"Mới sáng sớm mà mọi người đều bị cậu ta gọi đến hết rồi à?"
"Phải, nghe nói cậu ta đã tìm ra hung thủ là ai rồi."
"Sao nhanh vậy à, cậu ta có phải thánh không vậy? Làm gì có một đêm mà đã tìm ra hung thủ? Vụ án này khó lắm đấy, ngay cả đến một. Người từng trải như Virgin tướng quân còn phải đau đầu nữa là."
"Này em có chắc là cậu ta đã tìm ra được hung thủ hay không?" - một giáo sư hơi có chút khó tin hỏi Ezreal. Ngay lập tức đáp lại là một cái gật đầu, Ezreal đáp:" Chắc chắn, cậu ây không lừa mọi người đâu."
Từ sáng sớm John đã nhờ Ezreal và Taric đi gọi tất cả các vị giáo sư, viện trưởng viện phó, và cả tướng quân Virgin đến khu vườn của học viện, với một mục đích duy nhất:" Hắn đã tìm ra hung thủ."
Cả bốn người bị tình nghi và Lux cũng được tướng quân Virgin cho dẫn đến ngay khi ghe tin John đã tìm ra hung thủ. Lux lúc này nhìn quanh khu vườn, không hề thấy bóng giáng của John ở đâu cả cô kì lạ hỏi:" Thế John đâu rồi? Tại sao hắn ta không có ở đây?"
Taric cũng đã có mặt tại đây từ sớm, cậu ta gật đầu nói:" Đừng lo, cậu ấy bảo là muốn ác minh lại vài điều nên sẽ đến muộn một chút."
Mọi người gật đầu chờ đợi, ả bốn người bị tình nghi lúc này cũng tỏ ra vô cùng lo lắng, họ lo rawngfif mình không có chứng cứ ngoại phạm và cả bốn người đều căm ghét Vagan nên có khi nào John suy luận sai mà dẫn đến mình bị oan hay không.
"Xin lỗi đã để mọi người chờ đợi lâu." - John từ bên ngoài khu vườn bước vào.
Viện trưởng tỏ ra nóng ruột vội hỏi:" Có thật là em đã tìm ra hung thủ là ai không? Mau nói cho chúng ta biết."
John gật đầu nói:" Hôm nay em cho gọi tất cả các giáo sư và viện tưởng viện phó đến đây cũng không ngoài mục đích này, tướng quân Virgin...hi vọng sau khi tôi tìm ra ung thủ ngài sẽ giữ đúng lời hứa của mình mà thả Lux ra."
Tướng quân Virgin lập tức gật đầu nói:" Đấy. Là điều hiển nhiên. Bây giờ cậu hãy cho chúng ta biết hung thủ là ai?"
"Được rồi, mọi người hãy để ý những gì tôi nói đây." - John bắt đầu nói ra suy luận của mình:" Trước tiên là về vết thương từ phía sau gáy của Vagan, ta có thể dễ dàng nhạn ra hung khí là một vật rất cứng được người ta đánh mạnh vào. Vết thương lõm vào bên trong nhưng lại không hề có máu bắn ra bên ngoài như những vết đánh bình thường, điều này tôi đã thử đi tìm hiểu từ một số vị giáo sư, đó là do một loại phép thuật đặc biệt chỉ có ở những người sử dụng băng hệ."
Một vị giáo sư ồ lên nói:" Ý cậu là vết thương khôn bị chảy máu là do phép thuật làm đông máu của những họ viên phép thuật băng đúng chứ?"
John gật đầu:" Đúng vậy, tôi đực biết loại phép thuật này thường được sử dụng trong các tình huống chiến đấu khi thấy máu chảy quá nhiều có thể sử dụng loại phép thuật này để ngăn tình trạng chảy máu trên người ra. Theo suy luận của tôi hung thủ làm như vậy để tránh việc khi ra tay máu sẽ bắn vào người mình mà trong lúc bất cẩn hay gì đó vết máu trên người không được sử lý gọn gàng sẽ bị người khác phát hiện."
"Ồ" - mọi người gật đầu tán thành, Virgin tướng quân vuột cằm nói:" Tên hung thủ này thực sự quả là tinh ranh, hắn đã tính đến trường hợp xấu nhất sảy ra."
