lại nói với Vikto.
"Thưa ngài, toàn bộ số vũ khí và đồ thí nghiệm đã bị bom phá hủy rồi, nơi này sắp nổ tung rồi."
Vikto tức giận nhưng hắn không thể làm gì được, hắn ta gầm lên một tiếng:" Thằng nhái John kia, ta sẽ không bao giờ quên ngươi..."
Sau đó bọn chúng bắt đầu bỏ chạy thật nhanh, khu nhà ngục bắt đầu chìm trong biển lửa.
"Mau đuổi theo bắt toàn bộ bọn chúng." - Heimerdinger thêm đà hưng phấn, ông ta quyết định truy bắt cho đến cùng nhưng đội trưởng của đội cảnh binh lúc này lại lên tiếng:" Không được, nơi này là nơi giáp ranh giữa Piltover và Zaun, nếu chúng ta làm quá, bên Zaun sẽ viện cớ bảo là chúng ta xâm chiếm lãnh thổ của họ."
"Ồ thế à." - Heimerdinger lúc này mới để ý đến chuyện này, lão ta cười ha hả nói:" Vậy cúng ta mau về thôi, đưa các vị giáo sư về đi."
Tại phong làm việc của Caitlyn, hiện tại cô ấy đứng ngồi không yên, tất nhiên đang lo cho tình hình bên ngoài không biết cái thứ như John lại gây náo động gì nữa đây.
"Két két..."
Vi từ bên ngoài vội đẩy cửa vào, Caitlyn thấy thế thì vội hỏi:" Tình hình bên ngoài sao rồi? Bắt được hắn chưa?"
Vi lắc đầu nói:" Vẫn chưa bắt được, tôi đến đây để báo cho cậu ba chuyện."
"Là ba chuyện gì?" - Caitlyn khó hiểu hỏi.
"Chuyện thứ nhất đó là ngoài những cảnh binh và quân đội tuần tra do chúng ta phái đi để bắt John tôi còn phát hiện thêm rất nhiều sát thủ bí ẩn khác cũng đang truy tìm hắn." - Vi nói ra chuyện thứ nhất.
"Cái gì?" - Caitlyn tỉ ra khinh ngạc tột độ:" Sát thủ ư? Trước đậy chuyện này chưa từng xảy ra, từ ngày hắn ta vào thành phố này, lại đủ thứ chuyện xảy ra..."
Vi nói tiếp:" Chuyện thứ hai tôi muốn nói là chúng ta có thông tin về việc các giáo sư học viện Yordle bị giam giữ và giải cứu họ thành công, tuy nhiên người cho chúng ta biết thông tin này lại là người mà chúng ta đang truy nã - John."
Caitlyn lại khinh ngạc, cô ngồi bệt trên ghế, hai tay cứ xoa xoa đầu, Vi lo lắng nói:" Cậu không sao chứ? Có cần biết chuyện thứ ba không?"
Caitlyn đưa tay nói:" Cứ tiếp tục đi, chuyện thứ ba chắc cũng liên quan đến hắn ta."
Vi gật đầu:" Chuyện thứ ba là..."
Cũng tại lúc đó ở phòng làm việc của thị trưởng, ông đang ngồi trên chiếc ghế, hai tay liên tục xoa xoa vào nhau, từ bên ngoài viên phó Gillad đã tiến vào cười nói:" Thị trưởng, đêm hôm khuya thế này, ngài cho mời tôi gấp như vậy không biết có chuyện gì?"
Thị trưởng cười tươi đứng dậy tiến lại cạnh viện phó nói:" Là chuyện tốt, là chuyện tốt, ta tìm ra cách để cứu học viên của ông rồi."
"Ồ" - Gillad viện phó kinh ngạc thốt lên:" Vậy đó là cách gì, thị trưởng mau nói đi."
"Mới đây ta nhận được tin, tên Driko mà học viên của ông đánh tại bến cảng, hắn ta vốn là gián điệp từ Zaun phái đến, mục đích là tìm hiểu thông tin thành phố chúng ta, học viên của ông đã gián tiếp đưa hắn ta vào tù như vậy cũng xem như lập đại công rồi còn gì?" - Thị trưởng vui mừng.
Gillad kinh hỉ nói:" Thật vậy sao? Nếu được như thế thì tốt quá."
Thị trưởng gật đầu nói thêm:" Ngoài truyện ấy ra, người của ta còn thông báo lại rằng, các vị giáo sư của học viện Yordle danh tiếng ở Piltover đã được cứu thoát, công lớn lần này cũng là do học viên tên John của ngài đấy."