John đứng dậy nói:" Đúng là như vậy nhưng hung thủ cũng đã để lộ vài chi tiết nhỏ, nhưng những chi tiết này lại hại hắn ta, điều thứ hai tôi muốn nói chính là hung khí..." - John xoay đầu nhìn bốn mười bị tình nghi hắn cười nói:" Bốn người ó biết vì sao tôi lại nghi ngờ một trong số bốn người là hung thủ không?"
"Không." - Cửa bốn người vẫn lắc đầu.
John cười đáp:" Vì cả bốn người đều học cùng lớp với Vagan và đặc biệt là có thể sử dụng phép thuật hệ băng để tạo ra hình dáng như mình mong muốn, ví dụ như một cây gậy bằng băng cứng chắc chẳng hạn."
Phó viện trưởng đột nhiên xen vào nói:" Vậy ý cậu là một trong bốn người này sẽ chắc chắn một người là hung thủ đúng không? Vậy ta nghĩ điều này chỉ có thể là nam sinh làm thôi, em thử nghĩ đi nữ sinh vốn yếu đuối nên lam sao mà có sức mạnh để đánh một cú thật mạnh vào đầu khiến Vagan chết ngay được, giống như hôm qua em đã nói."
John gật đầu:" Đúng là hôm qua em đã nói như vậy, nhưng...nó chỉ áp dụng với những hoc viên nữ bình thường khác mà thôi, riêng học viên ở lớp phép thuật băng hệ này thì lại khác, mặc dù là nữ nhi nhưng để điều khiến băng họ phải có sức mạnh khá lớn, tôi nói đúng chứ cô Queendy?"
"Hả!"
"Sao?"
Mọi người lập tức kinh ngạc, hốt hoảng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía học viên nữ xinh đẹp đang đứng cạnh đó, cô gái có cái tên Queendy vẫn rất bình tĩnh, cô nở nụ chơi xinh đẹp ra nói:" Đúng là như vậy, nhưng sao giọng nói và ánh mắt của cậu lại nhìn tôi đáng sợ như thế?"
John lắc đầu cười nói:" Có cần tôi phải nói rõ ra không? Hay là cô nên thú nhận tội của mình đi cô Queedy, vì hung thủ đã giết Vagan chính là cô."
"Hừ, nực cười." - cô gái mang tên Queendy tức giận nói:" Câu có chứng cứ gì bảo tôi là hung thủ kia chứ? Chỉ dựa vào vài chi tiết mơ hồ ấy thôi ư."
Virgin tướng quân cũng nói:" Đúng vậy, cậu vẫn chưa thể chứng minh hung thủ là cô ấy được."
"Được rồi, nếu mọi người muốn biết tường tận tôi sẽ nói." - John gật đầu sau đó nói tiếp:" Từ việc sử dụng phép thuật hệ băng để làm đông máu và sử dụng sức mạnh phép thuật để tạo ra hung khí hệ băng như trên chúng ta dễ dàng biết được một trong bốn người này là hung thủ. Chi tiết thứ ba tôi muốn nói cho mọi người biết thêm chính là về mặt cỏ của khu vườn này."
"Mặt cỏ sao?" - mọi người lúc này mới chú ý đến mặt cỏ trong vườn, viện trưởng nói:" Mặt cỏ có gì lạ sao? Chẳng là đang mùa hè nên ta ra lệnh cho làm lại mặt đất để cây cỏ không bị héo và quá thiếu nước mà thôi."
John đáp:" Bây giờ mọi người thử đưa chân mình lên xem đi, có phải dấu chân của mọi người bị in lên trên mặt đất đúng chứ?"
"Ồ đúng rồi!"
"Chân tôi bị lún xuống một chút nè."
John giải thích:" Lý do việc này chính là vì mặt đất mới được cải tạo cho nên nó còn khá xốp, bởi vậy những người có trọng lượng nặng một chút sẽ bị lún và tạo ra vết chân trên đất, nhưng mọi người nhìn đi trọng lượng của viện trưởng, những người đã già thường không nặng cho nên dấu chân không bị lún xuống quá sâu, cả hai học viên nữ của lớp phép thuật hệ băng kia nữa."
Ezreal khó hiểu hỏi:" Điều này thì có liên quan gì đến hung thủ?"
John chỉ vào khu vực xung quanh nơi Vagan chết và đã được cách ly rồi nói:" Mọi người nhìn khu vực này mà xem, xun quanh đó không hề có dấu chân bị lún xuống của bất cứ ai, ngoài dấu chân của Vagan vẫn còn, nếu hung thủ là một nam sinh thì tất nhiên sẽ để lại dấu chân chứ?"
"Tôi hiểu rồi." - Taric đập hai lòng bàn tay vào nhau:" Ý cậu có phải là hung thủ hải là một người khá nhẹ cân cho nên mới không để lại dấu chân?"
Cô gái Queendy vội xen vào nói:" Nếu như cậu nói thế thì có thể một giáo sư nào đó trong học viện cũng có khả năng ra tay chứ đúng không? Trong học viện không thiếu những giáo sư hay những người khác gầy gò nhẹ cân."
John lắc đầu nói:" Đến giờ này cô còn chưa hiểu sao cô Queendy, cô nhìn lại những giáo sư dạy lớp hệ băng của cô xem có vị nào gầy không? Tất cả họ đều khá mập và đều có dấu chân lún xuống đấy!"
Virgin tướng quân nói:" Cứ cho là cậu nói đúng đi, vậy hiện tại hung thủ chỉ có thể là một trong hai cô gái lớp phép thuật hệ băng kia nhưng vì sao cậu lại khẳng định là cô gái tên Queendy là hung thủ?"
John nhìn xung quanh mọi người một lần rồi nói:" Mọi người còn nhớ kí hiệu kì lạ mà trước khi chết Vagan đã để lại chứ?"
"Ừ nhớ." - tất cả mọi người gật đầu.
John đáp:" Ký hiệu E1 mà Vagan để lại chính là lời nhắn để tố cáo tên của hung thủ đấy. Chắc mọi người ở đây nhiều người không biết Vagan là một người rất thích chơi cờ vua, đặc biệt là chơi rất giỏi, điều này tôi nói đúng chứ hai vị giáo sư."
Hai vị giáo sư đã gặp John tối qua gật đầu, một vị nói:" Đúng vậy, cậu ta rất thích chơi cờ vua cho nên cũng hay chơi với chúng tôi, nhưng kí hiệu E1 ấy có nghĩa gì vậy?"
John nói tiếp:" Vậy cho tôi hỏi hai vi trong bàn cờ vua vị trí E1 được đánh dấu là vị trí của con cờ nào?"
"E1 à...là con hậu, Queen..."
Khi hai vị giáo sư ấy trả lời thì lập tức mọi người kinh ngạc đến tột độ, không ai nghĩ ra kí hiệu E1 mà Vagan để lại chính là ám chỉ điều này, Queendy cả người chấn động cô run lên. John tiến lại gần nói:" Queen...đó không phải là cái tên gọi thân mật thường ngày mà những học viên khác hay gọi cô sao? Trước khi Vagan chết anh ta đã nhìn thấy khuôn mặt của của cô và đã ghi lại tên cô. Dù cô có chuẩn bị kĩ thế nào cũng không thể ngờ được đúng chứ?"
Virgin tướng quân không thể ngờ được chỉ trong một đêm John đã giải được kí hiệu hóc búa đến thế ông nói:" Ta có điều thắc mắc, tại sao lúc đó cậu thanh niên Vagan kia không tự tay ghi chứ Queendy mà phải ghi kí hiệu E1 làm gì cho khó khăn để điều tra như vậy."
John cười đáp:" Là vì viết kí hiệu E1 sẽ ngắn và dễ dàng che dấu hơn nếu vết chữ Queen hay Queendy. Vả lại lúc đó đầu của cậu ta bị đánh khá mạnh, chấn động không nhỏ cho nên không thể nào đủ thời gian để vết một chữ dài như thế được."
Viện trưởng xoay qua nhìn Queendy nói:" Bây giờ em đã nhận tội chưa? Có phải em đã giết chết Vagan?"
"Phải...chính là con...con đã giết hắn."
"Queendy sao cô lại làm như vậy? Mặc dù chúng ta căm ghét hắn thật nhưng đều không đến mức phải lấy mạng của hắn kia mà..." - cô gái tên Janny bạn của cô đau khổ nói.
Queendy khóc lớn nói:" Tôi không chỉ ghét hắn mà còn hận hắn nữa, các cậu không biết đâu, chính hắn là kẻ đã cướp đi sinh mạng của cả gia đình tôi."