"Ồ" - Gillad kinh ngạc nói:" Nếu vậy là ngài sẽ có cách giúp nó không phải bị truy nã đúng chứ?"
"Tất nhiên, sau chuyện ở bến cảng, John rất được sự ủng hộ từ những người dân trong thành phố, nếu thêm được hắn bắt được gián điệp là tên Driko kia, và tìm ra nơi giam giữ các vị giáo sư tại học viện, ta nghĩ Caitlyn chắc chắn không thể làm gì hơn ngoài việc chào đón hắn quay trở lại thành phố Piltover." - Thị trưởng Samson nói ra suy nghĩ của mình.
Sáng ngày hôm sau thành phố Piltover hoàn toàn sôi sục, mọi người bàn luận về chuyện đêm qua, và đặc biệt hơn ai ai cũng bình luận về vấn đề John bắt được tên gián điệp Driko kia vào tù, rồi hắn giải cứu các vị giáo sư học viện Yordle. Phải nói rằng ở Piltover, danh tiếng cũng nhe tầm ảnh hưởng của các vị giáo sư tại học viện Yordle rất có trọng lượng, vậy nên lúc này đây một cuộc náo động lần đầu tiên xảy ra, mọi người kêu gọi gỡ bỏ truy nã John, tôn sùng hắn như một vị anh hùng của thành phố, ai a cũng muốn hắn quay trở lại thành phố mặc bìu không biết hắn còn sống hay đã chết.
Nhiều người còn chi biết thêm thông tin, tối qua có rất nhiều sát thủ từ Zaun phái đến để giết John nhằm báo tù chuyện gián điệp của họ bị bắt, bây giờ ai ai cũng cầu mong John vẫn bình an.
Caitlyn lúc này gặp áp lực rất lớn, co phải nghe theo lời của thị trưởng gỡ bỏ toàn bộ lệnh truy nã, và hứa sẽ chào đón John trở lại thành phố Piltover, như một vị anh hùng.
John núp tại một ngôi nhà bỏ hoang nhỏ trong thanh phố, hắn cũng linh ngạc khi mọi chuyện diếm ra theo chiều hướng này, hắn không nghĩ rằng sẽ có một ngày hắn được tôn sùng đến thế, cái này là quá tự liệu của hắn. Cái đầu ranh ma của hắn xoay chuyển liên tục, hắn cười ha hả giống như đã nghĩ ra kế gì đó, kế sách để đưa chuyện này lên một tầm cao mới, "án b8nh bất động" chờ thời cơ.
Đêm tối yên tĩnh, John đi qua các con hẻm, hắn cố gắng đi sao cho khô gột ai nhìn thấy bản thân mình, hắn tiến đến khách sạn nơi viện phó Gillad cùng mọi người trong đoàn tham quan đang ở.
Mấy chuyện đột nhập thế này đối với hắn thực sự không chút khó khăn, đến trước phòng của viện phó hắn gõ cửa cốc cốc mấy tiếng, từ bên trong viện phó Gillad mở cửa bước ra, ông khinh ngạc nhìn John sau đó lập tức kéo hắn vào phòng tồi nói:" John mấy hôm nay ngươi fdi đâu vậy? Không phải thị trưởng đã ra thông báo bãi bỏ lệnh truy nã của ngươi rồi hay sao? Tại dao không xuất hiện lại đi?"
John cười he he nói:" Mai...nhất định ngày mai con sẽ xuất hiện trỏ lại mà, viện phó người có biết vì sao họ lại bãi bỏ lệnh truy nã hay không?"
Gillad viện phó gật đầu rồi kể lại mọi chuyện chi hắn nghe, thực sự sau khi nghe xong hắn mới giật nảy mình, không ngờ tên Driko kia lại là gián điệp của Zaun phái đến, John hỏi:" Vậy tất cả chuyện này là do viện phó đã nhờ giúp đỡ từ thị trưởng sao?"
Gillad viện phó không đáp chỉ gật đầu, John mỉm cười từ biệt nói:" Vậy ngày mai gặp lại viện phó, bây giờ con phải đi rồi."
Viện phó Gillad vuốt râu cười nói:" Có phải trong đầu ngươi đang bày ra cái trò gì đúng không?"