"Sao? Chuyện này là sao? Không phải cậu bảo gia đình của cậu chết trong một tai nạn cháy rừng sao?" - Bạn cùng lớp với Queendy là Ken khó hiểu hỏi.
Queendy lắc đầu nói:" Lúc đầu tôi chỉ nghĩ đó là do một tai nạn hay gì đó, nhưng sau khi vào học viện, tôi tiếp xúc với Vagan và tình cờ trong một lần đi săn vì muốn cho con mồi không thể chạy thoát nên đã sử dụng lửa để giam nó lại, cũng chính hắn đã đốt cháy khu rừng gây ra cái chết cho cả gia đình tôi..."
Những kí ức đau khổ của cô gái mang tên Queendy lại một lần nữa hiện về, nỗi đau trên mặt tinh thần luôn luôn kinh khủng, cô khóc trong nước mắt.
Sau đó nỗi oan của Lux được giải, cô được thả ra ngay tức khắc, Queendy thì được Virgin tướng quân giao lại cho học viện sử lý, hình phạt dành cho cô không gì khác ngoài việc bị đuổi khỏi học viện. Cái chết của Vagan phải nói sao đây nhỉ, có lẽ đấy là luật nhân quả.
Sau khi giải được vụ án mạng, danh tiếng của John đột nhiên vang khắp cả trường, au ai cũng biết đến tên hắn, chỉ tro gột đêm à không chỉ trong vài giờ tất cả các học viên thậm chí đến cả người làm cũng biết đến tên hắn, phá một vụ án phức tạp đến cả Virgin tướng quân cũng phải bó tay.
Sự nổi danh của hắn liệu có đem phiền phức gì đến cho hắn hay không? Điều này khó nói trước được, có thể hắn vẫn bình yên cũng có thể hắn sẽ gặp nguy hiểm khi mà các sát thủ của Noxus cũng đang trên đường đến đây, họ được lệnh thấy ai khả nghi lập tức thi nhành nhiệm vụ. Tạm thời gác chuyện sát thủ của Noxus lại một bên, chúng ta lại tiếp tục cuộc hành trình của John tại học viện ma pháp.
Tối ngày thứ hai sau khi John phá được vụ án giải oan cho Lux, hắn cùng với Ezreal và Taric đang nằm xõng xoài thở dốc trên giường, Ezreal vừa thở vừa vừa nói:" Thật là kinh khủng mà, ngay đến vẻ đẹp trai như tôi mà cũng không dám làm đám đông điên đảo được như vậy."
Taric cười khà khà nói:" Từ sau khi John phá được vụ án giết Vagan, danh tiếng của cậu ta nổi lên nhanh chóng, trong ngoài học viện không ai không biết cậu ta, ngay cả đến tướng quân Virgin cũng ngỏ ý muốn về làm việc dưới trướng của mình."
John thở dốc, hắn cũng không tưởng tượng được danh tiếng của mình lại được truyền đi nhanh đến thế, vốn dĩ phá án chỉ muốn giải oan cho Lux thôi ai ngờ...thật là phiền phức.
"Cốc...cốc..." (tiếng gõ cửa bên ngoài)
"Giờ này mà ai còn gõ cửa vậy? Đừng nói là người hâm mộ của cậu nhé John." - Taric kinh hãi nhìn hắn.
John nhún vai nói:" Cứ mở đi đã, sao mà biết được."
Taric đứng dậy ra bên ngoài mở cửa:" Ồ...là cô à Lux."
Hóa ra người đến là Lux, tối nay cô mặc một bộ trang phục rất đẹp, cười nói:" Có John trong ấy không? Tôi muốn gặp cậu ta."
John bước ra kì lạ hỏi:" Đây là kí túc xá cho học viên nam, cô sao qua đây được?"
Lux chu miệng nói:" Ta muốn đi đâu, ai cản được sao? Đi ra đây chơi với ta."
Nói rồi Lux kéo tay hắn ra khỏi phòng, Ezreal ở trong cười ha hả nói:" Xem ra cô nàng Lux ấy thích John của chúng ta rồi, phải giữ cậu ta lại bằng mọi giá, ha...ha..."
Hôm nay lag thứ bảy và là ngày mà các học viên của học viện ma pháp được rời khỏi học viện, Lux tận dụng ngày hôm nay kéo John rời khỏi học viện, cô dẫn hắn đến trước một nhà hàng vô cùng sang trọng mang tên "Red Apple."
Red Apple là nhà hàng lớn nhất tại thành cổ "không tên" này, nhà hàng được thiết kế và xây dựng vô cùng sang trọng nhưng cũng không kém phần trang nhã, không lòe loẹt mà mang chút gì đó cổ kính.
Nhà hàng nổi tiếng nhất thành không chỉ vì món ăn ở đó rất ngon mà còn bởi vì cách bố trí ở đây vô cùng đặc biệt, mà nhà hàng tổng cộng có bốn tầng, cứ lên một tầng thì giá tiền sẽ tăng thêm, tất nhiên tiền nào của nấy, thức ăn của mỗ tầng cũng sẽ khác nhau rất nhiều, nếu tầng một có sức chứa gần 100 người thì lên tầng hai con số đó chỉ còn 80,tầng ba là 50 riêng tầng bốn tầng cao nhất và cũng là tầng sang trọng nhất thức ăn ngon nhất chỉ có duy nhất 20 chỗ ngồi.
Phàm là người ngồi được trên tầng này đều là những người giàu có cả.
Lúc này John bị Lux kéo đến trước cửa nhà 1
hàng, hắn thật sự choáng ngợp trước vẻ đẹp cũng như bề thế của nhà hàng này, hắn nhan nhó nói:" Đường nói với tôi là cô định đưa tôi vào trong này đấy chứ? Tôi không có đủ tiền đâu."
Lux cười hì hì nói:" Ngươi yên tâm, ta không bảo ngươi trả tiền đâu mà lo, đi theo ta."
Vừa bước vào bên trong lập tức một người phục vụ ăn mặc chỉnh tề bước lại cười nói:" Đây chắc là tiểu thư Luxanna rồi, bàn của cô đã được chuẩn bị sẵn xin mời đi theo tôi."
Lux và John nhanh chóng đi lên tầng bốn, tầng sang trọng nhất, tối nay Lux đã đặt một bàn tại đây, tiền bạc với một tiểu thư như cô thực sự không phải vấn đề quá lớn.
Ngồi vào bàn đã đực chuẩn bị từ trước, John có chút không quen với sự sang trọng nơi đây nên nói:" Nhình qua thì cũng biết nơi này rất đắt tiền hay chúng ta đổi sang chỗ khác đi."
Lux nhíu cặp lông mi thanh tú của mình lại nói:" Ngồi yên đó, đêm nay ta mới ngươi mà, không phải sợ tốn kém gì đâu."
John ờ ờ rồi sau đó nhìn xung quanh, Lux kì lạ lên hỏi:" Ngươi tìm gì vậy?"
John đáp:" Ta xem xung quanh thế nào, nỡ như cô bố trí mai phục ai đó tập kích ta thì nguy."
"Ngươi..." - Lux nghe hắn nói thế muốn phát điên lên, lòng tốt của mình mà bị hắn hiểu nhầm thế này đây.
John biết mình đã nói bậy bạ nên cười nói:" Tha lỗi cho ta, chỉ là ta có hơi chút bất ngờ mà thôi, không nghĩ cô lại mời ta đi ăn tối tại một nơi sang trọng thế này."
Lux cố gắng luốt cơn giận của mình nói:" Ta mời ngươi ăn tối chẳng qua vì muốn cảm ơn việc ngươi đã minh oan cho ta mà thôi, đừng có nghĩ bậy bạ."
"À chuyện đó sao? Thực ra ta chỉ không muốn nhìn cô bị oan mà thôi, không cần phải đền ơn gì cả?" - John khiêm tốn nói.
Lux lắc đầu nói:" Ta mặc cho ngươi nghĩ thế nào, nói chung đêm nay ta muốn cảm ơn ngươi trước, mà ngươi trước đây học qua việc phá án lần nào chưa? Sao ta thấy ngươi phá án rất nhanh và lại rất tài tình nữa."
"Chưa." - John lắc đầu nói:" Trước đây ta chưa từng phá án kiểu như thế này, chỉ có xem phim và đọc truyện mà thôi."
"Xem phim? Đọc truyện?" - Lux một đầu mù mịt hỏi:" Thế cái ông "xem phim" và "đọc truyện" gì đấy dạy ngươi các phá án à?"