John kinh ngạc nhìn viện phó, quả nhiên không có chuyện gì có thể vượt qua được con mắt của ông, hắn cười nói:" Ngày mai người sẽ biết thôi."
Gillad viện phó cười ha hả nói:" Đúng là không thể đoán trước được những chuyện ngươi làm mà. À đứng rồi, sau chuyện này uy tín của cánh sát trưởng Caitlyn xuống khá thấp, cho nên thị trưởng nhờ ta tìm cách giúp chi cô ấy, ngày mai ngươi xuất hiện trở lại đừng gây thêm chuyện gì khiến cảnh sát trưởng mất thêm uy tín, ta không muốn gây thêm chuyện gì cho thị trưởng đâu."
John ồ lên một tiếng rồi gật đầu cười nói:" Viện phó, người yên tâm, ngày mai con sẽ khôi phục lại uy tín của cô ấy. He he..."
Hôm nay cả thành phố Piltover sôi sục, có thông tin báo rằng John đã quay trỏ lại, hắn vẫn còn sống, từ rất sớm rất nhiều người đã đổ xô ra trước cổng thành phố để đợi hắn.
"Cậu ta vẫn còn sống."
"Chính cậu ta đã tìm ra nơi giam giữ các giáo sư của học viện Yordle."
"Cậu ta còn trẻ như vậy mà thật giỏi."
Tiếng người người bàn tán sôi sục.
"Nghe nói giữa cậu ta và cảnh sát trưởng Caitlyn có xích mích."
"Phải rồi ha, chắc chắn canh sát trưởng sẽ không hề tỏ ra vui mừng khi gặp cậu ta đâu."
Bây giờ trong thành phố Piltover truyền tai nhau về câu chuyện, John vì muốn trả thù cho cô gái nghèo khổ, hắn coi cô gái ấy như người em ruột của mình nên đã gây nên trận đại chiến ở bến cảng, sau đó vì sự hiểu lầm, Caitlyn và quân đội liên tục truy nã khiến hán liên tục gặp nhiều khó khăn, đồng thời tên Driko gián điệp từ Zaun cử đến vì muốn báo thù chuyện kế hoạch đổ vỡ đã thuê rất nhiều sát thủ đến tiêu diệt hắn, ai nghe đến đoạn đó đều cúi đầu đau khổ cho cuộc sống đầy đau đớn của hắn.
Lúc này John đang ở bên ngoài thành phố, hắn chuẩn bị cho vở kịch cuối cùng của mình.
Dùng kiếm cắt nát quần áo, lấy máu của vài con thú hoang hắn giết được bôi lên khắp người, bùn đất gì hắn cũng bôi cả lên, đầu tóc thì làm sao cho thật bù xù nhất, nói chung bộ giáng của hắn hiện tại nếu hắn tự nhìn cũng mắc ói, không khác gì thằng ăn xin. Thế nhưng chắc chắn khi người khắc đặc biệt là người dân trong thành thấy hắn như thế nhất định lại nghĩ rằng hắn như một vị chiến tướng mới đi ra từ một trận chiến đẫm máu.
Khi John xuất hiện ở bên ngoài dòng sông bao quanh thành phố Piltover, lập tức gây ra náo loạn, trước đó mặt hắn ở trên lệnh truy nã được gián khắp nơi cho nên ai ai vừa nhìn thấy hắn đã lập tức nhận ra.
"Tròi ơi...John..."
"Cậu ta vẫn chưa chết."
"Đúng rồi...là cậu ta...cậu ta còn sống..."
"Ối bà con...ối bà con..."
Tin tức nhanh chóng được truyền đi, không lâu sau dường như cả thành phố Piltover đều náo loạn. Một người anh hùng tưởng chừng nhe đã chết lại sông sờ sờ xuất hiện trước mặt mọi người, điều này quả thật đúng là một chuyện lớn động trời. Trên các đường phố chật ních người, cảnh tượng vô cùng nhốn nháo.
John tấm áo thấm máu dính vào người, bước chân vững chắc, ánh mắt lạnh lùng, khắp người phát ra sát khí nặng nề, cả người giống như một thanh kiếm đã rút ra khỏi bao sắc bén vô cùng. Trên tay cầm gươm của vua vô danh, khí thế oai phong không gì bàn cãi.