John nghe Lux hỏi mà muốn phun nước trong miệng ra, hắn cố gắng kiềm chế cảm xúc, thực ra Lux hỏi như vậy cũng đúng, bởi thế giới này làm gì có tivi hay truyện tranh chứ, hắn đưa tay nói:" Nói chung là trước giờ chưa từng học qua ai cả."
"À" - Lux gật đầu sau đó nói:" Sau này ngươi tính sao? Ngươi có muốn về Demacia của ta để phụng sự không? Dưới trướng anh Garen của ta rất cần những người như ngươi đấy."
John có chút đắn đo nói:" Chuyện này chưa biết được, cứ từ từ rồi tính, thức ăn đến kìa."
Năm người hục vụ đi theo một hàng thẳng đem theo năm loại thức ăn, mùi hương bay ra thơm phức khiến cho John chảy cả nước miếng.
"Thịt cá mập Thủy Tinh sốt sa tế."
"Súp Thế Kỉ."
"Thịt dê Cầu Vồng nướng."
"Mì xào trân trâu thập cẩm."
"Thịt Kim Cương voi Mamut."
Những món ăn mở ra như một tia sáng bắn ra khắp cả căn phòng, những món ăn lấp lánh tỏa ra các hương vị thơm nồng cả lỗ mũi, John nuốt nước bọt ừng ực, đây là lần đầu tiên hắn ăn được những món ăn thế này.
Lux cười nói:" Ăn đi, ăn thoải mái."
"Vậy ta không khách khí đâu nhé."
Hôm nay là ngày vô cùng đặc biệt, bởi học viện ma pháp có lệnh cho các học viên mới gia nhập học viện một nhiệm vụ nho nhỏ, đó là tiến vào khu rừng cạnh tòa thành "không tên" để săn ma thú. Việc săn ma thú có rất nhiều lợi ích, thứ nhất có thể giúp các học viên có cơ hội cọ sát thực lực với những ma thú hung tợn, thứ hai là khả năng làm việc nhóm vì mỗi nhóm có ba người, thứ ba là sau khi tiêu diệt một ma thú có thể lấy da hoặc thịt của nó bán lại cho các cửa tiệm trong thành, đó cũng là một cách để kiếm ít tiền trang trải cuộc sống.
John, Ezreal và Taric cùng chung một nhóm, lúc này cả ba đã nhanh chóng tiến vào khu rừng cạnh tòa thành.
Trên đường đi họ gặp khá nhiều ma thú, tuy nhiên những con ma thú này khá yếu nên rất nhanh chóng đã có thể hạ vài con đem về. Mọi truyện ngày hôm nay vô cùng suôn sẻ, John vác trên vai một con sói màu sám cùng với hai người bạn của mình quay trở về học viện.
Kia ba người đi ngang qua một con suối đột nhiên John nghe thấy tiếng ma thú gầm rống kịch liệt kèm với đó là tiếng người quát tháo, hắn xoay người nhìn Ezreal và Taric nói:" Hình như ở đằng kia có gì đó, mau lại đó xem sao."
Nói rồi làm ngay John nhanh chóng chạy thật nhanh đến nơi mà hắn nghe được âm thanh. Chân nhẹ như gió, John đạp trên các cành cây nhảy lên một cành cây lớn của một đại thụ quan sát trước mặt.
Chỉ thấy hai người thanh niên và hai cô gái đang kịch liệt chiến đấu với một con heo rừng to lớn, đôi mắt của con heo rừng này đỏ như máu hiển nhiên không phải một con ma thú bình thường, người thanh niên kia la lên:" Đừng sợ, mau chóng bảo vệ tiểu thư."
Con heo rừng kia hống lên điên cuồng nó lao vào tấn công bọn họ, hai thanh niên kia cố sức cầm cây gậy trên tay chống trả bảo vệ hai cô gái đang hoảng sợ phía sau. Người thanh niên bên phải nói:" Thằng khốn, không phải mày bảo bên trong này chỉ toàn những con thú rừng bình thường thôi sao? Vì sao mà lại lòi ra một con ma thú ghê gớm như thế này?"
Người thanh niên bên trái trán đổ đầy mồ hôi, hắn đáp:" Làm sao ta biết được, vốn dĩ cứ tưởng những con ma thú chỉ sống ở sâu bên trong khu rừng mà thôi, ai ngờ được."
Con heo rừng kia là một loại ma thú khá hung dữ, bị hai người thanh niên kia liên tục sử dụng gậy gỗ đánh vào người khiến nó như hóa điên, lỗ mũi liên tục thở phì phò phun ra từng đám khói, đôi mắt đỏ ngầu, nó rống lên một tiếng sau đó lại lao vào tấn công.
"Tiểu thư mau chánh đi."
Coi gái áo vàng thấy con heo rừng kia đột nhiên đổi hướng tấn công sang mình, khuôn mặt cô nhất thới trắng bệch ra, kinh hãi đến mức không thể bước đi. Những người xung quanh căn bản không thể cứu kịp.
"Tiểu thư..."(những người xung quanh la lên kinh hoảng)
"Phập!"
Một cành cây lao nhanh như một mũi tê bắn đâm xuyên qua lớp da dày cộm của con heo rừng kia, máu tươi từ bụng tràn ra.
Cả bốn người như ngây dại nhìn cảnh tượng trước mắt, tim họ đập thình thịch liên tục không ngừng. Bọn họ nhìn thanh niên cường tráng mặc một bọ trang phục khá đơn giản màu lam đang từ trên cành cây đại thụ cạnh đó nhảy xuống.
John hỏi:" Bốn người không sao chứ?"
Thiếu nữ áo vàng lúc này cũng chạy tới, trong lòng cô hiển nhiên vẫn còn có chút sợ hãi, ngực phập phồng thở dốc, có điều đôi mắt mông lung kia lại đang tò mò chăm chú nhìn John:" Cảm ơn anh đã cứu mạng tôi, tôi là Rose."
John ánh mắt thoáng dừng lại trên người Rớt một trong trốc lát.
Không thể không thừa nhận, Rose là một cô gái có khí chất phi thường, loại khí chất khiến cho người ta chỉ cần thoáng nhìn thôi cũng phải đem lòng trìu mến, căn bản là không cần phải phô trương, mọi thứ cứ như là tạo hóa vốn dĩ đã có sẵn vậy.
"Nơi này rất là nguy hiểm, mấy người không hề có chút khả năng tự vệ tại sao lại vào đây?" - John khó hiểu hỏi.
"Là do tôi" - cậu thanh niên mang trên người trang phục màu trắng dáng vẻ có chút thư sinh đi đến:" Chúng tôi đều là học viên của học viện Insall, tôi là Ken, rất cảm kích vì được anh cứu giúp. Chúng tôi vào đây đều là vì tôi cả, vốn dĩ tôi nghĩ sẽ cùng những người bạn của mình đến khu ngoài rừng này để săn vài con thú hoang giải khuây, nhưng thật không ngờ lại xuất hiện một con ma thú."
Học viên Insall là một học viện khác nằm trong thành cổ "không tên", khác với học viện ma pháp, học viện này không dạy cho học viên sử dụng phép thuật mà ở đây dạy trí thức để sau này ra làm quan hoặc trở thành những người công dân tốt.
John ồ lên, hắn biết học viện này chỉ đào tạo tri thức cho những học viên mà thôi cho nên khả năng chiến đấu của họ là không hề có, hắn nói:" Dạo này ma thú bên trong khu rừng này hay chạy ra bên ngoài này để kiếm thêm thức ăn, mọi người đi vào mà không có ai đi theo bảo vệ thì thật quá nguy hiểm."
Cô gái tên Rose gật đầu nói:" Không biết tên anh là gì?"
John cười đáp:" Cứ gọi tôi là John là được rồi, tôi học tại học viện ma pháp."
"Hả" - bốn người nghe thấy tên hắn đột nhiên thất kinh la lên, Rose nói:" Thì ra anh là người đã trong một đêm đã phá được vụ án mà ngay đến Virgin tướng quân cũng bó tay sao?"
"Không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp được người nổi tiếng như cậu. Tôi là Kevin, thật vinh dự khi gặp cậu." - người thanh niên còn lại kia chạy đến bắt lấy tay hắn, bộ dáng như dâng trào cảm xúc vậy.
"Tôi là Nandy, rất vui được biết anh." - cô gái còn lại trong nhóm bốn người của Rose có chút nhún nhát nói.