Mỗi nước chân tiến về phía trước của hắn, có cảm tưởng như là mặt đất đều rung chuyển theo, khí thế của kẻ hùng mạnh bao phủ khắp con đường, khiến cho tất cả những người đứng xem đều cảm nhận thấy một khí thế mạnh mẽ, giống như cơn lạnh thấu xương. Những người đã quan chiến trận John đại náo ở bến cảng chắc hẳn vẫn không thể nào quên được cái khí thế này của hắn.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào vị anh hùng giống như vừa trở về từ địa ngục này, trên người hắn ta tỏa ra khí tức lạ lùng giống như không phải của thế giới này, đám đông trên con phố đều cảm thấy một cảm giác đau buồn giống như gió mùa thu hiu hắt, tất cả những người biết chuyện hắn bị truy sát liên tục và bị quân đội truy lùng gắt gao đều biết rằng, chàng thanh niên trước mặt chắc đã trải qua nhiều trận sinh tử mới có thể có được cái khí thế kinh khủng như vậy.
Không biết người nào hét lên đầu tiên:" Anh hùng!"
Tiếp theo đó, tất cả mọi người trên con đường đều nhảy lên, hét lớn.
"Anh hùng..."
"Anh hùng..."
"Anh hùng..."
"Hô...hô...tên nhóc này thú vị thật, không ngờ nó đóng kịch cũng xuất sắc kinh khủng, quá lợi hại, quá lợi hại..." - ở trên một tòa nhà nhìn xuống Gillad viện phó dường như muốn ôm bụng cười màn đóng kịch này của hắn.
Sau khi đoàn người của thị trưởng xuất hiện, John đã làm một chuyện khiến chi tất cả mọi người đều trố mắt ra nhìn, hắn ta nhanh chóng chạy tới Caitlyn, ôm chặt lấy Caitlyn đang hoang mang ngơ ngác vào trong lòng, gọi lớn:" Caitlyn."
Cả đường ồn ào, đám đông rõ ràng không dám tin vào mắt mình nữa, hai người họ thân thiết với nhau vậy sao?
"Ê, sao ta nghe đồn bảo rằng cảnh sát trưởng của chúng ta rất căm thù anh hùng mà?"
"Tin nhảm thôi, nhìn đi hai người họ không phải đang thân thiết hay sao?"
"Nhưng mà sao ta thấy ghen tị quá, ta rất hâm mộ vẻ đẹp của cảnh sát trưởng đó nha, hic hic..."
"Nhìn là biết rồi, cảnh sát trưởng của chúng ta là một người hiểu lý lẽ mà, cô ấy biết lỗi nên bây giờ tỏ ra vô cùng hối tiếc, nhìn đi cô ấy đang an ủi anh hùng của chúng ta kìa, thật là đáng ngưỡng mộ."
Caitlyn vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, mặc dù cô đã sớm nhìn thấy John chạy về phía mình, nhưng lại không thể ngờ được rằng trước mặt đám đông hắn ta lại có thể làm được như thế này, nhưng cô cũng không kêu lên, Caitlyn không muốn trước mặt mọi người tỏ ra cái yếu đuối, bởi vì lúc này cô là một cảnh sát trưởng, là người nổi tiếng lạnh lùng sắt đá.
Cánh tay của John giống như thép ôm chặt lấy eo nhỏ của Caitlyn, khiến cô không thể nào có thể gỡ ra được, trong lúc này đây cô muốn rút súng bắn chết hắn ngay tức khắc, thế nhưng chuyện đó là không thể.
Nhưng trong lúc này, John xúc động kêu lên:" Caitlyn sao cô lại đối sử với tôi như vậy chứ? Cô có biết bao nhiêu ngày nay tôi cực khổ đến méc nào không? Đêm ăn không ngon, ngủ không yên, lúc nào cũng đề phòng sát thủ đến tấn công, hơn thế, thật là khổ cho cái thân tôi quá mà." - John rống lên, nhưng không hề rơi một giọt nước mắt.
"Đúng là tội nghiệp mà, chắc tại trước đây anh ta thường xuyên đánh nhau với bọn sát thủ, đã thế còn đánh nhau thêm với quân đội kị binh của Piltover nữa, có thể cảm xúc nhất thời không thể khống chế, thật là tội quá đi."
Phải phải, nhìn anh ta thân mật với cảnh sát trưởng như vậy chắc anh ta hiểu cô ấy chỉ hiểu lầm mình thôi, thật sự là một anh hùng có tấm lòng bao dung mà."
Đám người vây quanh nghe bàn tán như bừng tỉnh ngộ, tỏ ra vẻ thông cảm, những người ở tình cảnh như thế đều khó tránh khỏi tinh thần suy sụp.