"Này John, cậu chạy nhanh thật đấy, làm bọn tôi đuổi theo không kịp." - Ezreal và Taric lúc này ở phía sau mới chạy đến, họ nhìn bốn người trước mặt hỏi:" Ai đây?"
John kể lại mọi chuyện cho hai người nghe.
Chàng thanh niên tên Ken vội nói:" Không biết có thể nhờ ba người giúp chúng tôi một chuyện được không?"
John hỏi:" Chuyện gì?"
Ken có chút khó nói hắn ấp úng một lúc rồi cũng lấy hết dũng khí ra nói:" Chẳng là chúng tôi muốn ba người dẫn chúng tôi rời khỏi khu rừng này, lỡ như chúng tôi đi riêng mà gặp thêm một con ma thú nào đó nữa thì..."
"Anh John, mong anh giúp chúng tôi." Rose cũng cầu khẩn nói.
John đưa mắt nhình Rose, nhìn ánh mắt cầu khẩn của cô, tưởng tượng đến cảnh Rose bị bọn thú rừng giết chết, John trong lòng mềm nhũn, đành gật đầu đáp:" Được rồi, tôi cũng là thuận đường đi ra ngoài, đi cùng các ngươi một đoạn đường vậy. Tuy nhiên trên đường trở về nếu gặp phải ma thú, tôi chỉ có thể cam đoan là sẽ tận lực hỗ trợ, nếu có người nào bị giết , tôi cũng không có cách nào đâu đấy."
Kevin mừng rỡ lập tức gật đầu:" Được một người như anh giúp chúng tôi, là chúng tôi đã vô cùng cảm kích rồi."
Từ sau cái vụ hắn phá được vụ án giết chết Vagan đến giờ, tiếng tăm tên tuổi của hắn phải nói là lan truyền nhanh đến chóng mặt, ngay đến những người ở học viện Insall ở tận phía bắc của thành cổ "không tên" còn biết đến hắn.
John gật gật đầu, tiếp tục tiến bước, quay lưng về phía bốn người, trực tiếp nói: Đi theo tôi."
Rose cùng ba người bạn của mình lập tức đi theo John, Ezreal và Taric đi phía sau bọn họ để có gì còn ra tay bảo vệ từ phía sau. Dưới sự bảo vệ của John và hai người bạn của mình, bọn họ nhanh chóng rời khỏi khu rừng, hướng phía thành cổ đi tới.
Trên đường quay về, Rose mặc dù không tu luyện phép thuật nhưng cô lại rất ngưỡng mộ những pháp sư, đối với John lại càng thêm phần sùng bái, Rose năm nay cũng 18 tuổi, tại học viện Insall cũng được xem là đệ nhất thiên tài học tập, bảng điểm của cô lúc nào cũng tròn mười phẩy.
Lúc nghỉ ngơi, John cùng với bọn Ken, Rose bắt đầu ăn tối. John, Rose hau người nhồi cạnh nhau.
"John, anh thật là lợi hại, mới chừng 20 tuổi mà đã có thể gia nhập học viện, đã thế cong phá án giỏi như vậy." - Rose ánh mắt hâm mộ nhùn hắn.
"Tôi vẫn chưa là gì cả, trong học viện ma pháp có những người mới chỉ 14 15 tuổi đã vào được rồi." - cái này John nói ra hàm ý nói đến Lux.
Rose lắc đầu nói:" Cho dù họ có là thiên tài về phép thuật nhưng vẫn không thể nào bàng anh được, Rose cũng rất thích học phép thuật thế nhưng cha mẹ của em lại không cho, họ bảo học thứ đó sau này sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Anh có thể giảng giải cho em biết vài điều về phép thuật được không?"
John không hề có ý từ chối, hắn nhanh chóng giảng giải tất cả những điều hắn biết, hắn giảng giải những điều vô cùng cao thâm mà có lẽ ngay đến những lão giáo sư tại học viện cũng không hề biết, đơn giản là vì bên trong người hắn có sức mạnh của phép thuật cổ ngữ, hắn đã từng sử dụng qua và hiểu hơn bất cứ ai.
Một người giảng, một người nghe, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần. John cũng hoàn toàn đắm chìm trong giảng giải, tới lúc tạm ngừng thì mới phát hiện ra khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một nắm tay.