Đám đông hiểu lòng người như vậy khiến cho John cảm động suýt nữa khóc thật, hắn vừa rống lên vừa chửi mắng Driko là tên gián điệp, là tên bỉ ổi..., chốc chốc lại cười như một thằng ngốc.
Đám đông cảm động đầy thông cảm...
Caitlyn thì giận muốn phát điên, tên khốn đáng chết này lại dám giả điên giả dại, coi thường cô...
John toàn thân là vết máu, mùi máu tanh tưởi, khiến cho Caitlyn suýt nữa nôn ra, càng tức hơn nữa là tên khốn này lại khóc thật, nước mắt nước mũi đều lau lên người cô.
Caitlyn vẫn chưa hết tức, nước mũi lau vào chỗ nào? Á, Caitlyn suýt nữa kêu lên, cố gắng không nôn, tên khốn này dâm quệt nước mũi lên cổ áo cô.
"Hu hu hu...tên Vikto đáng chết, Driko khốn khiếp... Rebeca, ta cuối cùng cũng đã báo thù được cho em rồi...ha ha ha..." - John giả điên thực sự quá thần sầu.
John vừa cười vừa khóc, khiến cho biết bao nhiêu cô gái cảm thấy đau lòng, họ nhìn thấy vị anh hùng thật sự trước mắt chính là người đàn ông mà họ luôn ao ước có được, xả thân bảo vệ người mình thương yêu, không ít cô bắt đầu thúy thít khóc lóc cảm động.
Caitlyn thầm nghiến răng, hận một nỗi không thể bắn hắn thành trăm mảnh, nhưng không thể không mỉm cười, an ủi John "thần trí rối loạn", hai tay vỗ nhẹ phía sau lưng của John tỏ ra vẻ hòa nhã:" Được rồi đừng đau buồn nữa, tên Driko ấy sẽ bị tử hình, sớm thôi, sớm thôi."
Nhưng John trước sau gì cũng không thể hình tĩnh lại được, hắn tiếp tục đóng kịch "tình cảm" dường như vẫn ở trong trạng thái không thể không chế được, hắn ôm lấy Caitlyn lau lau, quệt quệt.
Caitlyn hận John sến tận xương tủy, nhưng lại không thể không cố gắng cười, tỏ ra tư thái của một cảnh sát trưởng vốn có. Đột nhiên nui cười của cô ngưng lại, đợi chút, tên khốn đáng chết này đang đặt tay ở chỗ nào thế, tên chó chết này dám đặt tay lên mông Caitlyn.
Caitlyn suýt chút nữa thì kêu lên, tên khốn nạn dám véo mạnh vào mông của cô.
Caitlyn quả thật muốn rút súng bắn John, nhưng bây giờ cô không thể ra tay, tên khốn đáng chết này nhẹ nhàng rút tay về, đặt vào eo cô, sau đó lại túm chặt lấy eo.
Đợi chút, hả, tên khốn đáng chết lại lau nước mắt nước mũi lên trên chiếc cổ trắng ngọc ngà của cô.
Caitlyn muốn phát điên, điều này đúng là không thể nào khiến cho người ta có thể chịu đựng được, cô ta hết lần này đến lần khác thề rằng sớm muộn gì có một ngày cô sử John thành trăm mảnh, đặc biệt là cánh tay lợn này nhất định phải thái nát, lại còn cái mũi đáng chết này và cả hau con mắt phải móc ra dẫm nát, phải chặt phải băm...
Cuối cùng dưới sự cảm hóa kêu gọi của nụ cười xinh đẹp như thiên thần của Caitlyn, John tường như dần dần hồi phục lại được thần trí, nuối tiếc bỏ tay ra.
Caitlyn nhanh chóng lùi lại near bước, lúc này tấm áo mới tinh của cô đã toàn vết máu, đương nhiên là có cả những vết bẩn mà mắt và mũi của John lúc nãy đã gây ra. Tuy nhiên Caitlyn trước sau gì vẫn nở nụ cười, cô đã hứa với người dân sẽ vui vẻ chào đón John nếu hắn quay trỏ lại rồi mà.
Gillad viện phó ở trên kia ôm bụng lăn lộn cười, bộ dáng ông ta không hợp với tuổi tác chút nào:" Thằng nhãi này hóa ra lợi hại vậy? Dâm dê cũng số một, bội phục...bội phục..."
Đám đông bao vây John, ánh mắt như tôn thờ hắn vậy, thị trưởng đưa tay dẫn John về tòa thị chính để tiếp chuyện, quân đội đứng hai bên chặn đám người đang náo loạn kia, tạo ra một lối đi.
Ở cạnh đó Vi, Janna, rồi cả Ziggs và Heimerdinger...tất cả đều đơ người từ đầu đến cuối khi thấy hành động của hắn, Vi ngơ ngác suy nghĩ:" Quái lạ, trước đậy không phải Caitlyn luôn suốt ngày bảo căm ghét hắn ta hay sao? Vậy sao bây giờ hai người họ lại thân thiết đến thế nhỉ?"
Janna cũng đứng đơ ra, cô cứ nghĩ John đã bỏ qua chuyện Caitlyn liên tục phái quân đội truy bắt hắn cho nên bây giờ mới thân thiết với cô như vậy, Janna thực sự cảm động trước cái tính "bao dung" của John. Nhưng cô đâu biết rằng hắn đang đóng kịch chứ.
Heimerdinger và Ziggs nhìn nhau họ cũng không thể tưởng tượng được John lại dám làm điều này trước mắt bao nhiêu người, cả hai thầm khen hắn quá giỏi gây chuyện náo động, đến cả hai người họ cũng không thể sánh bằng.
Vào bên trong tòa thị chính, thị trưởng Samson thông báo vài việc đại loại như mọi chuyện hiểu lầm giữa John và cảnh sát trưởng nay đã kết thúc, đồng thời mở một buổi tiệc chào đón hắn trở về, phong cho hắn làm đại sư giữa học viện ma pháp và thành phố Piltover, tất nhiên John không hề muốn nhận cái danh hiệu này chút nào nhưng do viện phó Gillad xuất hiện rồi nói hắn nên nhận sau này có thể được nhiều vị giáo sư tại học viện để ý đến rồi truyền cho nhiều kĩ năng phép thuật hơn, hắn nghe thế liền nhận lời.
Tối hôm đó mọi người bắt đầu một buổi tiệc lớn, John là vị khách quan trọng trong buổi tiệc này, hắn được thị trưởng rồi những người cấp cao trong thành phố Piltover tiếp đón nồng hậu, một người trong đó đứng dậy nói:" Hôm nay là ngày trọng đại của thành phố chúng ta, người anh hùng đã tìm ra tên gián điệp tè thành phố Zaun gửi đến, đã thế còn giúp chúng ta tìm lại những vị giáo sư tại học viện Yordle, những điều này khiến chúng ta không thể không nhác đến tên người anh hùng đó, John, học viên tại học viện ma pháp lừng danh, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng anh ấy nào."
"Chúc mừng..."
"Chúc mừng..."
Tối nay có rất đông người đến buổi tiệc, có thể kể đến như :" Jayce, Heimerdinger, Ziggs, vi, Caitlyn, Janna, Corin, Orianna. Và đặc biệt có một người mà trước giờ hắn chưa gặp qua chính là Corki, một phi công tại Piltover này.
Corki đứng dậy nói:" Để cảm ơn John đã giải cứu các vị giáo sư tại học viện, Corki ta ngày mai sẽ mời cậu ta bay một vòng xung quanh thành phố.
"Hả."
Đá lại câu nói đó là cái giọng điệu ngạc nhiên sợ hãi của tất cả mọi người, John không biết gì nên nhận lời ngay, Janna ở bên cạnh nói nhỏ:" Anh John, sao anh lại nhận lời cơ chứ? Ông ta nổi tiếng là một phi công kinh khủng nhất Piltover này đấy."
"Kinh khủng sao? Ông ta không biết lái hả?" - John kì lạ hỏi.
Janna lắc đầu nói:" Không phải, ông ấy là một phi công giỏi nhưng khi ngồi lên máy bay, ông ấy thường xuyên bay những đường bay đầy nguy hiểm và đáng sợ, vậy nên không ai dám để ông ấy chở cả."
"Ha ha..." - John đột nhiên cười to hắn nói:" Vậy càng tốt, ta vốn thích mạo hiểm mà."
Buổi tiệc tiếp tục diễn ra, ai nấy cũng đều vui vẻ, chỉ có riêng duy nhất Caitlyn thì không, cô ngồi cạnh thị trưởng ánh mắt đáng sợ kia không lúc báo rời khỏi John, cho dù ngủ cô cũng mơ thấy hắn.